TruyenFull.Me

1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc

Ánh trăng vấn vít nơi khung cửa sổ tầng thượng.

Giọng trầm khàn mang theo tiếng thở dài nhàn nhạt, bất đắc dĩ mà cũng đầy chiều chuộng nhẹ nói.

"Thật ra tôi cũng khá thích em, bạn nhỏ."

Ý nghĩ này không phải đến bây giờ để an ủi Tạ Chước mới nảy sinh.

Mà là trong khoảnh khắc thân thể yêu thú 4S nổ tung.

Khi chất độc tràn ngập khắp trời, gió rít gào trên đỉnh đầu, hoa sơn trà thánh khiết bao phủ cả hai người.

Là sự yên bình trong một khung cảnh hỗn loạn.

Thời Tễ nhìn thiếu niên trong lòng đã yên tĩnh đến mức như không còn hơi thở, lại lộ ra vẻ tủi thân khó hiểu, bất giác bật cười khẽ một cái.

Lúc đó anh thậm chí không biết Tạ Chước còn có thể tỉnh lại không.

Chỉ là không hiểu sao rất muốn nói với cậu.

"Tôi cũng khá thích em, Tạ Chước."

Thời Tễ buộc phải thừa nhận, anh dường như không thoát ra nổi khỏi tên nhóc con dính người này.

Tạ Chước ngơ ngác nhìn anh, gần như chưa kịp phản ứng.

Suốt cả đêm đầu óc cậu chỉ nghĩ đến nửa túi máu kia.

Tạ Chước không có chút cảm giác may mắn sống sót sau đại nạn, cậu chỉ cảm thấy cậu đau đến muốn chết.

Đau đớn gấp mười lần, rất nhiều rất nhiều máu.

Tạ Chước chỉ cần nghĩ đến là không kìm được hốc mắt nóng lên.

Rõ ràng, rõ ràng cậu xưa nay không phải người hay khóc. Kể từ khi rời khỏi Bạch Đế Tinh, cậu sống cuộc đời đói khát trôi dạt tự do, cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.

Đói bụng thì ăn hoa nhỏ cỏ nhỏ, dù sao cũng sống sót được.

Cậu thậm chí sau đó còn học được cách nấu hoa nhỏ cỏ nhỏ thành món ăn thơm ngon nữa.

"Đang nghĩ gì vậy?"

Thời Tễ lơ đãng liếc nhìn cậu, tùy ý nhưng có chút không tự nhiên hỏi.

Tạ Chước có chút ngây ngốc đáp, "Đang nghĩ đến hoa nhỏ cỏ nhỏ."

Thời Tễ: "......"

Cái tên nhóc này hình như còn chưa hoàn hồn sau câu nói kia.

"Ừm."

Thời Tễ nhẹ nhàng đáp một tiếng, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như cũ.

Tạ Chước có chút bực bội vì chính mình vừa nói nhảm cái gì đó, người trong lòng đang ở trước mặt mình, nói thật ra khá thích cậu, vậy mà cậu lại đang nghĩ về hoa nhỏ với cỏ nhỏ???

Tạ Hoả Chước mày đúng là có lớn....

"Có hoa nhỏ nè."

Một bó hoa hồng được đưa tới trước mặt cậu, cánh hoa còn đọng những giọt sương trong suốt.

Thời Tễ cảm thấy lúc tặng hoa cần phải nói gì đó.

Thế là anh đưa hoa cho Tạ Chước, giọng điệu nhàn nhạt nói, "Mau chóng bình phục."

Tạ Chước: "............"

Ai muốn nghe mau chóng bình phục chứ.

Cậu đột nhiên mạnh mẽ kéo người kia lại, cách bó hoa ôm chặt anh vào lòng, động tác đầy mạnh mẽ lại bá đạo.

Thời Tễ có thể nhìn thấy rõ vết thương của cậu thấm đỏ ngay lập tức, lông mày anh khẽ nhíu lại, nhưng Tạ Chước lại dường như không hề phản ứng.

"Nói lại lần nữa đi, anh trai."

