0504 Song Khong Ca Khia Doi Khong Ne
( Anh: V.Anh ; Cậu: T.Bình)Việt Anh gục mặt xuống nền nhà, tay cầm một lon bia. Xung quanh cũng không ít vỏ rỗng. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, tay thì nắm chặt làm vỏ bia nát ra trở nên sắc nhọn. Những mảnh vỡ đâm vào tay, rỉ máu. Những giọt máu rơi lả chã xuống sàn, cộng thêm nước mắt, cứ thế hoà làm một. Nhưng có thấm thía gì khi người mình yêu nắm tay rồi tựa vai một người khác trước mặt mình. Anh dần rơi vào bế tắc, mất máu, thêm men say, chẳng mấy chốc ngất lịm.Ở bên đây, Thanh Bình cũng không ăn không ngủ, cứ hỏi Việt Anh đâu. Mọi người đành che giấu bảo anh về Thái Bình có việc. Cậu biết rằng họ đang nói dối, hai tháng ở Hàn Quốc đủ để cậu biết rõ được lòng người. Nhưng cậu vẫn ậm ừ cho qua. Vì cậu biết dù sao mọi người đều muốn tốt cho mình. Tuyết Ly: Mọi người có ai liên lạc được với V.Anh không?
Công Phượng: Nó không gọi cho thằng Bình à?
Tuyết Ly: Có thì em đâu phải tìm
Duy Mạnh: Chị không gọi cho ba mẹ nó à
Tuyết Ly: Có gọi, nhưng ba mẹ bảo nó không về nhà
Hồng Duy: Thế thì đi đâu được
Tuyết Ly: Để chị nghe điện thoại
Alo, yuri, có chuyện gì thế?
Yuri: Máu, thấy máu
Tuyết Ly: Máu gì, máu của ai
Yuri: Máu của người nàyYuri chiếu hình ảnh của V.Anh gửi vào điện thoại cô. Anh đang nằm trên vũng máu và vỏ bia. ( Yuri là robot giúp việc của nhà Ly, V.Anh đã đến nhà cô mà không nói cho ai biết)Tuyết Ly tức tốc đến đó và cứu anh. Rồi cô băng bó vết thương. Tiện thể dọn dẹp và sau đó lay anh dậy. Tuyết Ly: Việt Anh, dậy đi em, có gì nói chị nghe
Việt Anh: Bình có người yêu mới rồi phải không chị? Em ấy hết thương em rồi đúng không? Mà cũng phải, em ấy giờ vui bên tình nhân mới, em ngồi đây với men say. Thật sự em không đáng, thôi thì tạm biệt người em yêu, em chúc em ấy hạnh phúc và yên bình.
Tuyết Ly: Em nói đủ chưa, nhìn em giống người say không? Hơi đâu mà nói nhiều thế, từ từ chị trả lời chứ. Nói như bắn rap ai mà trả lời cho kịp. Bình không hề có người yêu mới, cũng rất yêu em, nhưng vì tính bảo mật của công việc nên không liên lạc được. Còn cái người đỡ nó ở sân bay là đồng nghiệp. Do nó trật chân mà không nói với em, thành ra không đi được phải cõng và đỡ như thế
Việt Anh: Thật ạ? Vậy là em hiểu lầm rồi
Tuyết Ly: Hơi, cho dù có 10 khoá huấn luyện cũng không cứu nổi cái sự điên của hai đứa. Cứ suy nghĩ lung tung rồi tự làm khổ mình. Về đi, nó đợi em đấy.
Việt Anh: VângNghe được hết sự tình, V.Anh liền về khách sạn để gặp lại người thương.
Vừa vào phòng thấy cậu nằm trên giường anh liền chạy đến ôm chầm cậu.Thanh Bình: Này anh điên à, đau, ngộp thở
Việt Anh: Anh xin lỗi, em có sao không? Chân còn đau lắm à? Tai bị sao nữa?
Thanh Bình: Anh từ từ để em nói ( cái tật không bỏ), em ổn rồi, mà tay anh bị sao thế?
Việt Anh: Đứt tay xíu thôi, không sao. Nhớ em lắm, nhớ em đến phát điên
Thanh Bình: Em cũng thế, nhưng bảo nhớ người ta mà bỏ người ta mấy ngày
Việt Anh: Anh xin lỗi vì đã bỏ em, nhưng bây giờ anh sẽ bên em. Nếu như sau này ngoài kia thế giới ai có cản ngăn tình yêu chúng ta, anh sẽ chống lại cả thế giới để yêu em đến già
Thanh Bình: Thật không, hai tháng học được nhiều nhỉ? Ai dạy khoá thả thính ghê gớm phết
Việt Anh: Thật, anh sẽ không bao giờ làm em buồnSau đó nửa năm, họ cưới nhau và nhận nuôi một đứa trẻ 5 tuổi. Những cặp đôi khác cũng thế, và cùng nhau tiếp tục đam mê với trái bóng tròn. Cuộc sống của họ rất hạnh phúc. Đúng như lời đã hứa, V.Anh chưa bao giờ làm T.Bình phải buồn lòng hay suy nghĩ chuyện gì cả.Từ nay em không còn khóc
Không còn nước mắt đêm về một mình đơn côi
Vì giờ bên em đã có anh sớt chia những buồn vui
Lòng em luôn luôn nguyện ước
Cho dù năm tháng phải nhoà tình ta vẫn sẽ
Vượt qua sóng gió cuộc đời, mãi mãi ta là của nhauĐây là bài hát hai người hát trong đám cưới của mình. Sẽ có một ít ngoại truyện về cuộc sống tương lai của họ nhé.🤗
Công Phượng: Nó không gọi cho thằng Bình à?
