TruyenFull.Me

1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc

"Chước Chước, chạy về phía trước, đừng quay đầu lại...."

Một đôi tay dịu dàng đẩy nhẹ sau lưng cậu.

Khi Tạ Chước bàng hoàng tỉnh táo lại, cơ thể nhỏ bé của cậu đang chạy băng qua đêm mưa lạnh lẽo ẩm ướt.

Cậu ngơ ngác ngước nhìn bầu trời đen đặc, trong đầu không tự chủ hiện lên ba chữ.

Đêm cung biến.

Tiếng hô truy đuổi vang lên sau lưng, "Mau đuổi theo, đừng để nó chạy thoát!"

Thần kinh của Tiểu Tạ Chước co rút lại, bản năng nhạy bén trước nguy hiểm khiến đôi chân nhỏ bé càng tăng tốc hơn.

Không được dừng lại, sẽ chết.

'Vút ——'

Lưỡi dao hiểm hóc xẹt qua, một thanh kiếm ngắn từ trên trời giáng xuống, chuôi kiếm tinh xảo được khảm bảo thạch tím lấp lánh.

Dù phản ứng có nhanh đến đâu, cậu cũng chỉ là một cậu bé tám tuổi.

Bắp chân bị lưỡi kiếm sắc bén cứa trúng, đau đớn khiến cậu ngã lăn xuống vũng nước, mái tóc bạc mềm ướt đẫm rũ xuống trán, gương mặt nhỏ lấm lem bùn đất.

Cậu ngước mắt nhìn lên.

Đối diện là một đôi mắt tím cao quý băng lãnh phía trên bức tường cao.

"Điện hạ, tiên đế đang đợi ngài dưới mật cung." Trưởng quan nhìn xuống thiếu niên nhỏ bé như con kiến dưới đất, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua bộ quần áo vải bẩn thỉu của cậu.

*mt cung: cung đin ngm dưới lòng đt

"Ngài không cần lãng phí thời gian với nó."

Thái tử vẫn không rời mắt khỏi Tạ Chước, dường như căm hận tận xương thiếu niên nhỏ bé xa lạ này.

Hắn hỏi: "Bạn luyện Thời của ta đâu?"

"Bạn luyện Thời đang trên đường đến để bảo vệ ngài."

Khóe môi thái tử cuối cùng cũng nở nụ cười, "Trong đêm cung biến, cậu ấy đã thất trách. Đợi đêm nay qua đi, khi ta trở thành Hoàng Đế, nhất định phải trừng phạt cậu ấy đầu tiên."

"Trừng phạt cậu ấy làm Hoàng Hậu của ngài sao?"

Trưởng quan trêu chọc một câu, sau đó nói, "Theo lệnh của ngài, hỷ phục đã được chuẩn bị xong."

"Làm tốt lắm, đi thôi."

Tiểu Tạ Chước ngâm mình trong cơn mưa bẩn thỉu, dõi mắt nhìn bóng dáng trên bức tường cao dần biến mất.

Trưởng quan cung kính che ô cho hắn, dù mưa có rơi lên vai thái tử cũng bị lớp vải cao cấp làm trượt xuống, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào. 

Từ khi hắn còn nhỏ, Tạ Thần dường như cái gì cũng có.

Mọi thứ trên đời này hắn đều có thể dễ dàng đạt được.

Bao gồm cả anh trai xinh đẹp kia sao?

Bắp chân nhỏ của Tiểu Tạ Chước ngâm trong nước bẩn, vết thương đau nhói đến tận xương, đôi mắt cậu bỗng chốc đỏ lên chẳng rõ vì sao.

Vậy thì tại sao, từ khi Tiểu Tạ Chước còn nhỏ lại cái gì cũng không có?

***

"Mau, giữ chặt chân cậu ấy, đừng cho cậu ấy giãy giụa!"

"Bác sĩ điều trị đâu? Vết thương xuyên ngực cậu ấy lại rách ra rồi, mau tiếp tục truyền dịch trị liệu cho cậu ấy!"

"Chỉ số sinh tồn đang ở mức cực kỳ thấp, nếu lại tiếp tục mất máu cậu ấy sẽ bị sốc."

Thiết bị trong phòng cấp cứu phát ra những tiếng bíp bíp dồn dập đầy căng thẳng.

