TruyenFull.Me

1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc

Thời Tễ thật ra cũng không ngờ cậu sẽ dừng tay.

Giọng điệu nhàn nhạt, "Ừ."

Yêu cầu của anh với tên nhóc này đã thấp đến mức, chỉ cần cậu không gây rắc rối là coi như ngoan rồi.

Thời Tễ liếc qua ánh mắt lạnh lẽo sâu thẳm của Hoàng Đế, cuối cùng nói, "Đi thôi."

Viên ngoại giao của Tinh Hệ Thứ Tám nhìn về phía Hoàng Đế, Tạ Thần lạnh nhạt phất tay, "Dẫn họ xuống."

"Vâng."

Đội của Tinh Hệ Thứ Tám rời đi, Tạ Thần quay người, được vây đưa về hoàng cung.

Hắn vẫn là vị Hoàng Đế uy nghiêm lạnh lùng, như thể chưa từng để ý đến trò đùa cợt của em trai.

Nửa phút sau, trong đại sảnh nghị viện vang lên tiếng đồ đạc bị đập vỡ, kèm theo một câu lạnh lùng, "Thương, cút ra đây!"

***

"Cậu bạn nhỏ này, làm phiền cho hỏi, đại sứ quán ngoại giao ở đâu vậy?"

Thương vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, liền nghe một giọng già yếu thân thiện vang lên bên tai.

Gã lập tức cứng người lại.

Theo bản năng kéo thấp mũ trùm, một ám vệ không được để lộ gương mặt.

"Cậu đừng sợ, ta là hiệu trưởng học viện Hertz đến từ Tinh Hệ Thứ Tám, chúng ta đang đến đại sứ quán để nhận chỗ ở, lúc nãy ta đau bụng bất chợt nên bị tụt lại phía sau, giờ hơi bị lạc đường."

Hiệu trưởng Hertz nhìn về phía gã, giọng mang theo chút áy náy.

Thương cuối cùng không ngẩng đầu, chỉ tay về một hướng, "Bên đó."

"Được, cảm ơn nhé."

Hiệu trưởng Hertz đi được vài bước lại dừng lại, quay đầu cười hỏi, "Cậu bạn nhỏ tên gọi là gì? Ta có mang đặc sản của Tinh Hệ Thứ Tám, là bánh pudding dứa, lát nữa ta gửi cho cậu một ít để cảm ơn."

"Không cần, tôi bị dị ứng."

Thương không quay đầu, xoay người rời đi.

Hiệu trưởng Hertz không nói gì thêm, đi về hướng gã chỉ.

Thương quay lại sảnh nghị viện.

Vòng qua đống bình hoa vỡ đầy dưới đất, quỳ một gối trước mặt Hoàng Đế, "Bệ......"

Chưa kịp nói hết câu, một luồng sương máu đánh mạnh vào ngực gã, trực tiếp hất văng gã ba mét, đập mạnh vào tường, phun ra một ngụm máu lớn.

Mặt gã va vào mảnh sứ vỡ, trên làn da tái nhợt bị rạch một đường máu dài.

"Thứ phế vật!"

Tạ Thần giận dữ quát lớn, "Ngươi lại khiến ta thất vọng thêm một lần nữa!"

Thương khó khăn đứng dậy, trong máu phun ra còn lẫn cả thịt nát, có thể thấy được cú đánh vừa rồi nặng đến mức nào.

Gương mặt gã vẫn giữ vẻ điềm tĩnh của một ám vệ, "Nó là em trai tôi, tôi không ra tay được."

Câu nói này tựa như đã chọc giận đến Hoàng Đế.

"Em trai thì thế nào? Nó không chết, người chết sẽ là ngươi, tất cả những kẻ cản đường ngươi vốn dĩ đều đáng chết!"

Trong mắt Tạ Thần bùng lên ngọn lửa u ám, như thể huyết khí đang lan tràn nơi đáy mắt hắn.

Thương biết người hắn nói không phải là mình.

Tạ Thần khép mắt lại, đè nén cảm xúc trong đáy mắt, "Ngươi biết mà, nó vốn không nên tồn tại trên đời này, là ngươi khăng khăng muốn giữ nó sống, ngươi chỉ đang lấy lại sinh mạng vốn thuộc về ngươi."

Gương mặt vốn đã trắng bệch yếu ớt của Thương thoáng chốc mất hết màu máu.

Gã từng bị nhốt dưới đáy giếng tối tăm không thấy mặt trời, chưa từng thật sự nhìn thấy ánh sáng.

