[011×MaskedOfficer] chung ta khong thuoc ve nhau
6.1
kết thứ 2.
No Eul bật mình tỉnh dậy, lồng ngực đập thình thịch.
cô thở dốc, mắt mở to nhìn trần nhà quen thuộc. Ánh nắng sớm len lỏi qua khe cửa, vẽ vệt sáng ấm áp trên tường. Mùi cà phê thoang thoảng từ dưới bếp bay lên , tất cả đều chân thực, nhưng cô lại cảm thấy lạnh toát. Cô đưa tay lên sờ trán, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm. Tiếng la hét, mùi ẩm mốc, và cả hình ảnh anh quằn quại trong đau đớn , thất thẩy vẫn còn ám ảnh trong tâm trí, rõ ràng đến mức cô không thể tin đó chỉ là một giấc mơ.
tiếng động từ dưới nhà khiến No Eul giật mình , cánh cửa phòng mở nhẹ , và anh , người đàn ông trong giấc mơ của cô , bước vào , anh đang mặc một chiếc áo phông đơn giản, tay cầm hai ly cà phê nóng hổi. đôi mắt anh tràn đầy sự lo lắng khi thấy cô co ro trên giường, vẻ mặt tái mét.
"em sao vậy , No Eul ?"
anh đặt ly cà phê xuống bàn , vội vàng lại gần , ngồi xuống mép giường. Bàn tay anh áp lên trán cô, mát lạnh.
"lại gặp ác mộng à ?"
No Eul gật đầu, không nói nên lời. Cô nép vào lòng anh, tìm kiếm sự an ủi , hơi ấm từ cơ thể anh , mùi hương quen thuộc , nó giúp cô trấn tĩnh lại phần nào.
"tôi. . .tôi mơ thấy chúng ta bị bắt"
cô thì thầm, giọng run rẩy.
"bọn chúng ép chúng ta phải. . .giày vò lẫn nhau"
anh ôm chặt lấy cô , xoa nhẹ mái tóc mềm mại.
"chỉ là mơ thôi , No Eul , mọi chuyện đã qua rồi."
giọng anh nhẹ nhàng , nhưng No Eul cảm nhận được một chút căng thẳng trong câu nói đó. Cô biết anh cũng đang che giấu điều gì đó , ký ức về quá khứ , về tổ chức bí mật đó, về những trò chơi kinh hoàng. . .cô biết anh đã cố gắng chôn vùi tất cả, tuy vậy chúng vẫn luôn hiện hữu , như một bóng ma đeo bám cuộc sống của hai người.
những ngày sau đó, nỗi ám ảnh từ giấc mơ không ngừng đeo bám No Eul , cô dần trở nên cảnh giác hơn , mỗi tiếng động nhỏ cũng khiến cô giật mình , anh nhận ra sự thay đổi của cô , anh cũng không nói gì , lặng lẽ ở bên cạnh , bảo vệ cô bằng mọi cách. Họ sống cuộc sống bình dị, cố gắng quên đi quá khứ, mà. . .có lẽ định mệnh dường như không muốn buông tha họ.
một buổi tối định mệnh, khi cả hai đang cùng nhau xem phim trong phòng khách, một tiếng "rầm" lớn vang lên, cánh cửa bật tung , nhóm người mặc đồ đen xông vào , vũ khí lăm lăm trên tay. No Eul và anh chưa kịp phản ứng , đã bị khống chế. Cảm giác lạnh lẽo của kim loại siết chặt cổ tay, cổ chân tái hiện, khiến No Eul gần như muốn ngất đi.
họ bị đưa đến một căn hầm tối tăm, lạnh lẽo , không gian ngột ngạt mùi thuốc súng. No Eul bị trói chặt vào một chiếc ghế sắt. Đối diện cô, anh cũng bị trói tương tự , tấm màn kim loại màu đen quen thuộc từ giấc mơ lại xuất hiện, chia cắt hai người.
và rồi , giọng nói trầm thấp , ghê rợn vang lên, từ một bóng hình cao lớn bước ra từ góc tối , hắn chính là tên thủ lĩnh.