Mồ hôi lấm tấm trên trán bác sĩ điều trị, "Cậu ấy đang kháng cự tôi. Tin tức tố Alpha quá mạnh, tôi không thể đưa dịch trị liệu vào cơ thể cậu ấy."

Việc cấp cứu đã kéo dài suốt tám tiếng đồng hồ.

Rõ ràng thành công đã ở ngay trước mắt.

Không ai ngờ được Tạ Chước lại đột nhiên bắt đầu giãy giụa.

Bác sĩ mổ chính tức giận đến run người, "Cậu ta sắp chết rồi mà còn kháng cự cậu cái gì?"

Bác sĩ điều trị im lặng hai giây rồi nói, "Độc tố tinh thần phát tác, cậu ấy đang kháng cự chính mình."

Năng lực độc tố của Yêu Nhện Độc Gai cấp 4S, làm tê liệt tinh thần, xâm nhập thần kinh.

Sẽ khiến người bị trúng độc mất đi khát vọng sống.

***

"Tao bảo mày chạy đi, sao mày không chịu chạy hả?"

Tiểu Tạ Chước bị kéo từ trong nước bẩn ra ngoài, đối diện là gương mặt dịu dàng quen thuộc.

Đôi mắt cậu sáng lên một chút, dường như đã quá lâu rồi không gặp lại, lúc này chẳng còn muốn trách móc gì nữa, chỉ muốn ôm lấy bà.

"Mẹ ơi, con rất nhớ....." mẹ.              

"Chát!"

Một cái tát mạnh giáng thẳng vào mặt cậu.

Thân hình gầy yếu của cậu ngã dúi vào vũng bùn, bùn đất văng lên làm bẩn tà váy của người phụ nữ.

Bà kéo đứa con trai nhỏ từ trong nước lên, giọng gào thét đến mức gần như mất kiểm soát, "Mày có biết tao đã vì mày mà phải trả giá bao nhiêu không? Mày thật sự muốn chết như vậy sao? Để tao thành toàn cho mày được không?..... Tao thành toàn cho mày!"

"Không...."

Tạ Chước còn chưa kịp nói trọn một chữ, cổ đã bị đầu ngón tay sắc nhọn của bà siết chặt.

Không khí nơi chóp mũi dần loãng hơn, gương mặt người mẹ trước mắt cũng nhòe dần thành một mảng ánh sáng mơ hồ.

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng này, cậu đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

Thì ra, trong những cơn ác mộng từng bóp nghẹt cổ cậu, không phải người khác, chính là bà.

Đây là lý do tại sao con chưa bao giờ nhớ mẹ sao?

Mẹ ơi.

Nhưng hình như con lại..... vẫn rất nhớ mẹ.

"Không... phải... chân..."

Giọng non nớt, từng chữ khàn đặc cố gắng muốn nói điều gì đó.

Người phụ nữ bỗng sững lại, khuôn mặt dữ tợn như vừa bừng tỉnh, cúi xuống nhìn bắp chân bê bết máu của cậu.

Không phải Tiểu Tạ Chước không muốn chạy, mà là vì chân cậu bị thương, không thể đứng được.

Người phụ nữ vội vàng buông cậu ra, như thể đã làm gì sai trái, miệng lẩm bẩm, "Bị thương rồi, bị thương rồi."

Bà không nói hai lời xé một mảnh váy, ngón tay run rẩy quấn vào bắp chân cậu, "Không sao đâu, không sao đâu Chước Chước, có đau không?"

Tiểu Tạ Chước lắc đầu.

Cậu đưa bàn tay nhỏ bé lên, nhẹ nhàng chạm vào gò má dịu dàng của người phụ nữ, gần như nghẹn ngào hỏi, "Mẹ ơi, mẹ sao vậy?"

Người phụ nữ cứng đờ một thoáng, môi khẽ mấp máy như muốn nói điều gì đó.

"Giết bọn chúng!"

Đám binh lính truy đuổi phía sau lại đến, bà nhanh chóng đứng dậy, từ trên người lạch cạch rơi ra một mảnh cánh cơ giáp.

Không cúi đầu, ánh mắt người phụ nữ kiên định như đã hạ quyết tâm.

"Chước Chước, nhặt lên đi."

Tạ Chước không biết đó là gì, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nhặt lên, đôi cánh phát ra một luồng sáng nhàn nhạt.

Ánh đao xẹt đến từ phía trước, cơ thể cậu được quầng sáng màu cam nhạt dịu dàng bao quanh.

