TruyenFull.Me

1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc

Sáng sớm hôm sau.

Chiến hạm của học viện Hertz chuẩn bị xuất phát từ Tinh Hệ Thứ Năm.

Các đội vẫn chưa rời khỏi Tinh Hệ Thứ Năm lần lượt đến tiễn, dù gì đội giành chức vô địch Liên Minh Tinh Hệ bây giờ địa vị bây giờ đã không còn như xưa.

"Ê, mấy người bạn đội Lôi Đình răng rắc của tôi đâu rồi?"

Hiện giờ Tạ Chước có thể nói là đắc ý vô cùng.

Mặc quần áo vào vẫn là một Alpha đỉnh cấp đẹp trai phong lưu.

Cậu nửa ôm vai anh em chí cốt, chủ yếu là vì chỉ huy không cho cậu ôm, "Cậu biết ở đâu không?"

Lục Dao đột nhiên cả người cứng đờ, "Sao tôi biết được, đâu có liên quan đến tôi, tôi tuyệt đối không làm gì anh ta cả, tôi căn bản không quen biết đội trưởng Lôi!"

Tạ Chước: "......."

Mọi người: "......."

Ngay cả Thời Tễ đang trò chuyện với hiệu trưởng Hertz cũng, ".......?"

Hiệu trưởng Hertz: "Tiểu Thời Tễ, tạm dừng một chút, ta muốn hóng chuyện cái đã."

Thời Tễ khẽ nhíu mày, "Ngài đã lớn tuổi rồi, đừng quan tâm chuyện tình cảm riêng tư của người khác."

Hiệu trưởng Hertz vuốt râu xanh thở dài lườm anh một cái, "Nói bậy, đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên."

Tinh Hệ Thứ Tám thật sự không có ai bình thường.

Lục Dao thúc giục mọi người, "Anh ta chắc là thấy khó chịu trong người nên không tiện gặp ai, chúng ta vẫn là mau đi thôi......"

"Xin lỗi, tôi đến muộn rồi." Đội trưởng Lôi Đình cùng các thành viên trong đội đến trễ, trong tay cầm bó hoa tiễn đội vô địch.

Thời Tễ hờ hững ngước mắt nhìn qua.

Ngay cả người có tính cách điềm tĩnh không biểu lộ cảm xúc như anh cũng phải sững sờ.

Đội trưởng Lôi Đình là hình mẫu Alpha điển hình của trường quân đội, gương mặt sắc sảo tuấn tú, xưa nay luôn trầm ổn, lúc này trên mặt lại mang dấu ấn của tin tức tố.

Sả chanh.

Lá sả non màu xanh nhạt, phần đuôi ánh vàng dịu nhẹ, in trên má của Alpha.

Không chỉ vậy, cổ anh ta cũng lấm tấm đầy những vết tích của sả chanh, như thể bị đối xử lộn xộn thô bạo một trận.

"Tôi có gì mà không dám gặp người khác?"

Đội trưởng Lôi Đình đưa hoa cho từng người bọn họ, lạnh lùng vô tình nói, "Dù sao thì người sau khi uống rượu lại cắn người như chó đâu phải tôi."

Lục Dao gần như quỳ xuống đất hai tay nhận hoa, "Xin lỗi, tôi đúng là gà mái mà đội trưởng Lôi......"

Xin lỗi rồi, nhưng chẳng có tác dụng gì.

Đối với Alpha, bị một Alpha khác trêu chọc kiểu này chẳng khác gì một sự sỉ nhục.

Huống chi đội trưởng Lôi còn trực tiếp công khai ra.

Tính cách như anh ta mà đã chọn công khai, thì ý nghĩa rất rõ ràng, "Lục Dao, món nợ này tôi sẽ từ từ tính với cậu."

Dù sao hôm nay người này cũng sắp rời đi rồi.

"Trước khi tôi tính sổ xong với cậu, tốt nhất đừng để tôi thấy cậu có Omega, nếu không tôi sẽ tính cả hai người các cậu luôn."

"Không có, không có đâu."

Lục Dao thành thành thật thật bảo đảm.

Cậu cũng không phải loại người gây thù chuốc oán rồi còn kéo Omega theo cùng chết.

"Cáo từ." Đội trưởng Lôi Đình không quay đầu lại rời đi.

Người vừa đi, Lục Dao liền đứng thẳng dậy, phì phì phì, chạy đi méc cái đùi vàng của mình, "Chỉ huy ơi, anh xem anh ta hống hách chưa kìa, bản thân kỹ năng không bằng người ta, bị tôi uống say rồi làm nhục mà còn vác mặt vênh váo đến tuyên chiến, thật sự nghĩ tôi là Hello Kitty chắc."

Thời Tễ liếc mắt nhìn sau lưng cậu một cái, "Sao lại quay lại rồi?"

Lục Dao cả người cứng đờ, bịch một tiếng muốn quỳ xuống, "Anh trai ơi em chính là Hello Kitty, em sai rồi anh ơi......"

Phía sau trống không không một bóng người.

Lục Dao dậm chân, "Chỉ huy!"

"Dữ với ai đấy?" Tạ Chước túm cổ áo kéo cậu ta ra xa, "Nói nhỏ thôi, đừng dọa bé....."

Thời Tễ bình tĩnh liếc cậu một cái.

Tạ Chước thành thành thật thật, "Xin lỗi ạ, em cũng im miệng."

Thời Tễ không quay đầu lại bước lên chiến hạm, "Được rồi, chuẩn bị xuất phát."

Chiến hạm lao vào tầng mây, tiến vào ranh giới Tinh Hệ Chủ.