Tuyết Ly: Có thì em đâu phải tìm
Duy Mạnh: Chị không gọi cho ba mẹ nó à
Tuyết Ly: Có gọi, nhưng ba mẹ bảo nó không về nhà
Hồng Duy: Thế thì đi đâu được
Tuyết Ly: Để chị nghe điện thoại
Alo, yuri, có chuyện gì thế?
Yuri: Máu, thấy máu
Tuyết Ly: Máu gì, máu của ai
Yuri: Máu của người nàyYuri chiếu hình ảnh của V.Anh gửi vào điện thoại cô. Anh đang nằm trên vũng máu và vỏ bia. ( Yuri là robot giúp việc của nhà Ly, V.Anh đã đến nhà cô mà không nói cho ai biết)Tuyết Ly tức tốc đến đó và cứu anh. Rồi cô băng bó vết thương. Tiện thể dọn dẹp và sau đó lay anh dậy. Tuyết Ly: Việt Anh, dậy đi em, có gì nói chị nghe
Việt Anh: Bình có người yêu mới rồi phải không chị? Em ấy hết thương em rồi đúng không? Mà cũng phải, em ấy giờ vui bên tình nhân mới, em ngồi đây với men say. Thật sự em không đáng, thôi thì tạm biệt người em yêu, em chúc em ấy hạnh phúc và yên bình.
Tuyết Ly: Em nói đủ chưa, nhìn em giống người say không? Hơi đâu mà nói nhiều thế, từ từ chị trả lời chứ. Nói như bắn rap ai mà trả lời cho kịp. Bình không hề có người yêu mới, cũng rất yêu em, nhưng vì tính bảo mật của công việc nên không liên lạc được. Còn cái người đỡ nó ở sân bay là đồng nghiệp. Do nó trật chân mà không nói với em, thành ra không đi được phải cõng và đỡ như thế
Việt Anh: Thật ạ? Vậy là em hiểu lầm rồi
Tuyết Ly: Hơi, cho dù có 10 khoá huấn luyện cũng không cứu nổi cái sự điên của hai đứa. Cứ suy nghĩ lung tung rồi tự làm khổ mình. Về đi, nó đợi em đấy.
Việt Anh: VângNghe được hết sự tình, V.Anh liền về khách sạn để gặp lại người thương.
Vừa vào phòng thấy cậu nằm trên giường anh liền chạy đến ôm chầm cậu.Thanh Bình: Này anh điên à, đau, ngộp thở
Việt Anh: Anh xin lỗi, em có sao không? Chân còn đau lắm à? Tai bị sao nữa?
Thanh Bình: Anh từ từ để em nói ( cái tật không bỏ), em ổn rồi, mà tay anh bị sao thế?
Việt Anh: Đứt tay xíu thôi, không sao. Nhớ em lắm, nhớ em đến phát điên
Thanh Bình: Em cũng thế, nhưng bảo nhớ người ta mà bỏ người ta mấy ngày
Việt Anh: Anh xin lỗi vì đã bỏ em, nhưng bây giờ anh sẽ bên em. Nếu như sau này ngoài kia thế giới ai có cản ngăn tình yêu chúng ta, anh sẽ chống lại cả thế giới để yêu em đến già
Thanh Bình: Thật không, hai tháng học được nhiều nhỉ? Ai dạy khoá thả thính ghê gớm phết
Việt Anh: Thật, anh sẽ không bao giờ làm em buồnSau đó nửa năm, họ cưới nhau và nhận nuôi một đứa trẻ 5 tuổi. Những cặp đôi khác cũng thế, và cùng nhau tiếp tục đam mê với trái bóng tròn. Cuộc sống của họ rất hạnh phúc. Đúng như lời đã hứa, V.Anh chưa bao giờ làm T.Bình phải buồn lòng hay suy nghĩ chuyện gì cả.Từ nay em không còn khóc
Không còn nước mắt đêm về một mình đơn côi
Vì giờ bên em đã có anh sớt chia những buồn vui
Lòng em luôn luôn nguyện ước
Cho dù năm tháng phải nhoà tình ta vẫn sẽ
Vượt qua sóng gió cuộc đời, mãi mãi ta là của nhauĐây là bài hát hai người hát trong đám cưới của mình. Sẽ có một ít ngoại truyện về cuộc sống tương lai của họ nhé.🤗
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me