TruyenFull.Me

011 Maskedofficer Chung Ta Khong Thuoc Ve Nhau




khi cô tỉnh dậy , anh đúng lúc đứng dậy , kéo lại lớp áo trên vai như chưa từng có khoảnh khắc thân mật nào vừa xảy ra. Ánh mắt không rõ , chỉ có giọng nói là giữ nguyên sự điềm tĩnh














“hãy quay về vị trí của em. Làm như chưa từng có gì xảy ra.”

















No Eul ngước lên, ánh nhìn hơi sững lại. Một thoáng im lặng, rồi cô gật đầu.











“ừ”











“em biết rõ,”












anh tiếp lời












“nơi này không dung thứ cho những cảm xúc... ngoài lề. Một cái liếc mắt sai lệch, một nhịp thở khác thường – cũng đủ để mất mạng.”













cô không nói gì , anh hiểu , không phải vì anh cảm thấy có lỗi hay xao động, mà bởi vì đó là nguyên tắc nếu muốn sống sót ở đây. Kỷ luật, im lặng, và tuyệt đối không dính líu đến những thứ không nằm trong nhiệm vụ.










dưới lớp mặt nạ lạnh lùng thường ngày, giờ đây là ánh mắt đau đáu nhìn cô như thể sợ một cái chớp mắt thôi, khoảnh khắc này sẽ tan biến.










“tôi không còn gì để mất nữa...”













anh thì thầm, bàn tay siết nhẹ lấy cổ tay cô.












“chỉ có em... là điều cuối cùng tôi muốn giữ lại.”










cô không đáp,












cô đứng dậy lấy quần áo , quay bước , không nói gì thêm, cũng không ngoái lại.












anh đứng yên nhìn theo bóng lưng ấy, trong mắt thoáng ánh lên điều gì đó mà chính anh cũng không hình dung được. Đôi bàn tay siết lại , lần chạm vừa rồi vẫn còn vương trên đầu ngón tay, như dư vị một cơn mơ ngắn ngủi.














không khí trong khu hành lang luôn lạnh hơn các khu khác. Dù đã trải qua bao nhiêu vòng tuần tra, No Eul vẫn không quen được cái cảm giác bức bí ấy như thể từng bức tường đang thì thầm một điều gì đó bằng thứ ngôn ngữ không thể hiểu nổi.















bước chân cô vang lên từng tiếng đều, nhưng tâm trí thì không còn theo kịp nhịp bước nữa. Bởi lẽ, từ sau hôm đó , dù cả hai đều không nói gì thêm nhưng mọi thứ quanh cô như đang thay đổi một cách mơ hồ.












phó chỉ huy vẫn xuất hiện trong các cuộc họp nội bộ, ánh mắt sau chiếc mặt nạ đen vẫn sâu, vẫn khó đoán, nhưng cô lại thấy... quen thuộc. Không phải kiểu quen mặt, mà là cảm giác có ai đó đang lặng lẽ theo dõi mình , không phải để kiểm soát, mà để đảm bảo. . .an toàn?











mỗi lần đi ngang nhau, phó chỉ huy đều không dừng lại. Nhưng chỉ một cú nghiêng đầu rất khẽ, như thể muốn xác nhận











em vẫn ổn chứ?












No Eul không hiểu sao mình lại chú ý đến điều đó. Đáng lý ra , cô không nên để tâm.












một ngày , trong lúc đang xử lý kho hồ sơ bị đổ do người chơi nổi loạn, cô bất ngờ trượt tay, vết cắt nhỏ xíu kéo dài dọc lòng bàn tay. Cô định tự xử lý nhưng khi đứng dậy, bóng áo đen quen thuộc đã đứng phía sau từ bao giờ.














