TruyenFull.Me

[1 - 199][ABO] Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 103. Loại bỏ toàn đội

hinhin50

Toàn thân Tạ Chước cứng đờ như khúc gỗ.

Cảm giác mát lạnh lướt qua cằm, cái chạm nhẹ của Omega mang theo dòng điện nhỏ li ti, gần như ngay lập tức kích thích khiến cậu tê dại toàn thân.

Vòng tay bắt đầu nóng đỏ, trả lại toàn bộ cảm xúc thu thập được trong kỳ mẫn cảm cho cậu.

Như thể đang nói, Omega của cậu đến rồi.

Cậu không cần bất kỳ thứ gì để bảo vệ nữa.

Đôi mắt Tạ Chước ánh lên sắc đỏ của dục vọng, lý trí buộc cậu nhanh chóng lùi lại một bước, "Ơ, ơ ơ, nhưng em đang bị bệnh, vẫn nên....."

"Ừ."

Ngón tay Thời Tễ dừng lại giữa không trung, cuối cùng đưa tay ra trước, kéo khẩu trang của cậu lên, "Trong không khí có độc, đeo cẩn thận vào."

Anh không nói gì thêm, quay người rời đi.

Tạ Chước đứng yên tại chỗ, trong đầu toàn là cảm giác mềm mại trên cằm, như thạch lạnh ngâm nước.

Đúng là vô dụng.

Chỉ vì chỉ huy chạm vào cậu một chút, toàn thân đã nóng như lò lửa nhỏ.

Phía trước là một vùng đầm lầy.

Thời Tễ nhắc nhở bọn họ, "Cẩn thận."

Lục Dao dẫn đầu dò đường đi qua, tiếp theo là Sở Đàn Tinh, cậu ta nửa ôm lấy Ryan đưa cậu qua dễ dàng.

Tạ Chước nhẹ cắn răng, trong lòng không dễ chịu chút nào.

Theo lý mà nói, lúc này cậu nên mỉm cười tiến lên, hơi cúi người trước mặt công chúa mèo, lịch thiệp và dịu dàng đưa tay ra.

"Tôi có thể có vinh hạnh ôm ngài qua không? Chỉ huy?"

Chứ không phải như một kẻ ngốc đứng yên tại chỗ.

Chạm cũng không dám chạm một chút.

Chỉ là kỳ mẫn cảm thôi mà, mày chỉ có chút tự chủ này sao? Tạ Tiểu Chước!

Đi mà ôm anh ấy đi!!!

Tạ Chước vừa bước lên một bước, cổ tay xinh đẹp lộ ra từ áo sơ mi trắng đã đưa đến trước mặt cậu.

"Nắm lấy."

Chỉ huy muốn dẫn cậu qua.

Tạ Chước từ từ đưa tay ra, cẩn thận nắm lấy mép tay áo sơ mi trắng tinh của anh.

Vòng tay nóng đến mức gần như bỏng rát, dán chặt vào cổ tay, Tạ Chước cảm thấy mình sắp sôi sùng sục rồi.

Sôi sùng sục cũng muốn nắm lấy tay áo.

"Đây là ngã ba đường, chỉ huy, chúng ta đi đường nào?"

Lục Dao với tư cách là lính trinh sát đã quan sát trước lộ trình.

"Đường thứ nhất có nơi trú ẩn an toàn, vật phẩm phong phú, đoán chừng trên đường sẽ gặp rất nhiều người."

"Đường thứ hai là đi vòng bên ngoài, hệ số an toàn thấp, nhưng chẳng có gì cả."

Thời Tễ hỏi mấy người họ, "Có ý kiến gì không?"

Có lẽ vì có anh ở đó, mấy người bọn họ đều thu liễm hơn nhiều, ngoan ngoãn như những đứa trẻ ngoan nói, "Nghe theo anh."

Ryan do dự nói, "Tạ Hỏa Chước trạng thái không tốt, chúng ta có nên thận trọng một chút không?"

"Tôi không sao, nghe theo chỉ huy."

Quyết định giao cho Thời Tễ, nếu là bình thường Thời Tễ nhất định không do dự chọn đường thứ nhất, nhưng lúc này.

Thời Tễ suy nghĩ một lát, "Đi...."