"chào mừng, thỏ con và sói già. Cuối cùng thì hai ngươi cũng trở lại"
trái tim No Eul đập loạn xạ , đây không phải mơ , đây là hiện thực nghiệt ngã.
tên thủ lĩnh bắt đầu trò chơi tàn nhẫn.
"luật chơi rất đơn giản"
hắn nói, giọng điệu lạnh lẽo.
"hai ngươi sẽ thay phiên nhau chứng kiến người kia bị tra tấn. Có ba nấc đau đớn, mỗi khi một nấc được kích hoạt, hai người sẽ phải chịu đựng một cách tàn bạo hơn, cho đến khi không thể chịu nổi nữa"
gã cười nhếch mép.
"và nếu một trong hai ngươi từ chối , thì cả hai sẽ phải chịu đựng mức đau đớn cao nhất cùng lúc"
tức khắc, trên bức tường đối diện với No Eul , một màn hình lớn bật sáng. Trên đó là hình ảnh anh, bị trói chặt, cơ thể trần trụi. Những vết sẹo cũ và cơ bắp cuồn cuộn hiện rõ dưới ánh đèn mờ ảo. Bên cạnh đó ở phía anh , màn hình trước mặt của anh cũng bật sáng , hiển thị hình ảnh No Eul, yếu ớt và sợ hãi.
chưa kịp định hình , một tên lính to lớn, tiến lại gần anh , cầm một sợi roi da tết bằng những dải kim loại nhỏ. Roi quật xuống, tiếng "chát" vang lên khô khốc, xé nát không khí trong căn phòng ngột ngạt. Anh gồng mình, cơ bắp co giật, một tiếng rên rỉ nhỏ bật ra , No Eul cắn chặt môi, nước mắt trào ra. Cô thấy anh nghiến răng ken két, từng thớ thịt trên lưng hằn lên vệt đỏ tím bầm dập, da thịt rách toạc. Máu bắt đầu rỉ ra, thấm đẫm chiếc quần trên người anh. Tên thủ lĩnh ra hiệu , tên lính bên No Eul cũng bắt đầu quất roi , cô cảm nhận được từng nhát roi da quất vào lưng , vào bắp chân , vào cánh tay. Mỗi cú quật như một nhát dao rạch sâu vào da thịt, cơn đau buốt lan truyền khắp cơ thể , cắn chặt môi đến bật máu , không dám phát ra một tiếng động nào , chỉ sợ anh nghe thấy. Cô nhìn anh qua màn hình , thấy anh cũng đang chịu đựng một cách kiên cường, ánh mắt vẫn cố gắng truyền đi sự bình tĩnh cho cô.
tiếng roi da dừng lại , thay vào đó là tiếng "bộp" nặng nề của những chiếc gậy gỗ được bọc sắt. Từng cú đánh giáng xuống người , vào mạng sườn, vào đùi, vào vai. Anh gồng mình đến mức toàn thân run rẩy, những tiếng "ugh" trầm thấp bật ra. Máu tươi thấm đỏ một mảng người , tạo thành những vệt đỏ lớn lỏm chỏm , anh ngã quỵ xuống một chút , nhưng vẫn cố gắng giữ mình không ngất đi. Đến lượt No Eul , cô cảm thấy những cú đánh tàn bạo giáng xuống đầu gối , vào bắp chân , vào xương sườn , mỗi cú đánh như muốn làm vỡ vụn xương cốt , nín thở, nước mắt chảy thành dòng , cắn chặt môi để không bật ra tiếng kêu. Toàn thân cô bầm tím, sưng tấy, từng cử động nhỏ cũng khiến cơn đau buốt không thể chịu đựng nổi. Cô nhìn anh, ánh mắt tuyệt vọng cầu mong anh không phải nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng cô biết anh đang thấy tất cả.
