TruyenFull.Me

1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc

Ryan phồng má bước ra khỏi tòa nhà chính của học viện.

"Đáng ghét! Lại để tên nhóc tóc bạc đó đắc ý rồi!"

Tiểu Omega lầm bầm đầy bất mãn: "Chỉ huy cuối cùng cũng để ý đến cậu ta, thật không ổn chút nào!"

Quá không ổn rồi!

Hôm nay chỉ huy để ý đến cậu ta, lỡ như ngày mai lại muốn gả cho cậu ta thì biết làm sao?!

"Ối trời ơi, ối trời ơi!"

Ryan vội vàng che đầu mình lại.

Cậu đang nghĩ cái gì vậy nè, quá dọa người rồi!

"Đầu cậu có bệnh à?"

Một giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên bất ngờ, mang theo vẻ lạnh lùng nhưng quyến rũ đến lạ, Ryan ngoảnh lại liền bắt gặp Alpha hội phó hội học sinh dáng người cao ráo chân dài đang đứng bên bồn hoa.

"Đàn Tinh!" Ryan tức giận hét lên, "Cậu sao lại mắng tôi như thế!"

Sở Đàn Tinh đáp, "Tôi không mắng cậu."

Cậu ta khẽ nâng mắt phượng đen láy hẹp dài, lãnh đạm lướt qua mái tóc xanh bị vò cho rối tung lộn xộn trước mặt.

"Tôi chỉ hỏi cậu thôi."

Sở Đàn Tinh hoàn toàn không có ác ý, chỉ rất bình thường hỏi, "Đầu có bệnh à?"

Ryan: "..."

Cố gắng giữ nụ cười xã giao :-D

"Tôi không có bệnh, cảm ơn cậu." Ryan nở một nụ cười gượng.

Sở Đàn Tinh lại quan sát cậu thêm một vòng nữa, như thể nghiêm túc kiểm tra xem cậu có thật sự bị bệnh hay không.

"Ừm."

Sau đó thu lại ánh mắt, quay người đi vào tòa nhà chính.

"Đợi đã—!" Ryan đột nhiên nhớ ra nhiệm vụ của mình, một Omega mảnh mai yếu ớt như cậu sao có thể tự mình vận chuyển số lượng lớn nước dinh dưỡng nặng nề kia chứ...

"Đàn Tinh, không biết, hiện tại cậu có thời gian không?"

Tiểu Omega với đôi mắt xanh biếc bất ngờ nghiêng người lại, dùng đầu cọ cọ vào vai cậu.

Sở Đàn Tinh rũ mắt, ngắn gọn đáp, "Không có."

Ryan đổi sắc mặt ngay lập tức, "Cậu định đi đâu? Là tiểu yêu tinh nào quyến rũ cậu rồi hả?"

Im lặng hai giây, Sở Đàn Tinh mới trả lời.

"Chỉ huy."

Ryan: "......"

Đàn Tinh im lặng trong hai giây đó là để cân nhắc thử xem liệu 'chỉ huy' và 'tiểu yêu tinh' có thể đặt chung một chỗ không.

"Nếu vậy thì thôi."

Ryan phất phất tay, rồi tung tăng chạy đi.

Sở Đàn Tinh nhìn bóng lưng Ryan, đồng phục đen ôm lấy dáng người nhỏ nhắn của Omega, dưới ánh nắng, vùng cổ trắng nõn lộ ra, chỗ tuyến thể dán một bông hoa nhỏ màu xanh nhạt, ngăn cách hoàn toàn mùi tin tức tố.

Cậu ta thu lại ánh mắt, bước vào tòa nhà.

——

"Chỉ huy, anh tìm tôi."

Chàng trai trẻ đứng dựa vào cửa sổ, ánh sáng lấp lánh phủ lên người anh một tầng hào quang nhàn nhạt, ngay cả đôi mắt cũng nhuốm màu thủy tinh đẹp mắt và sạch sẽ.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt an tĩnh.

Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, anh mới quay lại, "Ừ."

"Đây là bảng điểm của cậu?"

Đầu ngón tay thon dài đẩy một tờ giấy về phía trước.

Sở Đàn Tinh bước tới bàn làm việc, đưa mắt nhìn bảng điểm trước mặt.

Im lặng một lúc, cậu trả lời, "Vâng."

Thời Tễ trở lại ghế, ngón tay khẽ đặt dưới cằm, ánh mắt lạnh nhạt chậm rãi nâng lên, "Cậu học lệch nghiêm trọng vậy à?"

Hội phó hội học sinh trước mặt im lặng một lúc, khẽ gật đầu, "Có một chút."

Thời Tễ sửa lại, "Không phải một chút, mà là rất nghiêm trọng."

Đầu ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, mang sắc lạnh như ngọc.

"Bắn súng tầm xa đứng nhất, nhưng cận chiến thì dưới trung bình, tuy với người chuyên về tấn công tầm xa thì cũng không phải chuyện lạ."

Thời Tễ ngẩng mắt nhìn thẳng, "Nhưng tôi không nghĩ cậu tệ đến vậy."

Có lẽ vì được chỉ huy tin tưởng, đôi môi của cậu khẽ động, trên mí mắt đơn mỏng cụp xuống, thấp thoáng một nốt ruồi nâu nhạt.

Cậu nói, "Bình thường không tệ như vậy, có thể hôm đó thi bị sơ suất."

Thời Tễ nhìn chằm chằm cậu vài giây.

Sau đó đứng dậy, "Đi theo tôi."

Anh vốn không phải người nói nhiều, cũng chẳng giỏi tìm hiểu chuyện người khác.

Được hay không, thử là biết.

Tại phòng huấn luyện mô phỏng, Thời Tễ lấy ra một vòng cổ cơ giáp cấp A ném cho cậu.

