1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc
Trên bầu trời hoàng cung mây đen dày đặc.Một giọng nữ thét lên đầy thê lương xé rách bầu trời.Cô ta bị bóng đen đè xuống giữa bụi cỏ, cổ bị cắn đến máu chảy đầm đìa, "Cứu, cứu tôi..... bệ hạ....."Người đó đứng trên tường cao của hoàng cung, áo choàng bạch kim khiến hắn trông như một vị cứu thế.Thế nhưng lại thốt ra lời khiến cô gái đó hoàn toàn tuyệt vọng."Đợi sau khi cô ta chết, ném xác ra xa một chút."Phía sau Tạ Thần là người phụ trách Tinh Hệ Chủ, trưởng quan Lowell.Thuộc hạ trung thành đi theo hắn từ đêm cung biến, tóc dài ngang vai, búi bằng kẹp vàng, gương mặt mềm mại xinh đẹp mang theo nụ cười."Yên tâm đi, bệ hạ, tôi biết phải làm gì."Y cầm quạt giấy nhẹ lay, "Ném xác cô ta vào rừng, đợi dân thường phát hiện ra, quân đội đế quốc sẽ lập tức xuất binh truy lùng dã thú hại người."Y nhìn về phía sinh vật không phải người cũng chẳng phải quỷ kia, cười khẽ nói, "Ám vệ hàng đầu sẽ không còn tồn tại nữa."Tạ Thần nghiêm nghị lạnh lùng ừ một tiếng.Lúc xoay người lại nói, "Đừng để cậu ấy nghi ngờ liên quan đến ta."Trưởng quan Lowell biết hắn đang nói đến ai, sắc mặt hơi biến đổi."Bệ hạ, cậu ấy đã ở Bạch Đế Tinh rồi, ngài hoàn toàn có thể bắt cậu ấy về, giam trong cung điện tùy ý ngài xử lý!" Tại sao còn phải cẩn thận dè dặt như vậy?!"Đám người Tinh Hệ Thứ Tám đó vốn không phải đối thủ của quân đội đế quốc!"Bước chân Tạ Thần khựng lại.Giam Thời Tễ trong cung điện để mặc hắn xử lý.Đúng là một quyết định vừa điên rồ vừa hấp dẫn, chỉ cần ý nghĩ đó nảy sinh thôi, máu trong người hắn đã bắt đầu sục sôi cuồng loạn."Còn cả tên kia nữa." Tạ Thần lạnh lùng nói. Cái tên em trai điên khùng đó của hắn. Nếu Thời Tễ bị hắn bắt về, Tạ Chước nhất định sẽ hoàn toàn phát điên.Đến lúc đó sẽ làm ra những chuyện khiến hắn đau đầu phiền phức."Hiện giờ dư luận các tinh hệ đang hỗn loạn, tạm thời đừng động vào chỉ huy Thời, tín đồ của cậu ấy quá nhiều, hãy giải quyết người bên cạnh cậu ấy trước."Mỗi lần Thời Tễ mất đi người bên cạnh.Sẽ đặc biệt dựa dẫm vào hắn.Nghĩ đến việc Thời Tễ được ngưỡng mộ bao nhiêu, nướu răng Lowell hơi tê rần, "Vâng, tôi sẽ xử lý đám người Tinh Hệ Thứ Tám trước.""Lowell, sắp mưa rồi."Trưởng quan Lowell lập tức cung kính quỳ xuống đất, gương mặt mềm mại gần như nhuốm đầy sự sùng bái điên cuồng."Luật lệ của các tinh hệ vĩnh viễn sẽ đi theo ý nguyện của ngài, đại lễ vinh danh không có người chiến thắng đã định sẵn sẽ không thể diễn ra, thế gian này chưa từng có ai có thể chống lại bất kỳ quyết định nào của ngài!"Khóe môi Tạ Thần cong lên một nụ cười lạnh, cười như không cười nói, "Nếu cậu ấy nghe lời bằng một nửa ngươi thì tốt biết mấy."Bóng dáng bạch kim biến mất trong màn sương.Lowell im lặng một lúc rồi đứng dậy, gương mặt nghiêng nghiêng mềm mại trầm lặng, quay đầu nhìn về phía cô gái đang hấp hối dưới lầu.Nếu như, người đang nằm ở đó là Thời Tễ.Thì tốt biết bao?Người phụ trách của Tinh Hệ Chủ, danh xưng huy hoàng biết mấy.Thế nhưng nhắc đến Tinh Hệ Chủ, tất cả mọi người chỉ nhớ đến chỉ huy.Bao gồm cả hắn.Người lớn lên cùng hắn rõ ràng không chỉ có Thời Tễ, vậy mà trong mắt hắn vĩnh viễn chỉ có một người đó."Thương, hãy giúp ta làm một chuyện cuối cùng."Lowell khẽ vung cây quạt xếp, tựa như thôi miên mà mê hoặc thanh niên mắt xanh đầy máu dưới lầu, "Đi, giết người đó."