“đưa tay đây.”









giọng anh không lớn, nhưng không thể trái lệnh.












cô định kháng cự lại, nhưng ánh mắt người kia dưới lớp mặt nạ không rõ ràng, không có biểu cảm lại khiến cô đôi phần run sợ. Có thứ gì đó. . . dịu lại trong ngực cô.












bàn tay được kéo nhẹ về phía trước. Anh rút trong áo ra một miếng băng y tế nhỏ vật không thường dùng ở đây, vì 'thương tích nhẹ thì mặc kệ'. Nhưng anh vẫn mang theo, như thể. . . đã có chuẩn bị.













khi đầu ngón tay của người đó chạm vào lòng bàn tay cô, cô khẽ siết nhẹ , như một phản xạ. Một phản xạ không phải vì đau mà vì lạ. Da tay anh lạnh, nhưng lòng bàn tay thì ấm , cô lặng lẽ run một chút khi băng qua vết thương nhỏ.












không ai nói gì , nhưng không khí lúc đó thật ngượng ngạo và đầy ám muội , không phải bởi âm thanh, mà bởi những điều không ai nói ra.











khi miếng băng được dán xong, anh không rút tay lại ngay.














họ đứng im , nhìn nhau.












chỉ trong một nhịp thở ngắn. Nhưng dài đến mức cô có thể nghe thấy . . . tiếng tim mình đập khác thường.














đêm đó, No Eul không ngủ. Mắt nhìn trần nhà, nhưng trong đầu toàn là hình ảnh của khoảnh khắc ban chiều – từng cái chạm, từng ánh nhìn, từng lời nói tưởng như bình thường.












cô nhắm mắt, cố gạt đi, nhưng... lồng ngực lại càng nặng.
















tại sao lại quan tâm đến một người như vậy?











Tại sao chỉ cần thấy người đó đứng gần thôi. . .lại thấy an toàn đến thế?












cô không tìm được câu trả lời.














chỉ biết rằng từ lúc ấy, mỗi lần phó thủ lĩnh xuất hiện, ánh mắt cô như bị hút vào.















không còn là cảnh giác.












không còn là phân tích.











mà là... mong đợi.













________________________







tiếng “cạch” nhỏ vang lên từ ô chuyển thức ăn nơi cánh cửa.










cô không vội , ngồi im một lúc , rồi mới chậm rãi bước lại , khay kim loại trượt vào nửa vời. Vẫn là vài lát bánh mì , trứng và cốc nước ấm như thường lệ.













nhưng hôm nay. . .không giống mọi ngày.
















vì khi tay cô vừa chạm vào khay, nó vẫn còn ấm. Không phải vì thức ăn, mà là vì. . .vừa có người giữ nó rất lâu trước khi đẩy vào.















cô ngẩng đầu , qua khung kính vuông phía trên cửa, không còn ai.












nhưng tim cô thì lại biết rõ.
















anh đã đứng đó.
















có lẽ vẫn đứng cho đến khi cô bước lại gần , rồi mới rút đi — không một lời.















đến giữa trưa , trong tay cô là thìa ăn đang khựng giữa không trung.














ánh mắt không tập trung , cô nghĩ mãi về cái khay sáng nay , về cảm giác kỳ lạ đó và tự hỏi , nếu cô bước ra ngay khi khay được đẩy vào, liệu có thấy được ánh mắt ấy?

















lúc này, một tiếng động rất khẽ vang lên từ khung kính vuông.















không phải tiếng mở ô thức ăn.
mà là tiếng bước chân dừng lại ,
cô không xoay người , cũng không nói gì , chỉ lặng lẽ ngồi đó , lưng thẳng, ánh mắt hơi dừng lại một chút giữa không trung như thể biết rõ ai đang đứng bên ngoài, dõi theo.














không phải canh chừng.















không phải kiểm tra.
















mà là hiện diện.
















một sự hiện diện không cần lời, không hẹn trước nhưng khiến lòng cô không còn thấy đơn độc nữa.















trong căn phòng diễn biến trò chơi , cô giữ chặt khẩu súng, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy nỗi niềm.














công việc của cô là loại bỏ những người chơi phạm luật theo lệnh phó chỉ huy , bằng một phát bắn chính xác, không gây đau đớn quá nhiều, để giữ xác còn tươi cho mục đích lấy nội tạng.
















nhưng sâu trong lòng, No Eul không chấp nhận việc những người chơi bị xem như vật dụng, bị lợi dụng vì lợi ích bẩn thỉu đó. Cô có một mục tiêu riêng, lớn hơn tất cả tìm lại đứa con mà cô bị tách xa, đang mất tích trong thế giới tàn khốc này.













khi phó chỉ huy ra lệnh cho cô bắn một người chơi phạm lỗi nghiêm trọng, cô lặng người , khẩu súng trong tay vẫn sẵn sàng, nhưng cô biết mình không thể bắn.