"Em thật sự không sao, cứ làm theo ý anh đi." Tạ Chước lập tức nói.

Thời Tễ nhìn cậu một cái, tiếp tục nói hết câu, "Đường thứ nhất."

"Thay vì tự hành hạ mình, chi bằng hành hạ người khác, đánh nhanh thắng nhanh, ngủ một giấc ngon."

Anh thờ ơ nhìn Tạ Chước, "Ngày mai cậu sẽ không sao nữa."

Mấy người kia thật ra cũng nghiêng về đường thứ nhất, tuy bọn họ không ngang ngược như Tạ Chước, nhưng cũng không phải loại nhẫn nhịn.

Thời Tễ cố gắng muốn chăm sóc cho tiểu Alpha đang trong trạng thái không tốt.

Kết quả Tạ Chước lại chạy cách xa anh 800 mét.

"......"

Tiểu Alpha giận dỗi sao?

Thời Tễ không biết tại sao cậu lại trong trạng thái không tốt, phần lớn không phải vì cảm cúm, nhưng hôm nay thật sự héo rũ.

Cho đến khi cảm giác nguy hiểm phía trước truyền đến, Thời Tễ dừng bước, "Đến rồi."

Giây tiếp theo, bóng đen chạy xa lại lao đến chắn trước mặt anh, "Biết rồi, anh lùi lại đi."

Thời Tễ: "."

"Tiểu Tễ, thật trùng hợp."

Giọng nói kiêu ngạo khinh thường của thiếu niên vang lên, chính là Thời Tuấn.

Hắn ta đặc biệt chú ý đến tuyến đường của đội Ăn Cơm Không Xếp Hàng, dẫn đội đi về phía này, vừa khéo gặp điểm cung cấp vật phẩm, quả nhiên bị hắn ta bắt gặp.

Thời Tuấn hoàn toàn không để lời của Thời Tễ vào tai.

Không cho gọi, hắn ta cứ gọi.

Còn chỉ huy gì chứ, hắn ta cứ gọi Tiểu Tễ, ngay cả anh trai cũng không gọi, miệng mọc trên người mình, Thời Tễ có thể làm gì hắn ta?

Thời Tễ nét mặt lạnh nhạt, lười mở miệng nói chuyện với hắn ta.

"Tạ Chước."

Lời còn chưa dứt, giây tiếp theo tiếng hét thảm của Thời Tuấn đột nhiên vang lên, Tạ Chước giơ tay liền rắc một tiếng tháo khớp cằm hắn ta.

Alpha cao lớn trong bộ đồ đen, không nhìn rõ nét mặt, nhưng nụ cười lười biếng lại nguy hiểm.

"Em trai, không biết nói chuyện thì anh trai đây dạy em."

Tạ Chước rút con dao lưỡi cong từ đùi bộ đồ tác chiến, trực tiếp kê vào hàm răng của Thời Tuấn, cậu không có cảm xúc gì cười lạnh một tiếng, "Cắt lưỡi đi, sau này sẽ không cần nói chuyện nữa."

Thời Tuấn không ngờ cậu nhanh như vậy, lưỡi dao lướt qua khóe miệng, để lại một vết máu đau rát.

Hắn ta hét lên, "Mày....."

Ánh mắt kinh hoàng yếu ớt, rồi đột nhiên sắc mặt thay đổi, "Chết đi!"

Thời Tuấn đã có chuẩn bị, sao có thể dễ dàng bị cậu khống chế.

Cơ giáp vàng vô hình lập tức bao phủ toàn thân hắn ta, đẩy Tạ Chước lùi lại mấy bước.

Hắn ta lau vết máu ở khóe môi, vừa tức vừa giận, "Chút thủ đoạn này, thật đáng xấu hổ."

"Tao đã dám một mình tới để tiêu diệt đội bọn mày, chẳng lẽ còn sợ bọn mày chắc?"

Thời Tuấn là con cả trong nhà, được cả nhà cưng chiều, cơ giáp trên người hắn ta cũng là loại cơ giáp trọng lực cấp 2S cao cấp nhất.

Một cây roi dài màu vàng được vung ra từ tay hắn ta, mang theo những gai nhọn lạnh lẽo định quất vào Tạ Chước.

