1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc
Con nhện phát ra tiếng nổ chói tai.Nó kéo lê thân mình tàn phế theo bản năng muốn trốn, Tạ Chước lại một chưởng nữa trực tiếp đánh nó nát bét."Xì xì —— gà."Thiếu niên tóc bạc cao gầy lười nhác, thản nhiên tung lên tung xuống quả bom nhỏ trong lòng bàn tay.Giọng lạnh nhạt cười khẩy, "Chĩa gai độc vào chỉ huy nhà tao mà còn muốn bỏ chạy?"Đều chết hết cho ông.Khóe môi Tạ Chước cong lên nụ cười tàn nhẫn, lại bỗng cảm thấy như vậy có hơi lệch hình tượng.Chỉ huy tối nay hình như còn khen cậu đáng yêu thì phải.Thế là cậu lập tức quay đầu lại, thân mật khoác lấy bờ vai gầy thẳng của chỉ huy, hơi nghiêng đầu dụi vào mái tóc đen mềm, đôi mắt hoa đào vô tội chớp chớp, giọng điệu mềm nhũn ngọt ngào nói:"Đúng không bé cưng, con nhện khổng lồ này quá đáng thật luôn á ~ ""......"Có bệnh.Ánh mắt Thời Tễ bình thản rơi lên tay cậu.Bàn tay thon dài cân đối, khớp xương rõ ràng, bom khói đen làm nổi bật làn da trắng lóa trong chớp mắt, gân xanh ẩn hiện mang theo vẻ gợi cảm.Là một đôi tay vừa nguy hiểm vừa xinh đẹp."Dừng tay đi."Thời Tễ dời ánh mắt đi, giọng bình tĩnh lạnh nhạt, "Nó không phải là yêu thú cấp 4S, cơ thể cậu vừa mới hồi phục, đừng sử dụng tinh thần lực quá mức, tôi không muốn ngày mai lại phải giúp...."Ý thức được mình đang nói gì, giọng Thời Tễ lập tức im bặt.Tạ Chước trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, "A, thật sao? Còn có lần sau à?"Tiểu Alpha kích động đến mức quả cầu bom trong lòng bàn tay cũng hóa thành những trái tim màu hồng.Cọ vào mái tóc mềm đen nhánh trên đỉnh đầu anh, "Bé cưng bé cưng, anh chính là tốt nhất trên thế giới luôn đó......""Cút."Thời Tễ lạnh lùng đẩy cậu ra, không quay đầu lại mà đi thẳng về phía phòng an toàn.Tên nhóc chết tiệt được đằng chân lân đằng đầu.Không biết vì sao, dọc đường bọn họ gặp không ít lũ nhện tay sai, như thể có kẻ cố ý mai phục dọc tuyến đường bắt buộc phải đi qua.Thời Tễ chưa bắn phát súng nào.Tạ Chước cũng không cho anh cơ hội ra tay.Không cho anh dùng uy áp và tinh thần lực, Tạ Chước liền xông lên đánh tay đôi, cú nào cũng chí mạng, tiểu Alpha đêm nay phấn khích lạ thường.Chỏm tóc ngốc trên đầu lắc lư lắc lư qua lại.Tạ Chước đấm nát một con nhện, trên má dính máu bắn tung tóe, quay đầu cong môi cười khẽ, "Anh trai, anh cứ đi theo sau em thôi."Không cần làm gì cả.Cứ làm công chúa mèo xinh đẹp, kiêu hãnh ngồi trên đệm mềm là được.Tạ Chước sẽ vui đến muốn chết.Thời Tễ: "......"Mỗi ngày đều không xài hết được cái sức trâu bò này.Cho đến khi hai người quay về phòng an toàn.Trong phòng an toàn lại có thêm một vị khách không mời.Omega với đôi mắt tròn tròn ngấn nước, trông có chút đáng thương nhìn bọn họ, trước ngực là một vết máu lớn, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng."Anh ơi...."***"Chỉ huy, hai người về rồi!"Ryan là người đầu tiên chạy tới, cẩn thận kiểm tra xem trên người Thời Tễ có vết thương nào không.Đôi mắt xanh biếc tròn xoe đầy lo lắng, "Không sao chứ không sao chứ, tôi nghe nói bầy thú bên ngoài bắt đầu lên đường rồi, sợ muốn chết luôn."Sau khi yêu thú cấp 4S tỉnh lại, lũ nhện tay sai của nó đã bắt đầu dần chiếm lĩnh khu rừng.Một bầy nhện đi qua chẳng khác nào châu chấu hoành hành.Những đội chưa vào được phòng an toàn, chỉ có thể bị đuổi giết cả đêm cho đến khi thanh sinh mệnh về 0."Nghe ai nói?" Thời Tễ nhướng mày sắc mặt bình thản.Ryan nhìn về phía góc tường nơi con mèo mướp đang cuộn tròn, đưa tay chỉ chỉ, "Cậu ta."Ánh mắt bình tĩnh của Thời Tễ rơi lên người mèo mướp.Thời Lạc Dung đối diện ánh mắt anh, tim bất giác run lên.Không hiểu sao, đối diện với ánh mắt lạnh lùng thấu suốt này, khiến người ta chột dạ để lộ nguyên hình.Như thể trước mặt anh, không có bí mật nào có thể giấu được.Thời Tễ còn chưa mở miệng, Tạ Chước lười biếng khoanh tay dựa một bên, tóc bạc lả lơi vểnh lên, giọng điệu lạnh như băng mở miệng trước:"Nếu tôi nhớ không lầm, chỉ huy từng nói bốn chữ 'loại bỏ toàn đội' nhỉ?""Mấy anh trai ai nấy đều có tấm lòng lương thiện như vậy sao?""Nhà thờ Đức Bà Paris sập rồi à, ai cũng thành người vô gia cư hả?""