mùi máu tươi bắt đầu lan tỏa nồng nặc trong không khí, hòa lẫn với mùi ẩm mốc và mồ hôi. Tên lính cầm dao , lưỡi dao sáng loáng dưới ánh đèn , hắn không nương tay , rạch từng đường dài trên da thịt anh , từ bắp tay cho đến ngực , rồi xuống hông. Máu tươi rỉ ra không ngừng, thấm đẫm sàn nhà xi măng , đến mức này , anh không còn rên rỉ nữa , sót lại còn hơi thở nặng nhọc và đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía tấm màn. Bên đây No Eul , cũng chẳng khá hơn , từng lưỡi dao sắc lạnh rạch qua da thịt cô , bắp chân lên đến cánh tay và cả trên mặt , cơn đau buốt lan tỏa khắp cơ thể, khiến cô run rẩy không kiểm soát , máu chảy thành dòng , làm ướt đẫm chiếc ghế sắt , máu của hai người tuôn ra như thác đổ. Cô cảm thấy đầu óc choáng váng , tầm nhìn mờ đi , vẫn cố gượng giữ lấy ý thức , không muốn khuất phục.
sau khi tra tấn đến nấc thứ ba , tên thủ lĩnh bước ra , trên tay cầm hai khẩu súng lục cũ kỹ , bóng loáng , mỗi khẩu chỉ có một viên đạn duy nhất.
"trò chơi cuối cùng"
tông giọng đầy vẻ thích thú , hắn dường như đang tận hưởng nỗi thống khổ của họ.
"một là tự kết liễu để người kia an toàn , hai là bắn người kia để bản thân sống sót"
cả No Eul và anh đều nhìn xuống khẩu súng trong tay mình. Khẩu súng lạnh ngắt, nặng trịch. Một viên đạn, chỉ một. No Eul nhìn anh qua tấm màn, ánh mắt cả hai chạm nhau. Cô thấy sự đau đớn tột cùng, và cũng thấy sự kiên quyết trong ánh mắt anh. Anh đang định hy sinh cho cô.
anh đưa khẩu súng lên , hướng về phía thái dương của mình. Anh đã quyết định - sẽ chết để No Eul được sống , toàn thân run rẩy vì mất máu và đau đớn , bàn tay vẫn vững vàng.
"tôi xin lỗi , No Eul"
anh thì thầm , nước mắt lăn dài trên khuôn mặt bầm dập.
"tôi yêu em. . .mãi mãi"
nhưng ngay khi anh chuẩn bị bóp cò , No Eul đã nhanh hơn. Cô nhìn anh lần cuối , ánh mắt chất chứa tất cả tình yêu và sự biết ơn.
"sói già. . ."
giọng yếu ớt, hơi thở đứt quãng , cô đã chịu đựng quá nhiều , và cô không muốn anh phải chịu đựng thêm nữa. Cô đã quyết định.
"anh đã làm quá nhiều cho tôi rồi , giờ là lúc tôi trả ơn. . ."
No Eul đưa khẩu súng lên , không chút do dự , hướng thẳng vào thái dương mình.
toàn thân cô run rẩy , từng vết thương nhói lên đau đớn. Cô siết chặt khẩu súng, hít một hơi thật sâu , cảm nhận mùi máu tanh nồng xộc vào phổi.
"em yêu anh. . ."
lời cuối cùng thốt ra từ đôi môi khô khốc, rồi cô bóp cò.
tiếng súng vang lên khô khốc , xé tan sự tĩnh mịch ghê rợn trong căn phòng. No Eul cảm thấy một cơn đau buốt kinh hoàng xé toạc não bộ, như có hàng ngàn mảnh vỡ đang đâm vào nhau. Máu phun ra, ấm nóng. Cô gục đầu xuống, bất động, đôi mắt vẫn mở to, nhưng đã không còn nhìn thấy gì nữa , một giọt nước mắt cuối cùng lăn dài trên má , hòa vào vệt máu. . .
tiếng súng như một nhát dao đâm thẳng vào tim anh , liền gào thét tên No Eul , toàn thân bộc phát điên cuồng.