Cuối cùng giọng gã khàn đặc nói, "Bệ hạ, nếu tôi có thể xuống tay, thì 18 năm trước tôi đã xuống tay rồi."

Tạ Thần không ngờ gã lại cứng đầu như vậy.

"Ngươi đã vô dụng rồi, Thương."

Dù hắn coi trọng năng lực của Thương, nhưng hắn không cần một thanh đao không thể rút khỏi vỏ.

Một lọ thuốc màu đỏ được ném đến trước mặt gã, "Uống đi."

Thương nhận ra đó là gì, ánh mắt run lên dữ dội.

Giọng nói của Tạ Thần vang lên như ma quỷ, "Lúc ngươi ngăn ta lại, chắc hẳn không nghĩ tới lọ thuốc này cuối cùng lại dùng lên người ngươi nhỉ?"

Ký ức của Thương thoáng chốc mơ hồ, gã loạng choạng đỡ lấy bóng dáng cao gầy kia.

Đó là lần gã đến gần người đó nhất.

Lòng bàn tay Thương khẽ chạm lên bờ vai lạnh lẽo kia, gần như cầu xin mà nhìn Hoàng Đế, "Đừng mà, bệ hạ....."

Đôi mắt tím cao quý kia vĩnh viễn lạnh lẽo vô tình, trước mọi lợi ích chỉ trung thành với chính bản thân hắn.

"Ngươi và cậu ấy giống nhau, luôn muốn bảo vệ người khác."

"Cuối cùng lại chẳng thể bảo vệ nổi chính mình."

Miệng lọ thuốc bị mở ra, sắc đỏ tươi đậm mang theo vẻ quỷ dị, tay Thương run rẩy ngửa đầu uống cạn.

Gã quỳ trên nền đất đầy mảnh vỡ, nước mắt lưng tròng, lục phủ ngũ tạng như bị lửa dữ thiêu đốt.

Trong đầu gã hiện lên bàn tay nhỏ nắm lấy đầu ngón tay mình, cùng đôi mắt xanh biếc tròn xoe đầy lo lắng, "Anh trai ơi, anh không sao chứ?"

Đồ ngốc, để anh giúp em một lần cuối cùng.

Khoảnh khắc Thương ngã xuống, nghe thấy Hoàng Đế gọi thuộc hạ, "Đi, tung tin Tinh Hệ Thứ Tám là tinh hệ phản bội ra ngoài."

"Ryan, tên thật là Ryan Hertz, đứa con mồ côi của thượng tướng Susan phản bội thuộc Tinh Hệ Thứ Tám."

"Trận chiến Xích Phong 18 năm trước, bởi vì thượng tướng Susan đột ngột phản bội bỏ trốn khiến hàng chục vạn người bỏ mạng."

"À đúng rồi, cha của đứa con phản bội đó, chính là hiệu trưởng học viện Hoàng Gia Hertz của Tinh Hệ Thứ Tám."

Hai tay Thương siết chặt thành nắm đấm, mảnh sứ lạnh buốt đâm vào lòng bàn tay, cơn đau dữ dội giúp gã giữ lại chút lý trí, "Ngươi..... lừa ta."

"Ngươi nói.... ngươi sẽ giữ bí mật này cho ta, ngươi lừa ta."

Đôi mắt Thương như sắp ứa máu, gắt gao nhìn chằm chằm vào Hoàng Đế.

Tạ Thần từ trên cao nhìn xuống gã.

"Ta nói rồi, ngươi đã vô dụng."

"Vô dụng nghĩa là, ta sẽ không giúp ngươi giữ lại bất kỳ bí mật nào nữa."

Trong chuyện này, hắn luôn là kẻ chiến thắng cuối cùng.

Dù Thương có giết em trai gã hay không, mũi dao dư luận cũng sẽ không bao giờ chĩa vào người thống trị ngân hà.

"Cảm nhận đi, cảm giác trở thành dã thú."

"Ngươi tự do rồi."

Chiếc áo choàng hoàng kim từ bên người hắn phất qua rời đi, lục phủ ngũ tạng của Thương đều đang bị thiêu đốt, muốn níu lấy hắn nhưng hoàn toàn vô ích.

Gã một mình cuộn tròn trong đại điện rộng lớn.

Tôi không cam tâm cứ như vậy mà chết đi. Gã nghĩ.

"Cậu bạn nhỏ này, ta mang đến đặc sản của Tinh Hệ Thứ Tám cho cậu, bánh pudding dứa cậu yêu thích nhất." Ông lão cười tủm tỉm nói bên tai gã.