***"La ~ la la la ~ la la la ~ "Ryan tíu tít nhảy nhót rời khỏi đại sứ quán ngoại giao.Cậu cũng không hiểu sao mình lại vui đến thế, có lẽ là vì......"Chồng ơi.""Muốn không? Chồng ơi.""Tạm thời cho cậu mượn một tiếng.""A a a!" Ryan ôm đầu rên rỉ nghĩ, "Chắc chắn là do có Alpha nguyện ý gọi mình là chồng nên mình mới vui như vậy!"Cậu tung tăng đến cửa hàng chuyên bán nước dinh dưỡng.Gia cảnh nhà Ryan rất khá, cha mẹ đối xử với cậu rất tốt, chưa từng thiếu thốn về vật chất, mỗi dịp lễ đều có quà và những lời chúc nhiệt tình như thể cha mẹ NPC hoàn hảo trong phim truyền hình.Tiểu Omega ngoài ăn ra thì không có sở thích gì khác, chỉ thích dùng tiền tiết kiệm để mua nước dinh dưỡng cho mọi người.So với nước lọc, cậu thích uống nước dinh dưỡng hơn, vì vậy mới cao lớn khoẻ mạnh lại xinh xắn."Chị ơi, em lấy một chai vị chanh, một chai vị hoa bách hợp, hai chai vị hoa sơn trà, ba chai vị lê xanh."Ryan đếm trên đầu ngón tay, chắc là không nhầm đâu.Của anh trai thiếu nữ xinh đẹp, của chị Sharon, của chỉ huy và Hỏa Chước, còn có của cậu và Sở Đàn Tinh, hiệu trưởng nữa!Chuẩn rồi!"Gia đình gì mà mua nhiều chai thế."Nước dinh dưỡng trước nay luôn quý giá, người qua đường lại nhìn tiểu O này thêm một chút.Hắn bất chợt kêu lên kinh ngạc, cầm tinh điện so sánh, "Là cậu, chính là cậu!""Anh nhận ra tôi sao?"Ryan có hơi ngượng ngùng, "Tôi có thể lén ký tên bằng dấu ấn tin tức tố cho anh, anh đừng nói với người khác nhé."Cậu nhóc này hoàn toàn quên mất lời dặn của Sở Đàn Tinh, tin tức tố không được tuỳ tiện cho người khác.Thế nhưng người kia lại đột ngột mắng ầm lên, "Ai thèm tin tức tố của mày, lấy về nhà tao còn ngại xui xẻo!"Ryan sững người."Tổng cộng 840 tinh tệ, dùng tinh vi hay tinh phó bảo, hoặc tiền mặt cũng được." Chủ tiệm gói xong đống nước dinh dưỡng đưa qua cho cậu mà không thèm ngẩng đầu.*Tinh vi với tinh phó bảo là mấy app thanh toán á"Ờ ờ được rồi."Ryan nhận lấy nước dinh dưỡng, quét mã trả tiền."Khoan đã," Chủ tiệm đột nhiên quát lớn, "Trả lại cho tôi, tôi không bán cho cậu nữa!"Ryan cảm thấy bọn họ thật kỳ lạ, lẩm bẩm hỏi, "Tại sao vậy?""Còn tại sao nữa? Không bán cho chó săn, không bán cho kẻ phản bội, Tinh Hệ Thứ Tám đã bị bảy đại tinh hệ còn lại đưa vào danh sách đen rồi, mau trả lại đây cho tôi!"Ryan có chút không hiểu, theo bản năng ôm chặt lấy đống nước dinh dưỡng trong lòng, "Nhưng tôi đã trả tiền rồi mà.""Có à?" Ánh mắt chủ tiệm loé lên nói, "Không thấy."840 không phải số tiền nhỏ, Ryan cũng phải dành dụm rất lâu.Cậu mấp máy môi nói, "Cô không thể như vậy....."Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng khóc xé lòng."Thì ra là vì nó mà thượng tướng Susan phản bội, nhưng con trai con gái tôi lại vì thành trì thất thủ mà chết trong trận chiến đó, tại sao chứ?""Anh bình tĩnh lại đi, bệ hạ đã đóng đinh nó lên cột sỉ nhục vì chúng ta rồi mà.""Nhưng nó vẫn còn sống, lại còn sống khoẻ mạnh như vậy, còn con trai con gái tôi thì sao???"Trên trang nhất của Tinh Võng, nụ cười của Omega rạng rỡ chói mắt, vừa nhìn đã biết là một tiểu thiếu gia trong sáng đáng yêu, ngây thơ chưa từng trải sự đời.Khi Ryan bị vây chặt giữa đám người, đống nước dinh dưỡng trong lòng cậu rơi lăn lóc khắp nơi.Cậu ngơ ngác bất lực nhìn từng gương mặt dữ tợn trước mắt.Trận chiến Xích Phong là gì?Thượng tướng Susan là ai?"A!" Tiểu Omega kêu đau một tiếng, cánh tay bị quả cầu lửa đốt bỏng một mảng lớn, cậu cẩn thận cuộn mình trong góc, cuối cùng cũng kích hoạt được cơ giáp bảo vệ.Hành động này lại khiến đám người nổi giận. "Nó còn dám trốn nữa sao?""Nó chẳng phải giỏi trốn nhất à? Trong giải Liên Minh chẳng phải nó trốn trong vùng an toàn nên cuối cùng mới thắng được à?""Không phải."Ryan cố gắng chống đỡ tấm chắn phản bác, "Tôi không ở trong vùng an toàn mà, toàn bộ vùng núi đó không hề có vùng an toàn."Cậu chỉ là đã sống sót, cũng không hiểu vì sao mình sống sót.Tựa hồ có ai đó đã âm thầm bảo vệ cậu.Mọi người dường như không muốn nghe cậu giải thích, nhìn vào tấm chắn của cậu rồi bật cười, "Bây giờ cũng chẳng có vùng an toàn đâu."Cơ giáp của Tinh Hệ Chủ quá nhiều, bọn họ ai cũng là thiên tài cấp cao, vô số ánh mắt đầy ác ý nhắm vào Ryan, như vũ bão trút xuống kẻ vốn không nên tồn tại trên thế giới này.Thậm chí có người còn phát sóng trực tiếp, "Tặng quà đi, một cái tinh thuyền tôi đấm nó một cái."Mặt Ryan tái nhợt.Được Sở Đàn Tinh chăm sóc mấy ngày mới hồi lại một chút, lập tức bị đánh bay đập vào góc tường, tấm chắn trên người cậu vỡ tan thành ánh sáng lấp lánh."Mày không nên sống sót.""Mày đã cướp đi sinh mạng của mười vạn người, mày định trả thế nào?"Người phụ nữ cầm lấy thanh kiếm dài của cơ giáp, xông thẳng tới định giết Ryan ngay trước mặt mọi người.Người đang phát trực tiếp sững sờ, lập tức lấy tay che ống kính.Giọng hắn nhuốm đầy điên cuồng, "Mau tặng quà đi, tặng quà tôi sẽ cho mấy người xem, con trai của kẻ phản bội sắp bỏ mạng ngay trên đại lộ Bạch Đế rồi!"Quà tặng bắt đầu điên cuồng bay lên.Hắn gỡ tay khỏi ống kính, kích động nói, "Xem đi, cô ta lao lên rồi, cô ta cầm kiếm lao lên rồi, quà tặng bay lên nào—"Ryan nhìn chằm chằm vào mũi kiếm đâm thẳng tới, phản chiếu gương mặt tái nhợt của cậu.Mình đã làm gì? Cậu nghĩ.Ngay khoảnh khắc lưỡi kiếm sắp đâm vào mắt, đột nhiên có người nắm chặt lấy mũi kiếm.Ryan cảm nhận được một hơi thở quen thuộc, vô cùng quen thuộc.Trong những giấc mơ lúc nửa đêm, luôn xuất hiện một đôi mắt.Màu xanh lục, giống hệt như cậu.Người đó toàn thân đầy máu, không rõ còn là người hay quỷ, da thịt lộ ra nơi cằm tái nhợt, giọng khàn vô cùng thốt ra hai chữ, "......Dừng, tay."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me