Bạch Đế Tinh tọa lạc tại tinh hệ rộng lớn và phồn hoa nhất, đến cả những cụm sao cũng là màu cực quang rực rỡ.

Thời Tễ nhìn thiếu niên tóc bạc đang trầm lặng tựa vào cửa sổ, đây có lẽ là lần đầu tiên sau nhiều năm cậu quay lại Tinh Hệ Chủ.

"Đang nghĩ gì vậy?"

Anh bước đến thản nhiên hỏi.

Đang nghĩ đến quá khứ bị cất giấu sâu trong ký ức không muốn nhớ lại sao?

Thời Tễ đại khái đoán được cậu hẳn là sống ở nơi đó, trong hậu viện hoàng cung có một góc khuất hẹp đến mức chật chội.

Anh từng vì nơi đó có hoa nở rất đẹp mà định bước vào.

Nhưng còn chưa kịp bước chân vào thì bị Tạ Thần ngăn lại, "Nơi đó rất bẩn, đừng qua đó."

Anh nhìn người chắn trước mặt mình, nhàn nhạt phản bác, "Nơi có hoa nở sao lại bẩn được."

Tạ Thần mặc một bộ quân phục sáng màu cao quý, đôi mắt tím ánh lên ý cười sâu xa.

"Nơi có hoa nở cũng có thể bẩn, tôi từng thấy trong đó có chuột dơ dáy."

Thời Tễ khẽ nhíu mày.

Dù trong người anh mang gen hệ mèo, nhưng anh hoàn toàn không thích chuột.

Anh là một con mèo không biết bắt chuột.

"Vậy thì thôi, đi thôi."

Thời Tễ lúc này nghĩ, nếu anh có thể đặt chân đến sớm hơn một chút, liệu có phải đã có thể quen biết Tạ Chước sớm hơn không.

Tạ Chước lại trầm ngâm nói, "Đang nghĩ, không biết có thể lại bị thương nặng như vậy một lần nữa không."

Thời Tễ: "?"

Anh gần như lập tức ánh mắt tối sầm lại, "Đang nói bậy bạ cái gì vậy?"

Lúc này Tạ Chước mới nhận ra mình đã lỡ nói ra lời trong lòng.

"......Ơ a."

Cậu kéo người kia lại, hơi cúi xuống, cằm tự nhiên đặt lên vai anh, "Em chỉ đùa thôi mà."

Chỗ này là góc khuất, tuy không có ai, nhưng dù gì cũng là nơi sáng sủa, sống lưng Thời Tễ vẫn theo bản năng cứng đờ.

Nhưng anh không đẩy cậu ra, "Tại sao lại có suy nghĩ như vậy?"

Tạ Chước cụp mắt cọ nhẹ vào người anh, giọng nói lười biếng lại tùy ý, "Vì, em từ trước đến giờ chưa từng hạnh phúc như vậy."

Cứ như là có thể làm bất cứ điều gì.

Bất kể muốn làm gì cũng sẽ nhận được sự đáp lại và dung túng của mèo nhỏ.

Được người mà cậu thích thích thích nhất cưng chiều.

Tạ Chước không nhịn được bật cười khẽ, thậm chí còn có chút ghen tị với chính mình, "Đây là sự cưng chiều vô hạn mà chỉ chó con bị thương mới có thể có được."

Thời Tễ lại nhíu mày nói, "Không phải vì chó con bị thương."

Tạ Chước nghi hoặc, "Hửm?"

"Không phải vì em bị thương." Thời Tễ vốn không thích mấy lời quá sến sẩm.

Nhưng bạn nhỏ ấu trĩ này lúc nào cũng cần anh phải biểu đạt thật nhiều lần.

Cậu rốt cuộc thiếu cảm giác an toàn đến mức nào, rõ ràng ngày nào cũng cười hì hì, hoạt bát thoải mái như vậy.

Thời Tễ giọng nói thanh lãnh bình thản, "Mà là vì người bị thương đó là em."

Tạ Chước hơi ngơ ngẩn, nhìn sườn mặt nghiêng tinh xảo lạnh lùng của anh.

Cậu đúng thật có chút thiếu cảm giác an toàn.

Thậm chí ngay cả người mẹ gần gũi nhất với cậu, cậu cũng không thể phân biệt được rốt cuộc có thích mình hay không.

Không phải vì em bị thương, mà là vì người bị thương đó là em.

Vì người đó là cậu, nên mới có tư cách được cưng chiều vô hạn sao?

"Đừng nghĩ mấy thứ lung tung vớ vẩn đó nữa."

Thời Tễ gần như cảnh cáo mà nhìn cậu, "Em là người của tôi, mạng của em là của tôi, còn dám nói bậy nữa cẩn thận tôi......"

"Nhổ cái chỏm tóc ngốc của em."

"......"

Đúng là lời đe dọa đáng sợ quá đi.

Tạ Chước không nhịn được khẽ bật cười, không nói một lời đè người kia lên khung cửa sổ của chiến hạm, cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng của anh, "Anh trai thật bá đạo, em thích lắm ~ "

***

Chiến hạm hạ cánh xuống Bạch Đế Tinh.

Cửa khoang mở ra, quân đội đế quốc nghiêm chỉnh chờ sẵn, cảnh tượng có độ uy hiếp cực lớn.

Người kia đứng ở hàng đầu tiên, trên vai đính tua rua vàng, tóc bạc mắt tím đứng thẳng giữa đất trời.

Quay đầu nhìn về phía chàng trai tóc đen đứng ở cửa khoang, "Chào mừng về nhà, chỉ huy Thời."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me