Là ông ấy nói như vậy sao?

Trong mắt Thương cuồn cuộn huyết khí, nước mắt lại dâng lên mờ cả tầm nhìn.

Đã từng, gã cũng là thiên chi kiêu tử xuất sắc nhất của Tinh Hệ Thứ Tám, được cha mẹ yêu thương, còn có đứa em trai được cưng chiều từ khi chưa ra đời.

Nhưng cuối cùng, gã lại phải một mình gánh lấy, bước lên con đường không có lối về.

"Muốn ăn....."

Đôi mắt Thương mờ mịt, "Cha, muốn ăn....."

Ám vệ hàng đầu trong hoàng cung, cuối cùng từng bước bò ra khỏi sảnh nghị viện, máu tươi chảy thành vệt phía sau.

Gã tự do rồi.

"Bệ hạ, hắn....."

"Để hắn đi."

Tạ Thần không thèm nhìn gã lấy một lần, với hắn, thứ đã vô dụng thì chẳng đáng nhận thêm một ánh mắt bố thí nào.

"Nhưng hắn biết quá nhiều về ngài....."

"Hắn sẽ quên." Tạ Thần nhìn lên bầu trời xanh ngoài cửa sổ, bầy chim bồ câu hòa bình trắng muốt bay vòng quanh cung điện hoàng kim.

"Hắn sẽ hoàn toàn quên đi, ngay cả chính mình cũng quên."

Những người bên cạnh hắn, lại ít đi một người.

Bọn họ lần lượt rời bỏ hắn.

Tại sao?

Tạ Thần im lặng trong chốc lát rồi đột nhiên sực nhớ điều gì, lạnh lùng hỏi, "Sharon đâu? Hôm nay cô ta chạy đi đâu rồi?!"

Hắn đã quen với việc mỗi lần nổi giận đều có Sharon bên cạnh xoa dịu.

Cô ta đâu rồi???

***

Đại sứ quán ngoại giao tràn ngập cỏ xanh tươi mát, bươm bướm đậu trên hoa trắng hút mật.

Nữ quan Sharon tao nhã ném ra lá bài trong tay, "Ba đôi thông."

Tạ Chước tiện tay ném ra, "Ha, tứ quý!"

"......"

Ánh mắt tán thưởng của Sharon rơi lên đầu Alpha tóc bạc, "Cậu cũng biết đánh bài đấy."

Tạ Chước ngả người lười biếng ra sau, đôi mắt hoa đào ngông cuồng phóng túng, cầm bài đúng kiểu vừa gà lại vừa thích chơi.

"Quá khen quá khen, cũng chỉ là một thiên tài đánh bài bình thường thôi mà."

Đến vòng tiếp theo, Ryan cầm bài trong tay đầy do dự.

Gương mặt mềm mại đáng yêu nhăn lại thành một cục, cuối cùng quay sang cầu cứu, "Đàn Tinh, đánh cái nào đây?"

Dù Sharon giữ chức vị cao, nhưng lại có thể hoà hợp được với mọi người.

Nàng gõ nhẹ ngón tay lên bàn, "Nhóc tóc xanh, cậu đã 18 tuổi rồi, chuyện gì cũng nên tự mình quyết định, đừng cứ nghĩ đến việc nhờ người khác mãi có được không?"

Ryan chớp đôi mắt xanh tròn xoe, mặt không chút xấu hổ, "Mọi người cũng có thể nhờ người khác mà ~ "

Hai người đối diện đồng loạt im lặng.

Tạ Chước lên tiếng trước, "Nữ quan Sharon, vợ cô đâu?"

Trên gương mặt điềm đạm thanh nhã của Sharon cuối cùng cũng hiện lên vẻ chán nản, nàng trợn trắng mắt, "Ở tiền tuyến. Bà xã tôi nếu không ở tiền tuyến thì cũng là đang trên đường đến tiền tuyến."

Cái lão già kia cứ tha hồ hành bọn họ, một người vắt kiệt tinh thần, một người vắt kiệt thể xác.

Sharon trả đũa, "Vợ cậu.... đâu?"

Cái xưng hô này nếu bị chỉ huy nghe thấy không biết có bị diệt khẩu không đây.

Tạ Chước thích thú, dáng vẻ cà lơ phất phơ, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ, "Vợ tôi đang...."

"Auuu ~ "

Sau gáy cậu bị một quả táo bay tới đập trúng.

Dưới dãy cột trắng của đại sứ quán, Thời Tễ đang cùng hiệu trưởng Hertz nói chuyện gì đó.