......""........."Thiếu niên thường ngày hay cười, có lẽ đây là lần đầu tiên tỏ ra chua ngoa như vậy với bọn họ.Ryan vội vã giải thích, "Không phải đâu.""Bọn tôi không phải thấy cậu ta đáng thương nên mới giữ lại đâu."Đội trưởng Lôi Đình ngắt lời, "Tôi giữ lại đấy."Mọi người đồng loạt nhìn về phía Alpha đội trưởng mặt lạnh sắt đá, trong mắt đều có vài phần kinh ngạc.Lục Dao tò mò hỏi, "Anh thích kiểu này à?"Đội trưởng Lôi Đình: "Tôi thích ông nội cậu."Lục Dao cũng trả lời dứt khoát, "Anh nằm mơ đi, anh thích ông nội tôi, vậy bà nội tôi phải tính sao đây?"Đội trưởng Lôi Đình: "......"Đúng là anh ta không nên nói chuyện với đứa đầu óc có vấn đề.Anh ta đi đôi giày quân dụng màu đen, bước đến trước mặt Omega đang cuộn tròn ở góc tường.Từ trên cao nhìn xuống cậu ta, giải quyết dứt khoát."Tôi đồng ý trao đổi với cậu.""Đổi một lọ thuốc lấy hai đêm an toàn của cậu."Đây là điều kiện mà Thời Lạc Dung chủ động đề xuất khi tìm đến.Không thể không thừa nhận cậu ta thông minh, thay vì để mặc cho người khác đuổi giết, chi bằng chủ động lựa chọn, dùng thứ thuốc có thể mang lại họa sát thân để đổi lấy chút bình yên nhất thời.Chỉ tiếc là Thời Lạc Dung chỉ chịu đưa ra một lọ thuốc để trao đổi."Cậu không sợ bọn tôi trực tiếp giết cậu? Cướp thuốc của cậu sao?" Khi đó anh ta hỏi.Omega bả vai dính đầy máu lại cười một tiếng, "Các người không giết được tôi."Cậu ta sở hữu tốc độ hiếm có trên thế gian này, giỏi nhất là chạy trốn giữ mạng.Có thể nói hạng hai của Tinh Hệ Thứ Năm có công lao không nhỏ của cậu ta, nếu không thì Thời Tranh Vinh cũng sẽ không giao thuốc cho cậu ta.Đội Ăn Cơm Không Xếp Hàng không đồng ý, nhưng cũng không từ chối.Bọn họ nói phải đợi chỉ huy quay về rồi quyết định.Hiện giờ Thời Tễ đã trở lại, đội trưởng Lôi Đình sợ bỏ lỡ cơ hội, lập tức không nhịn nổi.Kết quả Thời Lạc Dung liếc nhìn qua Tạ Chước, sau đó đáng thương nói với anh ta, "Xin lỗi, tôi không muốn trao đổi với anh."Đội trưởng Lôi Đình: "???"Cậu đừng có đáng thương nữa.Cậu mẹ nó tốt nhất nên có lý do hợp lý đi?Thời Lạc Dung chẳng hề né tránh mà nhìn thẳng về phía Tạ Chước, đôi mắt tròn ngấn nước mang đầy tình cảm không giấu giếm."Tôi chỉ muốn đổi với anh ấy.""......"Mọi người đều im lặng một cách kỳ lạ.Xong rồi, là nhắm vào Tạ Hỏa Chước mà đến.Vẻ mặt Tạ Chước cũng khó mà diễn tả, sau đó không để tâm nhún nhún vai, "Vậy thì mày cứ mơ tiếp đi."Tạ Tiểu Chước vĩnh viễn là người thủ thân như ngọc, chỉ huy cũng không đời nào đem cậu ra đổi chác.Dù gì thì anh ấy vừa mới giúp mình.....Chỉ nghĩ đến thôi khóe miệng Tạ Chước đã mẹ nó không kìm được cong lên, sướng rơn cả da đầu.Cậu với Tiểu Tiểu Chước nào có phúc đức gì đâu chứ, đó vậy mà lại là tay của chỉ huy.Vậy nên khi nghe giọng nói bình tĩnh hỏi lại của chỉ huy, cậu còn sửng sốt một chút.Thời Tễ hỏi lại, "Cậu muốn đổi thế nào?"Mọi người: "???"Tạ Chước: "???"Tất cả mọi người đều trợn trừng mắt chó.Ai mà ngờ được, ai mà ngờ được, lại phát triển theo chiều hướng này cơ chứ!Thuốc nước của giải đấu vậy mà lại cần Tạ Chước bán nhan sắc để đổi lấy sao?Thế đạo suy đồi, trời đất quang minh.*có nghĩa là đạo đức xã hội dần trở nên suy đồi trong khi mọi thứ lẽ ra phải quang minh chính đạiTạ Chước lập tức đứng bật dậy, cậu nhìn về phía Thời Tễ, rõ ràng là rất tức giận, ".....Anh làm gì dạ?"Mọi người: "......"Hay là cậu đừng tức giận nữa, lại còn dạ nữa.Thời Lạc Dung không đoán ra được tâm tư của chỉ huy.Nhưng giọng điệu đó nghe không giống như hỏi bâng quơ, mà là thật sự muốn biết câu trả lời.Thế là sau hai giây im lặng, Thời Lạc Dung ôm lấy cánh tay mình, đáng thương nhìn về phía Alpha tóc bạc đang giận dỗi phừng phừng."Tôi muốn anh ấy dùng tin tức tố mùi cỏ bạc hà mèo để đổi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me