Tạ Chước cúi đầu áp trán lên trán anh, lông mi dài cụp xuống, vì không tiêu hóa nổi sự bất ngờ này nên giọng cậu có phần lắp bắp, "Là, là loại thích nào?"

Một con chó con thì có gì đáng để anh thích.

Tạ Chước muốn biết.

Đôi mắt cậu long lanh ánh nước nhìn Thời Tễ, mắt hoa đào phản chiếu ánh trăng trong veo.

Lúc không lẳng lơ ồn ào thì thật sự khiến người ta mềm lòng.

Thời Tễ bị cậu dán trán vào, hơi thở gần như quấn lấy nhau, giọng nhàn nhạt hỏi, "Thích còn phải phân loại sao?"

"Ừm." Tạ Chước dùng chóp mũi khẽ cọ anh một cái, "Em là đặc biệt nhất."

Đồ quỷ tự luyến.

Thời Tễ bị cậu cọ đến mức hơi ngửa đầu tránh đi, cổ lộ ra một đường cong mịn màng trắng trẻo, "Em có gì mà đặc biệt?"

Thiếu niên đầu óc rối loạn mà vẫn có thể liệt kê ra một hai ba bốn.

"Thứ nhất, em đẹp trai, anh đứng cạnh em trông chúng ta rất xứng đôi."

Thời Tễ: "......"

Nói năng linh tinh.

"Thứ hai, em nấu ăn rất ngon, dù là hoa nhỏ cỏ nhỏ em cũng có thể làm cho rất thơm ngon."

Thời Tễ chợt ngẩng đầu nhìn cậu.

Anh dường như đoán được điều gì đó, cụp mắt xuống lạnh nhạt nói, "Thứ đó không ngon, sau này không được ăn."

Tạ Chước ngửi mùi hoa sơn trà trên người anh, chóp mũi cao thẳng khẽ lướt qua yết hầu Thời Tễ, tự mình lẩm bẩm, "Ngon lắm, rất thơm."

Cũng không biết cậu đang nói mùi hoa thơm hay người thơm.

"......"

"Thứ ba, em rất ngoan ngoãn, lời anh nói em đều nghe hết."

Vị chỉ huy với chỉ số thông minh đáng sợ lập tức biến điều đó thành hiện thực, anh quay đầu đi, yết hầu khẽ lướt qua, "Đừng có cọ tôi.".

Tạ Chước đột nhiên dừng lại.

Con chó con lông bạc tung tăng tự ngã vào cái hố do chính mình đào.

Cậu chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn anh, mái tóc bạc rối tung dựng lên, ánh mắt sáng rỡ vui mừng nhìn anh.

Sau đó cậu móc lấy đầu ngón tay trắng lạnh của anh, nắm lấy rồi nói ra điều cuối cùng.

"Thứ tư.... xin anh, nói lại lần nữa đi."

Môi mỏng nóng hổi hôn lên cằm anh một cái, lại mổ thêm một cái, "Nói lại lần nữa thích em đi, anh trai."

Âm cuối bị cậu cố ý kéo dài, có chút dính người.

Thời Tễ suýt nữa bị cậu đáng yêu đến phát chết, chiếc cằm tinh xảo vừa chạm vào liền ửng đỏ, anh nghiêng mặt sang bên lạnh nhạt nói, "Không muốn nói."

"Ò."

Tạ Chước cuối cùng ngoan ngoãn đáp một tiếng.

Con chó con lông bạc ôm hoa, ngồi trên bệ cửa sổ tràn ngập ánh trăng, hoa hồng đỏ rực in lên nửa thân trên để trần của cậu, cơ bắp rõ ràng mịn màng, băng vải trắng vấy máu quấn quanh xương quai xanh, toát ra một cảm giác chiến thương đầy mê hoặc khó nói.

"Sau này."

Ánh mắt Thời Tễ lướt qua băng vải thấm máu trên người cậu.

Trong đầu hiện lên khoảnh khắc bị gai độc xuyên thủng, khiến đầu dây thần kinh của anh gần như lại lần nữa căng thẳng nhảy lên.

"Bất luận là thời điểm nào em đều không cần đứng chắn trước mặt tôi, Tạ Chước."