Người phụ nữ dùng toàn bộ tinh thần lực của mình tạo thành một vòng bảo hộ cho cậu, chính mình dứt khoát chịu chết.

"Con luôn là đứa trẻ biết nghe lời."

Mũi đao xuyên qua tim người phụ nữ, máu tươi nhỏ xuống từng giọt, nóng hổi rơi trên mặt cậu.

"Là mẹ không tốt, mẹ chưa bao giờ là người mẹ tốt."

Bà cười thương xót, "Vừa muốn giết con, vừa muốn bảo vệ con, nhưng mẹ lại chẳng làm được gì cả."

Người phụ nữ lần cuối cùng vuốt ve gương mặt cậu, mang theo hương thơm hoa cam dịu nhẹ nhất mà cậu ngửi thấy mỗi khi giật mình tỉnh dậy từ ác mộng, lại được ôm vào lòng.

"Đi đi, rời khỏi Bạch Đế Tinh, đừng bao giờ quay lại nữa."

"Bình minh đánh thức sớm mai, đất trời tái sinh rực rỡ."

"Hắn đặt tên cho con là Tạ Chước."

"......"

Tiểu Tạ Chước không hiểu bà đang nói gì, cậu chỉ biết.

Bà sẽ không bao giờ muốn bóp chết cậu nữa.

Cũng sẽ không bao giờ ôm cậu nữa.

Tiểu Tạ Chước vừa khóc vừa chạy đi, không ngoái đầu lại, cũng không biết mình rốt cuộc phải chạy đi đâu, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Nhanh chóng rời khỏi cơn ác mộng giam cầm tuổi thơ cậu.

Nhưng ở một khúc cua, cậu bị ai đó vung tay bổ ngang cổ.

"Cũng giỏi chạy nhỉ, mày chính là cái gai trong mắt, là cái dằm trong thịt của thái tử điện hạ sao?"

"Tạ Chước, tên cũng thật nhiệt liệt, tiếc là hắn lại muốn mày chết dưới nước."

Người đó cột đá nặng vào người cậu, ném xuống hồ sâu.

"Kiếp sau đừng có làm em trai hắn nữa."

Đôi mắt màu xanh lục dưới lớp áo choàng dường như thoáng qua một chút u ám.

Gã nói: "Tao cũng có em trai. Em trai, thật đúng là danh xưng đáng thương nhất trên đời."

Những gợn sóng trên mặt hồ dần dần trở nên tĩnh lặng.

Trong đêm chết chóc đầy thương vong này, sẽ không ai chú ý đến một đứa trẻ chìm dưới đáy hồ.

***

"Làm sao đây, dịch trị liệu hoàn toàn không truyền vào được!"

Bác sĩ điều trị nhìn chỉ số sinh tồn của cậu liên tục tụt giảm, toàn thân lạnh ngắt như xác chết, gấp đến mức mồ hôi tuôn đầy trán.

"Cậu rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?!"

"Nó chỉ là một con yêu thú cấp 4S, mà tin tức tố của cậu đã gần đạt cấp 5S rồi, sao lại để bản thân bị nó trói buộc chứ......"

Thiếu niên thiên tài trời sinh mạnh mẽ này, rốt cuộc trong ký ức đã trải qua điều gì, mà lại khiến cậu tình nguyện chết tại khoảnh khắc ấy.

Trong quá khứ của cậu, thật sự không có gì đáng để lưu luyến sao?

"Khoan đã, thân nhiệt của cậu ấy đang tăng vọt!"

36, 37, 38, 39,

39.6, 39.9, 40.5.....

Mắt thấy còn có xu hướng tăng lên, bác sĩ điều trị kinh ngạc che miệng.

"Trời đất, cậu ấy đang làm gì vậy?"

"Một Alpha mang gen mạnh mẽ như cậu ấy, chẳng lẽ trước khi chết còn định tự bạo kéo cả chúng ta chết chung sao?!"

"....Cậu im miệng đi."

Hiện trường bỗng lặng ngắt như tờ.

Các bác sĩ đồng loạt nhìn về phía Alpha tóc bạc toàn thân đang dần đỏ lên trên bàn mổ.

Dần dần nhận ra một sự thật khó tin đầy vi diệu.

"Cậu ấy..... kỳ mẫn cảm phát tác rồi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me