Cánh cơ giáp màu đen bay vút lên, Tạ Chước nhón mũi chân, bay lượn giữa không trung.

Cậu nhướng mày, "Một mình tiêu diệt đội sao?"

Thời Tuấn chỉ vừa ngẩng đầu, Ăn Cơm Không Xếp Hàng đã sẵn sàng chiến đấu.

Cơ giáp phòng thủ màu xanh lục che kín trời đất chắn trước mặt, cung dài màu lam băng kéo mũi tên hình bông tuyết, Tạ Chước vỗ cánh giữa không trung, lòng bàn tay trắng ngần với các khớp xương rõ ràng, lơ lửng một khối sương mù đen đặc quánh.

Còn có cơ giáp thiếu nữ xinh đẹp đã được cải tạo vang lên tiếng cảnh báo: U la u la u la, đánh em đi đánh em đi ~

Thời Tuấn từ nhỏ đã thích ỷ thế hiếp người, một mình tiêu diệt đội không phải chuyện gì khó.

Nhưng lúc này lại cảm thấy áp lực to lớn.

Tinh Hệ Thứ Tám dường như không phải đội góp đủ số lượng như năm ngoái, bọn họ có vẻ rất mạnh, rất mạnh.

Vì vậy Thời Tuấn chậm rãi lau vết máu không ngừng chảy ở khóe miệng, "Cha!!!"

"......"

Khi Thời Tranh Vinh dẫn theo mấy người còn lại chạy đến, con trai bảo bối của mình đã bị thiếu nữ xinh đẹp Lục Dao ngồi đè lên mông.

Ryan rút mũi tên dài từ trong tay Sở Đàn Tinh, ném mũi tên đâm hắn ta, rồi lại rút, lại đâm.

Thanh sinh mệnh từ 64, trúng một mũi tên, biến thành 63.

Sở Đàn Tinh đứng một chân đạp lên roi dài, tiếp tục nạp tên dài cho cậu.

"Đừng để lạnh tay."

Ryan hít hà hít hà thổi hơi, rồi hung dữ nói, "Mày kêu đi, mày dám gọi chỉ huy của bọn tao một tiếng nữa đi."

Thời Tuấn nghiến răng muốn mở miệng, một luồng sương đen đập thẳng vào mặt, căn bản không cho hắn ta cơ hội nói.

"Câm miệng, ông đây không muốn nghe."

Thanh sinh mệnh của Thời Tuấn trực tiếp tụt 1/10, đầu suýt nữa lún vào đất.

Thời Tễ lạnh nhạt tựa vào một bên, xem bản đồ như chuyện không liên quan đến mình.

Thời Tranh Vinh nhìn mà mắt muốn nứt ra, "Con trai của ta!!!"

"Dừng tay, tất cả dừng tay!"

Không ai để ý.

Thời Tranh Vinh đành phải lôi ra thân phận cứu viện, "Ta là chú hai của chỉ huy các cậu!"

Câu này quả nhiên có tác dụng, mấy người bọn họ dừng lại động tác, nhìn về phía chỉ huy đang đứng dưới gốc cây.

Thời Tễ thản nhiên thu lại giao diện bản đồ, đứng thẳng người lên, đảo mắt liếc qua một lượt.

"Được rồi, chúng ta phải đi thôi."

Trời đã gần tối, bọn họ cần nhanh chóng tìm được nơi trú ẩn an toàn, nếu không yêu thú cấp 4S ra ngoài vào buổi tối sẽ rất phiền phức.

Thời Tranh Vinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra người trẻ tuổi luôn khiêm tốn lễ độ này từ khi gặp mặt, vẫn sẽ nghe lời chú hai là ông ta.

Ông ta thậm chí còn nảy sinh ý định có thể nhân cơ hội này đi cùng, dù sao ông ta vẫn còn giữ một chiêu bài chưa dùng.

Thời Tranh Vinh vô tình lướt mắt qua chiếc hộp bạc nhỏ dưới chân anh.

Ảo tưởng trong đầu quá mức mạnh mẽ, đến mức khi nghe thấy câu nói tiếp theo của Thời Tễ, ông ta nhất thời không phản ứng lại được—

"Loại bỏ toàn đội, đi theo tôi đến nơi trú ẩn an toàn."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me