Lông mày anh lạnh lùng chuyên chú, nhưng cũng không cản trở việc anh xử lý bạn nhỏ kia.

Tạ Chước ôm đầu, cúi người nhặt quả táo lên cắn một miếng, "Vợ tôi đang đánh tôi."

Sharon và Ryan không nhịn được cười phá lên.

Tạ Chước nghiến chiếc răng nanh nhỏ, "Cười cái gì mà cười, tốt xấu gì tôi cũng có vợ, mấy người có không?"

Cậu nhìn sang Sharon, "Vợ cô có ở đây không?"

Sharon: "......."

Giết người bằng lời nói.

Cậu lại quay sang Ryan, "Anh có vợ không?"

Ryan: "......Tôi không có......"

"Có."

Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, Sở Đàn Tinh dựa hờ vào lưng ghế, mắt một mí lười biếng liếc nhìn Ryan, "Tạm thời cho cậu mượn một tiếng, muốn không? Chồng ơi."

***

Thời Tễ nghe được tiếng cười đùa bên kia, đến cả người luôn giữ lễ nghi như Sharon cũng bật cười như tiếng ngỗng kêu.

Tiểu Alpha đó luôn có cách khiến mọi người vui vẻ.

"Tiểu Thời Tễ, ta thật sự không biết có cách nào để khống chế yêu thú."

Thời Tễ khẽ cười, "Tôi cứ nghĩ là ngài cái gì cũng biết."

Hiệu trưởng Hertz mỉm cười lắc đầu, "Không phải, chỉ là từng trải hơn mà thôi."

"Ta tuy có thể sử dụng một số ít yêu thú, nhưng không phải là khống chế. Chỉ vì ta đối tốt với chúng, nuôi dưỡng chúng bằng đồ ăn, vậy nên chúng mới nghe lời ta."

Thời Tễ nhìn vào đôi mắt già nua dịu dàng kia, giọng nói trầm tĩnh hỏi, "Hôm nay có vẻ ngài không vui."

Hiệu trưởng Hertz nhìn về những cánh chim bay lượn trên bầu trời.

"Hôm nay gặp lại một người xưa."

Thời Tễ hơi ngẩn người, hiệu trưởng Hertz thấy vẻ muốn hỏi lại thôi của anh thì mỉm cười hỏi ngược lại, "Con định nói ta làm gì có người xưa đúng không? Rõ ràng ta luôn một thân một mình."

Con bạch tuộc nhỏ trên tay áo hiệu trưởng Hertz bò ra ngoài, có vẻ cảm nhận được tâm trạng ông không tốt, liền dùng một xúc tu quấn lấy ngón tay ông an ủi.

Phần còn lại bảy tám chục cái thì điên cuồng vẫy về phía chỉ huy.

Mèo mèo mèo mèo, mèo xinh đẹp.

Nhìn tui nè nhìn tui nè.

"......"

Hiệu trưởng Hertz cười vui vẻ nói, "Đã từng có lúc, ta cũng có tất cả."

Đưa con bạch tuộc nhỏ về phía anh, hiệu trưởng Hertz nói, "Tiểu Thời Tễ, có thể sờ nó một cái không? Nó ngày nào cũng lải nhải về con."

Ngón tay trắng mịn lạnh lẽo vươn tới, để mặc con bạch tuộc nhỏ bò lên.

Anh giọng bình tĩnh hỏi, "Trong thời đại này, người lương thiện có phải cuối cùng đều sẽ cô độc không?"

Hiệu trưởng Hertz nhất thời nghẹn lời, cuối cùng khẽ thở dài, "Tiểu Thời Tễ, lương thiện không có tội."

Con bạch tuộc nhỏ trong lòng bàn tay đột nhiên quậy phá, phì phì phì thổi hơi lên tay anh.

Thời Tễ: "?"

Thời Tễ: "Nó bị sao vậy?"

Khuôn mặt của hiệu trưởng Hertz bỗng chốc lúc trắng lúc đỏ, khẽ ho một tiếng nói, "Nó nói, trên tay con có..... mùi của Alpha khác."

Mặt Thời Tễ bỗng chốc đỏ bừng như muốn nổ tung.

Anh ném con bạch tuộc nhỏ lại cho hiệu trưởng Hertz, quay đầu bỏ đi không nhìn lại.

"Chỉ huy!"

Tên nhóc tội đồ bên bàn đá trong sân gọi anh lại, "Mau tới chuộc bảo bối nhỏ của anh đi chỉ huy, tiền nợ của em đã lên đến 52 tinh tệ 1 hào rồi!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me