[1 - 199][ABO] Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc
Chương 114. Tạ Thần, Joker
Thời Tễ cúi mắt, thản nhiên liếc nhìn cậu.Chó con lông bạc ngồi xổm trước mặt anh, mái tóc bạc rối bời không tuân theo quy củ, chiếc kính bảo hộ màu hồng chóe cũng không ép xuống nổi cọng tóc ngốc kia.Nhìn vẻ ngọt ngào này thấy không thông minh cho lắm. "Hiểu rồi."Tạ Chước còn cố ý ghi nhớ vài từ khóa quan trọng.Giọng điệu rất tự tin, "Yên tâm đi bảo bối, em gặp nó là sẽ nhổ cái gai ngược của nó trước!"Thời Tễ: "......"Dù sao anh cũng chẳng đặt bao kỳ vọng gì vào tên nhóc con này.Thời Tễ tiện tay ấn đầu cậu một cái, chẳng ấn xuống được, tóc ngốc lại càng tung tăng nhảy nhót.Anh từ bỏ thu tay lại, "Thôi được rồi, cút đi chơi đi."Tạ Chước nắm lấy cổ tay anh, tự mình rúc tới dụi hai cái."Không giận là được, em đi đây."Cảm giác trong lòng bàn tay mềm mại ngưa ngứa, lúc Thời Tễ hoàn hồn lại, Tạ Chước đã một tay vác cây gậy dài trên vai, sải bước dài lười biếng rời đi.Không cho cậu dùng tinh thần lực, thì cậu đánh tay không.Đôi khi cũng rất nghe lời."Tại sao lại giận, trong lòng không tự biết sao?"Chỉ đến khi cái bóng dáng kiêu ngạo ngông nghênh kia biến mất, Thời Tễ mới lạnh nhạt thu ánh mắt lại.Mèo nhỏ thì biết cái gì mà trêu ghẹo chứ.Tối qua một màn gọi là 'trêu ghẹo' rối tinh rối mù đó, giống như đang gãi ngứa, Tạ Chước bị anh làm đến mức cười không ngừng."Anh đây đâu phải trêu ghẹo, rõ ràng là đang quyến rũ mà."Cậu dùng ngón tay dài chạm nhẹ vào yết hầu, trong mắt vương ý cười sâu thẳm lười biếng, "Lại đây, anh ơi, cắn thêm cái nữa ở chỗ này."Thời Tễ hơi thấy mất mặt.Lạnh lùng nghĩ, anh đúng là có bệnh mới có thể ở đây làm loạn với cậu.Anh vừa định đi, đã bị người ta dễ dàng vòng tay ôm lại, một tay ôm eo ép sát vào tường.Tạ Chước vòng tay ôm xong chính mình cũng ngẩn ra.Sao có thể ôm gọn chỉ bằng một tay thế này, vòng eo gì mà nhỏ vậy?"Anh trai, làm mẫu cho anh xem một chút."Alpha tóc bạc ánh mắt sâu thẳm, trong mắt phản chiếu ánh trăng nhỏ vụn.Cuối cùng cũng nhịn không được làm xằng làm bậy với thần minh của mình.Thời Tễ rốt cuộc vẫn mềm lòng dung túng cậu, dù là hành động vượt giới hạn, cũng chỉ nhíu đôi mắt mỏng manh hơi hồng nhìn cậu.Cho đến khi chiếc áo sơ mi ở eo bị kéo ra, vạt áo bị ngón tay dài vén lên, bàn tay thon dài cân đối đặt lên sau eo, xoa nắn ở phần hõm eo nhạy cảm của anh. "Tạ Chước—"Mỗi lần chạm vào là Thời Tễ lại cứng đờ toàn thân, lông mi không ngừng run nhẹ.Đừng có quá đáng.Alpha khẽ 'ừm' một tiếng mơ hồ, đầu ngón tay làm loạn cuối cùng cũng lưu luyến buông ra.Nhưng lại lần theo sau eo trượt xuống, lướt dọc theo mép quần dài mà luồn vào.Thời Tễ cả người đột nhiên cứng đờ.Cổ tay trắng ngọc bị tên nhóc lưu manh một tay khóa trên đỉnh đầu, đầu ngón tay khẽ nắm chặt vào nhau, xương ngón tay lộ ra màu trắng bệch.Bên tai vang lên giọng cười khàn khàn của Tạ Chước, gợi cảm tan vào màn đêm mịt mờ.Lòng bàn tay khô ráp cọ nhẹ qua xương cùng của anh."Chỗ này, là nơi đuôi mèo chui ra sao?""......"Cuối cùng Thời Tễ không chút do dự tát cậu một cái.Cổ tay bị khóa đã mỏi nhừ, mềm oặt, chẳng còn sức lực.Tạ Chước bị tát lệch mặt, nhưng chẳng giận tí nào, quay đầu nhìn anh cười lười biếng."Tay có đau không? Để em thổi thổi ~ ""......"Thời Tễ không nói một lời, mím chặt môi mỏng, xoay người bỏ đi.Địa hình không bằng phẳng, bước chân anh hơi loạng choạng, chân không hiểu sao có chút mềm nhũn.Tạ Chước vội vàng đuổi theo, "Em bế, em bế."Như con thú cưng lớn dính người, dang đôi tay dài về phía anh, vừa mềm lòng vừa muốn cười, "Em chỉ sờ một chút, sao anh lại đến mức chân cũng....." mềm nhũn vậy.Chỉ là cậu thậm chí còn chưa nói hết câu.Thời Tễ lạnh lùng đẩy tay cậu ra, đôi mắt dài ngước lên nhìn cậu, đáy mắt ửng đỏ lay động ánh nước, anh mặt không biểu cảm nói, "Cút đi, không cần cậu bế."Tạ Chước đứng đó ngẩn người rất lâu.Hồn phách suýt chút nữa bị mê đến không quay về được.***Số lượng tuyển thủ trong phòng an toàn hợp lại chẳng còn được bao nhiêu.Mọi người không thể hiện ra mặt, nhưng trong lòng đều có chút sốt ruột, sợ rằng yêu thú cấp 4S sẽ rơi vào tay người khác.Và khi tất cả mọi người tản ra khám phá trong khu rừng tĩnh lặng, màn hình lớn trên đỉnh đầu làm mới một thông báo—[ Bắt đầu từ giờ phút này, toàn bộ phòng an toàn mất hiệu lực ]Báo hiệu rằng trận đấu PK giữa các đội kết thúc, tiếp theo là cuộc chiến giữa con người cùng yêu thú."Cái gì, sao lại công bố vào lúc này?"Trương Vĩ đã được Thời Tễ nhắc trước, nên không quá bất ngờ với tin tức này.Nhưng ở thời điểm này rõ ràng không ổn."Tất cả các đội đều đang phân tán bên ngoài, liệu có quay về được không?" Trương Vĩ có phần lo lắng hỏi.Thời Tễ khẽ nhíu mày, giọng điệu lạnh nhạt, "Không về được, mà cũng không cần về."Phòng an toàn đã mất hiệu lực, không cần thiết phải mạo hiểm quay về.Các đội không thể tập hợp, chiến đấu đơn lẻ chỉ càng chết nhanh hơn.Thời Tễ hơi nhíu mày, "Là tôi đánh giá cao Tạ Thần rồi."Anh cho rằng ít nhất sẽ đợi đến khi mọi người tập hợp vào ban đêm, mới bắt đầu chính thức giao chiến với yêu thú, để các đội tự dựa vào bản lĩnh mà tranh đoạt danh hiệu chiến thắng.Chứ không phải vào lúc rừng còn yên ắng, lợi dụng lòng người hoang mang, lừa tất cả ra ngoài, cái này có khác gì ngấm ngầm giở trò đâu?Tạ Thần đang tức giận.Thời Tễ có thể suy đoán sơ qua, Hoàng Đế đã ở bên bờ bạo nộ, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trận thi đấu này, cho dù có phải dùng đến thủ đoạn cũng phải kết thúc.Tại sao?Thời Tễ bỗng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đột nhiên có một suy đoán không thể tin được.Không lẽ hôm qua hắn đang xem sao?"Chỉ huy anh còn cười, vậy lần này chẳng phải tiêu đời rồi sao?" Trương Vĩ đã sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.Không chỉ các đội không thể tập hợp, ngay cả thuốc trong tay người phụ trách của họ cũng không thể giao cho các thành viên, mức độ nguy hiểm khiến họ bị loại tăng lên đáng kể. Giờ biết phải làm sao đây?Phòng an toàn trước mặt co rút thu nhỏ lại hòa vào lòng đất, đóng kín lại.Sâu trong rừng rậm xa xa vọng lại tiếng kêu thảm thiết, "4, 4, 4....."Yêu thú cấp 4S chính thức lên đường, bắt đầu cuộc tàn sát của nó.Mặt đất vì vậy mà rung chuyển, sương mù tím tràn lan khắp rừng, đây mới là sức mạnh thật sự của yêu thú cấp 4S.Trương Vĩ bị chấn động đến mức ngã phịch xuống đất.Thời Tễ không hề nhúc nhích, áo trắng quần đen đứng thẳng giữa đất trời, đôi mắt dài lạnh lẽo ngước lên nhìn bầu trời.Tinh Võng có quyền giám sát toàn bộ giải đấu.Đôi môi mỏng đỏ hồng của anh cong lên một ý cười chế nhạo, xuyên qua khu rừng mênh mông vô tận, nhẹ nhàng thốt ra từng chữ với một vị đế vương của dải ngân hà nơi đại sảnh nghị viện. "Joker.""......"Sharon suýt chút nữa thì bị một màn này làm cho tê người.Đây mà là chỉ huy đáng yêu gì chứ, rõ ràng là thiên thần đó hiểu không?Thông minh cơ trí, bình tĩnh ung dung, thậm chí còn có thể quay lại chế giễu một trận, những uất ức ngày hôm qua của nàng đều được xoa dịu hết.Bởi vì Hoàng Đế cực kỳ khó chịu.Đôi mắt tím uy nghiêm mang theo sự lạnh lẽo gần như hủy diệt, nhìn chằm chằm vào hình bóng chàng trai được phóng đại vô số lần.Mà kết quả là, lại càng thấy rõ sự chế giễu trong mắt anh."Hừ."Ngoài dự đoán, Tạ Thần chỉ cười lạnh một tiếng.Không đập phá đồ đạc, nữ quan Sharon còn có chút không quen.Thời Tễ nói xong, liền không quay đầu lại mà bước thẳng vào làn sương tím, nơi lớp sương độc của yêu thú có khả năng che chắn hiệu quả, ngay cả Tinh Võng cũng không thể xuyên qua.Điều này khiến Sharon luôn cảm thấy tiếc nuối.Nàng muốn biết trong làn sương độc hôm đó đã xảy ra chuyện gì, sao mà kỳ mẫn cảm của tiểu Alpha tóc bạc lại đột ngột tốt lên như vậy."Phát lại một lần."Nữ quan Sharon đột ngột hoàn hồn, suýt chút nữa tưởng mình nghe nhầm.Người đàn ông trên ghế chủ tọa không nhanh không chậm, tùy tiện mân mê chiếc nhẫn bạch ngọc trên ngón cái.Giọng nói lạnh lẽo lặp lại, "Phát lại một lần."Hắn là muốn mình phát lại để nghe chỉ huy mắng hắn thêm lần nữa sao?Nữ quan Sharon: "......." Biến thái thật đấy.Tôi phát lại cảnh hai người họ tán tỉnh nhau ngài có muốn xem không?Hai giây sau, nữ quan Sharon xuất thân nhẫn giả cung cung kính kính khom người, "Vâng."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me