1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc
Sáng sớm hôm sau.Tất cả các đội tham gia giải đấu đều phải tập trung tại quảng trường chính.Để cùng đến sân thi đấu được phân định ở Tinh Hệ Thứ Năm, cấm địa nguy hiểm, Thương Tâm Lĩnh.*Thương Tâm Lĩnh: Đồi đau khổ"Ê, tối qua các cậu có ngửi thấy mùi gì không?"Lục Dao là người dễ làm quen, rất dễ dàng hòa nhập vào đội Lôi Đình Đột Kích.Nói một cách hoa mỹ, liên minh với người nhà còn hơn bị người ngoài bắt nạt.Đội trưởng Lôi Đình gật đầu, "Có ngửi thấy, có một Alpha cấp cao đang đến kỳ mẫn cảm."Nói xong, đội trưởng luôn nghiêm túc cũng khẽ cười.Đối với bọn họ, đây là tin tốt.Kỳ mẫn cảm sẽ ảnh hưởng lớn đến trạng thái thi đấu, mà người đó lại là cao thủ cấp cao.Lên sân thi đấu trong kỳ mẫn cảm gần như là phế đi một nửa.Lục Dao cũng vui sướng khi người gặp họa, "Không biết là tên xui xẻo nào đây.""Tên đó còn cố che giấu mùi tin tức tố của mình, không muốn lộ thân phận, ai ngờ uy áp lại trâu bò như vậy, chấn động cả nửa căn cứ luôn."Lục Dao quàng tay qua cổ anh em chí cốt, "Đúng là đen đủi, có phải không, Chước của tôi."Chước của cậu ta lạnh lùng liếc cậu ta một cái."Cút."Kỳ mẫn cảm sẽ kéo theo cảm xúc tiêu cực cực lớn, hiện giờ tâm trạng Tạ Chước vô cùng bức bối, tên ngốc này còn dám đổ thêm dầu vào lửa."Cậu làm sao thế?"Lục Dao ngạc nhiên nhìn cậu, "Hôm nay hung dữ như vậy, không biết còn tưởng cậu đến kỳ mẫn cảm rồi đấy."Lục Dao vừa dứt lời, Tạ Chước rõ ràng ngẩn người trong chốc lát.Rõ ràng vậy sao?Trước khi đến đây, cậu đã tiêm hơn chục ống thuốc ức chế.Rất đau, đau chết đi được, nhưng không còn cách nào khác, cậu không muốn vì trạng thái không ổn mà ảnh hưởng thi đấu.Cậu muốn giành chức vô địch cho bé cưng mèo nhỏ."Ngày nào mà tôi không dữ."Tạ Chước nói xong, cảm thấy vẫn cần che giấu một chút, nên gỡ chiếc kính bảo hộ màu xanh băng trên đầu ném cho Lục Dao.Lại giật lấy kính màu hồng chói của cậu ta, ấn lung tung lên đầu, đè lên mái tóc bạc rối tung phiêu đãng.Sau đó hung tợn hỏi, "Tôi đáng yêu không?"Lục Dao: "......"Đội Lôi Đình Đột Kích: "......"Mọi người khó nói thành lời nhìn cậu, "Ngoài việc không đáng yêu ra, thì cũng khá đáng yêu đấy."Thứ văn chương vô nghĩa gì vậy.Thiếu niên Alpha tóc bạc cao ráo thanh tú, mặc trang phục tác chiến đen liền thân, dáng người cao chân dài, vai rộng eo thon, tràn đầy khí chất áp bức đỉnh cấp.Bình thường cậu lòe loẹt không lộ rõ, giờ đây sự bồn chồn không thể kìm nén hiện rõ trên khuôn mặt.Bá đạo lại nguy hiểm, đầy tính công kích.Chỉ cần nhìn Omega mắt xanh không dám đến gần cậu là có thể thấy rõ.Đội trưởng Lôi Đình chậm rãi đánh giá cậu, "Alpha đó không phải là..."Đội này xưa nay đều là những kẻ cáo già, nếu nắm được điểm yếu của Tạ Chước, việc cắn ngược lại chỉ là sớm muộn.Mày mắt Tạ Chước chợt cứng lại, sự cuồng loạn không thể kiểm soát trên người càng rõ ràng hơn.Một biểu hiện khác của kỳ mẫn cảm ở Alpha, duy ngã độc tôn, không cho phép bất kỳ ai chống đối cậu.