"không ! No Eul !"
anh dùng hết sức bình sinh , giật mạnh những sợi xích. Tiếng kim loại va chạm dữ dội , bằng một sức mạnh phi thường, anh phá vỡ xiềng xích, lao về phía tấm màn kim loại. Khi tấm màn đổ sập, anh nhìn thấy No Eul nằm đó, bất động trên chiếc ghế sắt lạnh lẽo, một vệt máu đỏ tươi loang lổ trên thái dương cô. Khuôn mặt cô vẫn còn vương những giọt nước mắt và một nụ cười thanh thản đến đau lòng. Những vết thương do roi da, gậy gộc và dao cứa chằng chịt khắp cơ thể cô.Anh quỳ sụp xuống bên cạnh cô, ôm chặt lấy cơ thể lạnh ngắt của cô vào lòng.
"No Eul. . .No Eul. . ."
giọng anh nghẹn ngào , đau đến xé lòng. Anh áp mặt vào má cô, cảm nhận sự lạnh lẽo đang dần bao trùm lấy cô , nỗi đau và sự phẫn nộ bùng nổ trong anh , hướng nhìn về phía tên thủ lĩnh , đôi mắt đỏ ngầu , không còn chút nhân tính.
"tôi sẽ giết ông !"
anh đứng dậy , lao về phía những tên lính như một con thú điên loạn , bị đẩy đến giới hạn của sự chịu đựng. Bằng đôi tay không , anh chiến đấu như một người mất trí , không còn biết đau đớn hay sợ hãi, từng cú đấm , cú đá đều mang theo sự thù hận tột cùng. Từng tên lính ngã xuống dưới những đòn đánh tàn bạo của anh , xương cốt gãy vụn, máu bắn tung tóe , tiếng la hét, tiếng xương cốt gãy vỡ vang vọng khắp căn phòng , trở thành bản giao hưởng chết chóc. Tên thủ lĩnh mặt vẫn lạnh băng có đôi chút hứng thú , không ngờ "Sói Già" lại có thể bùng nổ đến vậy.
khi anh đã hạ gục toàn bộ bọn lính, tiếng còi cảnh sát vang lên từ bên ngoài , cánh cửa hầm bị phá tung , cảnh sát ập vào. Tên thủ lĩnh bị bắt giữ ngay lập tức , anh đứng đó, toàn thân dính đầy máu , đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không, tay vẫn ôm chặt lấy thi thể No Eul , không rời.
cảnh sát tiến hành điều tra , từ những tập hồ sơ được tìm thấy trong tổ chức , họ phát hiện ra - anh, từng là một nhân viên cấp cao , phó chỉ huy , của tổ chức này. Chính vì vậy , anh bị bắt giam với tội danh liên quan đến hoạt động của tổ chức bí mật và những hành vi bạo lực của mình.
trong nhà tù lạnh lẽo , mỗi đêm , anh đều bị ám ảnh bởi gương mặt của No Eul trước khi cô mất , đôi mắt nhắm nghiền , nụ cười thanh thản mà chua chát , và giọt nước mắt lăn dài trên má. Anh nghe thấy tiếng khóc của cô văng vẳng bên tai, tiếng gọi tên anh trong vô vọng , hóa điên , anh đập đầu vào tường , gào thét , van xin cô trở về. Nhưng cô không bao giờ trở lại , không ăn không ngủ , cơ thể gầy gò , tiều tụy , chỉ còn là một cái bóng của chính mình.
một đêm , trong cơn tuyệt vọng cùng cực, không thể chịu đựng được nỗi đau và sự ám ảnh , anh đã dùng chiếc ga trải giường, thắt cổ tự vẫn. Anh muốn được đoàn tụ với cô , dù là ở thế giới bên kia. Anh muốn tìm thấy bình yên mà cô đã tìm thấy.Ngày hôm sau , khi lính gác phát hiện , anh đã lạnh ngắt , trên môi anh vẫn còn vương vấn một nụ cười nhẹ , cuối cùng anh đã tìm thấy bình yên bên cạnh người con gái anh yêu.
hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me