Sở Đàn Tinh luống cuống tay chân bắt lấy.

Vòng cổ cơ giáp cấp A trong học viện quý như vàng, chỉ có anh mới dám ném như vậy.

"Đeo vào đi."

Sở Đàn Tinh vốn ít nói, cũng không hỏi nhiều, "Tôi đấu với ai?"

Thời Tễ lấy ra chiếc vòng cổ thứ hai, cúi đầu đeo lên cổ mình, "Tôi."

Anh dùng tinh thần lực kích hoạt cơ giáp, cơ giáp hợp kim trắng lập tức bao bọc toàn thân anh, khi Thời Tễ mở mắt ra, anh đã ở trong khoang điều khiển của cơ giáp cấp A.

Cơ giáp cấp A không có hệ thống trí năng kết nối, không thể giao tiếp bằng lời.

Thời Tễ điều khiển cơ giáp bằng tay, nhìn về phía nam sinh trong bộ cơ giáp màu lam đối diện, "Tấn công tôi đi."

Sở Đàn Tinh hơi do dự, dù sao đây cũng là lần đầu tiên chỉ huy trực tiếp chiến đấu sau khi đến học viện.

Ngay khoảnh khắc đó, cơ giáp trắng đã lao đến với tốc độ cực nhanh, tung ra đòn chí mạng đầy sắc bén, không chút nương tay.

Dù không có vũ khí chuyên dụng, chỉ với tay không giao chiến, Sở Đàn Tinh vẫn cảm nhận được áp lực mãnh liệt đến nghẹt thở.

"Đoàng ——"

Một cú đấm sượt qua mặt, giáng thẳng vào vai của cơ giáp màu lam.

"Nếu đây là thực chiến, đầu cậu đã nổ tung rồi."

Thời Tễ lạnh giọng lên tiếng.

Sở Đàn Tinh mặt hơi căng thẳng, "Xin lỗi, cho tôi thử lại."

Ngay sau đó cậu hướng về phía cơ giáp trắng chủ động tấn công trước.

Nhưng chỉ sau vài chiêu, cậu nhận ra mình hoàn toàn không thể chạm tới đối phương, mỗi đòn tấn công đều hụt, còn đối phương chỉ cần tùy tiện đánh tới đã khiến cơ giáp của cậu ngã gục.

"Lần này là gãy chân."

Thời Tễ không thực sự đánh trúng, vì dù cơ giáp bị hao tổn cũng sẽ ảnh hưởng đến người điều khiển cơ giáp.

Đối với tinh thần lực là một sự tiêu hao cực lớn.

Dù anh chỉ miêu tả bằng lời, nhưng mức độ sát thương trong lời nói còn tàn nhẫn hơn.

"Tôi thật muốn xem cậu còn bao nhiêu kiểu chết nữa."

"......"

Nam sinh bị kích động rõ ràng đã quên mất người đối diện là chỉ huy.

Tinh thần hiếu thắng bị kích thích, cậu khẽ nghiến răng, "Lần nữa."

Đánh suốt cả buổi chiều, cho đến khi năng lượng cơ giáp cạn kiệt, tinh thần lực cũng tiêu hao gần hết.

Nhìn thấy người đối diện không chịu thua, càng thua càng hăng, đã sớm quên mất việc giấu đi thực lực thật sự, Thời Tễ nhẹ nhàng nói một câu—

"Được rồi, dừng ở đây thôi."

Sở Đàn Tinh muộn màng nhận ra, "....."

Thời Tễ rời khỏi khoang cơ giáp, đặt lại chiếc vòng cổ vào chỗ cũ để tự động nạp năng lượng.

Anh vẫn trông chẳng khác gì thường ngày.

Nhưng Sở Đàn Tinh thì khác, tinh thần lực bị tiêu hao một lượng lớn, người cậu như vừa mới đi dội nước, tóc đen ướt sũng dính vào trán.

"Xin lỗi, chỉ huy."

Không đợi chỉ huy hỏi, cậu đã chủ động thừa nhận.

"Trong kỳ thi... tôi cố tình nhường."

Là hội phó hội học sinh, nghiêm túc và kỷ luật là tác phong của cậu.

Có lẽ sẽ không ai ngờ được rằng hội phó Alpha lại cố tình nương tay trong kỳ thi tốt nghiệp.

Thời Tễ bình tĩnh nhìn cậu.

Nói ra một sự thật, "Thành tích của cậu dư sức vượt mặt người đứng nhất."

Sở Đàn Tinh không phủ nhận.

Cậu nhàn nhạt cụp mắt nói, "Nhưng cậu ấy muốn đứng nhất."

"....."

Thời Tễ nhìn cậu với vẻ hơi nghi ngờ, trông cậu có vẻ im lặng ít nói, sắc mặt lạnh lùng, rất giống anh ở một vài khoảnh khắc nào đó.

Cậu có vẻ không phải kiểu người dễ dàng thỏa hiệp vì ai đó.

Sở Đàn Tinh ho nhẹ quay đầu đi, có chút không tự nhiên, "Cậu ấy rất phiền, nhất là lúc làm loạn lên..."

"Nên nếu cậu ấy muốn, tôi sẽ cho cậu ấy."

Người luôn ổn định ở vị trí đứng đầu nhiều năm như Thời Tễ hiển nhiên không thể hiểu nổi tâm tư của mấy bạn nhỏ này.

Anh khẽ nheo đôi mắt màu thủy tinh nhạt, trong mắt chứa đựng sự nghiêm túc cùng thắc mắc khó hiểu.

"Cậu ấy muốn, cậu sẽ cho cậu ấy sao?"

——

Tạ Hỏa Chước: Em cũng muốn, chỉ huy cho em với~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me