Đôi mắt hoa đào của Tạ Chước có chút dịu dàng nhìn anh.

Không trả lời.

Không trả lời chính là không nghe lời.

Nếu có lần nữa được lựa chọn lại, cậu vẫn thà liều chết vật lộn với yêu thú cấp 4S, cũng không để anh có nửa phần cơ hội bị đe dọa.

Thời Tễ khẽ cau mày nói với cậu, "Tôi rất lợi hại mà."

Tạ Chước không nhịn được bật cười, "Phụt—"

Khuôn mặt Thời Tễ trắng như ngọc sứ, anh nheo đôi mắt dài thanh lãnh nhìn cậu, "Em có ý gì?"

Đáp lại anh là Tạ Chước nắm lấy bàn tay mát lạnh của anh, đặt lên lớp băng quấn chặt trên cơ bụng săn chắc, từ từ trượt xuống từng chút một.

Rơi lên chiếc quần dài rộng thùng thình được hoa hồng đỏ rực che khuất, dù cách lớp vải vẫn nóng đến kinh người.

"Anh trai ~ "

Đầu ngón tay trắng như ngọc bị cậu nắm lấy, quấn quanh nút thắt dây, móc lấy rồi nhẹ nhàng tháo ra, ánh mắt Thời Tễ khẽ lóe lên.

Alpha đang trong kỳ mẫn cảm đã gần như chạm đến giới hạn chịu đựng.

Thời Tễ nhìn cậu với lớp băng thấm máu, nhếch nhác thê thảm, đuôi mắt lại đỏ hoe như thế.

Vành tai dưới ánh trăng đỏ bừng lên, Thời Tễ mắng, "Nhóc lưu manh."

Mạng còn không giữ nổi một nửa, tỉnh dậy đã chỉ nghĩ đến mấy chuyện này.

Tạ Chước nghiêng đầu chớp chớp mắt, "Anh còn lưu manh hơn em, vừa gặp mặt đã sờ soạng người ta....."

Thời Tễ bỗng nhiên giận dữ nhìn cậu, vành tai lập tức phủ lên màu đỏ rực, "Em nói cái gì?"

Tạ Chước vội vàng chu môi ngậm miệng lại, tóc bạc rối tung dụi vào người anh, ngẩng đầu hôn lên chiếc cằm lạnh lẽo tinh xảo của anh, "Em sai rồi em sai rồi, bé cưng hôn hôn hôn hôn ~ "

Cuối cùng Thời Tễ vẫn không chống lại được cậu, cam chịu nhắm mắt lại.

Tạ Chước tựa trán lên bờ vai mỏng lạnh của anh, hơi thở nóng rực cọ vào làn da trắng đến quá mức của anh.

Làn da như ngọc mỏng, vừa nóng lên liền ửng hồng.

Khóe môi Tạ Chước không nhịn được cong lên cười, sao lại mềm mại như vậy chứ, bỗng bật ra tiếng rên nhẹ rồi cắn môi, vào khoảnh khắc đầu ngón tay lành lạnh chạm tới cậu, cậu há miệng cắn nhẹ lên xương quai xanh lộ ra dưới chiếc sơ mi trắng.

Nói là cắn, thật ra chẳng hề dùng sức, chiếc răng nanh nhỏ vừa chạm vào da đã ngoan ngoãn dừng lại.

Biến thành một dấu ấn đỏ rực dây dưa đầy mê hoặc.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa reo vui của Tiểu Ryan, "Chỉ huy, tôi nghe Đàn Tinh nói anh đã về rồi!!!"

Thời Tễ bỗng dưng cứng đờ.

Nhanh chóng ngửa người lùi ra sau, giữ một khoảng cách mười phần thuần khiết với tiểu Alpha đang mê loạn trong kỳ mẫn cảm.

Tạ Chước ngơ ngác một lúc, sau đó nghe rõ giọng của Ryan, liền nghiến răng nghiến lợi cọ răng nanh nhỏ, giận dữ đến xù cả lông, "Lại là cái đôi bạn cùng phòng chó má nhà mấy người!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me