*duy ngã độc tôn: chỉ mình ta là tôn quý"Không phải tôi chỉ không cẩn thận ném cục lông nhỏ của cậu vào nhà vệ sinh thôi sao?"Sở Đàn Tinh thiếu kiên nhẫn nói với Tạ Chước, "Đến mức đó à?"Tạ Chước còn chưa nói gì.Lục Dao đã bùng nổ trước, "Mẹ nó sao anh dám, anh ném đâu phải cục lông nhỏ, đó là mạng của anh em tôi đấy!!!"Phải nói là Lục Dao cũng có chút tác dụng.Sở Đàn Tinh kéo Tạ Chước lại, "Các cậu đi trước đi, tôi với cậu ta cần nói chuyện riêng một chút."Đội trưởng Lôi Đình suy nghĩ cẩn trọng, trực tiếp hỏi cái loa phát thanh lớn Lục Dao, "Bọn họ đi làm gì vậy?"Lục Dao trả lời dứt khoát, "Đánh nhau, đánh xong là xong chuyện.""Không ảnh hưởng đến trận đấu." Lục Dao thong dong xòe tay, "Lần trước cũng vậy, đội bọn tôi đều là người văn minh, có mâu thuẫn không cãi nhau chỉ đánh nhau thôi."Đội trưởng Lôi Đình: "......"Đúng là quá văn minh.Tạ Chước vừa bước vào nhà vệ sinh đã rút ống tiêm ức chế từ trong ngực ra, không chút do dự đâm vào cổ.Sở Đàn Tinh: "Cậu thật tàn nhẫn với bản thân mình."Tạ Chước không nói gì, dứt khoát đẩy ống thuốc ức chế đến tận cùng, như thể cảm giác đau đớn hoàn toàn không tồn tại trên người cậu."Cảm ơn."Sở Đàn Tinh nhìn vào ánh mắt ẩn chứa nguy hiểm dữ dội của cậu, đó là sự bá đạo vô song thuộc về một Alpha đỉnh cấp.Cậu ta nói: "Vô dụng thôi.""Tin tức tố của cậu quá mạnh, thuốc ức chế căn bản không thể áp chế nổi."Lần gần nhất thuốc ức chế hoàn toàn mất tác dụng, là trong kỳ phát tình của chỉ huy.Hai người này đúng là trời sinh một đôi.Cậu ta nhìn Tạ Chước, chậm rãi nói, "Bây giờ cậu cần một Omega."Tạ Chước rút kim tiêm khỏi cổ, động tác mạnh mẽ khiến rỉ ra vài giọt máu, nhưng mặt cậu không hề biến sắc, chỉ nhẹ lau đi, "Không thể."Chưa nói đến việc chỉ huy có đồng ý hay không, bản thân Tạ Chước là người đầu tiên không muốn.Cậu thậm chí không có dũng khí để nhìn thẳng vào dáng vẻ hiện tại của chính mình.Sở Đàn Tinh lại cảm thấy như vậy khá đẹp trai, đúng chuẩn A bùng nổ.Tạ Chước ném ống tiêm dính máu vào thùng rác, im lặng một lúc rồi nói một câu."Trạng thái hiện tại của tôi, sẽ làm tổn thương anh ấy."***Cùng lúc đó, người phụ trách của từng đội đã đến sân thi đấu từ trước.Là cấm địa của Tinh Hệ Thứ Năm, cái tên Thương Tâm Lĩnh đã nói lên tất cả, đây không phải nơi khiến người ta cảm thấy vui vẻ.Trương Vĩ vẫn còn kinh hồn bạt vía, "Thật sự không phải ảo cảnh à, chơi thật luôn đó hả?"Thời Tễ nhấc mắt lười nhác liếc ra ngoài cửa sổ, giọng nhàn nhạt, "Chỉ có Tinh Hệ Thứ Tám mới thích chơi ảo cảnh."Câu này chẳng khác gì nói cũng chỉ có Tinh Hệ Thứ Tám mới thích chơi đồ hàng.Trương Vĩ hừ hừ mũi, bỗng quay sang nhìn Thời Tễ, ánh mắt sững lại, "Chỉ huy, anh không khỏe sao?"Thời Tễ khẽ lắc đầu, nét mặt mỏi mệt, "Ngủ không ngon."Có lẽ là vì mấy hôm trước được tiểu Alpha đó quấn lấy, thức trắng đêm truyền tin tức tố an ủi cho anh, Thời Tễ đã lâu rồi không ở trong trạng thái này.Nhưng hôm qua, ác mộng lại ập đến.Trong tiềm thức, hình ảnh người trẻ tuổi mặc áo choàng trùm đầu chợt lóe lên trong đầu anh.Lông mày Thời Tễ lạnh đi một cách khó nhận ra.Trương Vĩ giữ cửa xe, nhìn anh xuống xe và đứng vững, đáy mắt ẩn hiện sự mệt mỏi rất nhỏ."Xem ra điều kiện ở Tinh Hệ Thứ Năm vẫn không bằng Tinh Hệ Thứ Tám của chúng ta, lần trước anh ở chỗ tôi rất vui có đúng không?"Thời Tễ hờ hững đáp, "Ừm."Ngay lúc đó, Thời Tranh Vinh bước tới, "......"Sắc mặt ông ta trầm xuống đôi chút, nhưng lại nhanh chóng thay bằng nụ cười khéo léo, "Tiểu Tễ, phụ trách Trương."Trương Vĩ nghi ngờ nhìn ông ta là ai.Ngay sau đó Thời Tranh Vinh gọi đội mình đến, "Nhanh, đến chào anh Tiểu Tễ một tiếng."Đội của ông toàn là con cháu nhà họ Thời, lấy con trai Thời Tuấn làm điểm đầu, bắt đầu chào hỏi Thời Tễ."Chào anh Tiểu Tễ.""Chào anh Thời....""Chào anh trai.""Anh trai...."Một tiếng lại một tiếng anh trai, khiến Trương Vĩ nghe mà thấy ngây người lại ngây người.Chỉ huy từ khi nào lại có nhiều họ hàng như vậy hả?Khuôn mặt Thời Tễ hiện rõ sự không kiên nhẫn, trong đầu đột nhiên thoáng qua câu nói trước kia của Tạ Chước: Ra là anh thích được gọi là anh trai nha ~ anh trai anh trai ~ ~Thiếu niên tóc bạc khi đó ánh mắt tràn ngập ý cười, giọng điệu triền miên mê hoặc.Thời Tễ lạnh nhạt cắt ngang, "Đủ rồi."Chàng trai trẻ từ khi sinh ra mang vẻ thanh lạnh tinh xảo, áo trắng quần đen đứng trong gió xuân, mang theo khí chất cao quý và xa cách.Rõ ràng tuổi tác không chênh nhau bao nhiêu, nhưng lại cứ như không cùng một đẳng cấp.Mấy người lập tức nhìn về phía Thời Tranh Vinh.Thời Tranh Vinh vẫn cười nói, "Mọi người đều là người một nhà, ta nghĩ Tiểu Tễ con chưa gặp bọn nó bao giờ, nên dẫn đến chào....""Tôi từng nói là người một nhà khi nào."Thời Tễ vốn lười quan tâm đến mấy chuyện này, nhưng anh cũng không thích những hành vi vượt quá giới hạn.Người xuất thân từ hoàng thất, khiêm tốn lễ độ, hiểu rõ tôn ti.Trước kia Thời Tranh Vinh từng ngăn cản hành động của vợ mình, Thời Tễ chỉ coi như ông ta có chút tốt với mình."Muốn gặp tự khắc sẽ gặp, chưa gặp chính là không muốn gặp, đạo lý này khó hiểu lắm sao?"Thời Tễ không hề tức giận, ngược lại cảm xúc của anh rất ổn định."Không biết nên xưng hô thế nào, thì học theo người khác."Các đội đi ngang qua bên cạnh đều sẽ dừng lại, cung kính gọi một tiếng, "Chỉ huy."Thời Tễ không buồn nhìn thêm cái đám nhóc con chỉ biết kêu cục cục cục như gà con kia.Quay người rời đi xem mấy đứa nhỏ nhà mình đã đến chưa.Trương Vĩ chỉ chỉ bọn họ, "Học hỏi đi! Lại còn anh Tiểu Tễ nữa, lá gan các cậu cũng thật lớn đó."Nếu là người khác, đầu đã không biết rơi ở đâu rồi.Trương Vĩ vội đuổi theo Thời Tễ, "Đợi tôi với chỉ huy, đám nhóc đội Lôi Đình Baka của tôi đâu rồi, có ở cùng đám nhóc của anh không?""......"*Baka là ngu ngốc trong tiếng nhật íThời Tuấn sa sầm mặt, "Cha!"Thời Tranh Vinh giơ tay ngăn lại, "Không cần nói nhiều, nếu đã như vậy, ta cũng không cần phải giữ thể diện cho nó nữa."Có lẽ Thời Tễ còn chưa biết, giải Liên Minh Tinh Hệ lần này.Tất cả những người phụ trách đều sẽ cùng tham gia.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me