“không,”













cô nói thẳng, giọng chắc nịch.














“tôi sẽ không bắn người đó.”












phó chỉ huy lạnh lùng qua bộ đàm.













“011, đây là mệnh lệnh. Nếu không tuân thủ , hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
















nhưng cô không lùi bước.















cô đã quá mệt mỏi với việc phải làm tay sai cho những âm mưu đen tối kia.

















“nếu em không tuân lệnh, em sẽ bị loại khỏi đội , hậu quả ra sao em biết rồi mà”

















No Eul nói vào bộ đàm, ánh mắt chứa đầy quyết tâm.
















“tôi muốn được tự do , tự do đi tìm con tôi.”















anh không nói gì thêm , lặng lẽ chuyển bộ đàm sang vùng khác.















"mau đem 011 đến cho tôi"












cô đứng thẳng người giữa phòng, không cởi mũ, không cúi đầu. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn chiếu lên gương mặt phó chỉ huy, đang ngồi trước bàn làm việc.















cô nói thẳng, không vòng vo.











“tôi muốn ông giúp tôi rời khỏi đây , tôi cần đi tìm con tôi”















anh ngẩng đầu lên , ánh mắt bình tĩnh nhưng bên trong là một cơn gió lớn.














anh lặng vài giây trước khi khẽ lắc đầu.













“không được.”















cô siết tay, giọng cứng lại














“tại sao?”













anh đứng dậy, bước lại gần, khoảng cách chỉ còn vài bước. Giọng anh thấp xuống, không còn là mệnh lệnh.
















“No Eul, em nghĩ chuyện đó dễ à? Rời khỏi đây không giống như lẻn trốn khỏi ca trực. Đây là tổ chức ngầm , mọi thứ đều bị theo dõi”

















anh tiến thêm một bước , gương mặt anh gần sát bên gương mặt cô, thấp giọng.














“nếu em bị phát hiện... em sẽ chết. Không cần xét xử, không cần lí do. Một viên vào đầu , hoặc tệ hơn em sẽ biến mất , không ai biết em từng tồn tại.”



















cô nhìn thẳng vào mắt anh.














“tôi không sợ chết.”















anh nở nụ cười chua chát, mắt vẫn nhìn cô.













“em không sợ... nhưng tôi sợ"














không khí trong phòng như đóng băng.













“tôi đã để em sống sót bao lần.Tôi đã điều người khác thay ca cho em khi em bị thương.Tôi đã im lặng khi em nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn hỏi ông có còn là người không? "
















anh nói khẽ, nhưng mắt không rời khỏi cô.














“tôi không thể để em chết , không phải theo cách đó , cũng không phải vì một cơ hội mơ hồ để trốn đi"













cô vẫn đứng im, giọng mềm lại.














“tôi không muốn chết , tôi chỉ muốn đi tìm con tôi. Chỉ cần một lần. . .một lần thôi.”














anh cúi đầu, bàn tay hơi run siết lại.
















“nếu tôi là một người bình thường. . .tôi sẽ chấp thuận , sẽ bảo em đi , tôi sẽ nói ‘đừng quay lại’. Nhưng tôi không được phép làm người thường và em. . .không được phép liều mạng như vậy.”

















một khoảng lặng , cô quay đi nửa bước , mắt cô tối lại . Anh nhìn theo , bước đến sau lưng cô , ngập ngừng đặt tay lên vai áo đồng phục của cô , rồi lại rút về.














“đợi đi,”














anh nói.
















“chỉ một thời gian nữa thôi , tôi sẽ tìm một cách khác , cách mà em không cần phải chết.”

















cô đứng yên , lần đầu tiên , cô không phản kháng.






Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me