TruyenFull.Me

1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc

Tạ Chước dù chỉ lách mình trong tích tắc.

Nhưng tất cả mọi người trong tiền sảnh đều ghi nhớ rõ dáng vẻ vừa rồi của cậu.

"Cậu cậu cậu ta—"

Áo choàng tắm màu xám bạc tôn lên dáng vẻ cao ráo rắn rỏi của cậu, mái tóc bạc bay lộn xộn, đuôi tóc còn hơi ẩm ướt, làn da sau khi tắm còn đọng những giọt nước, dấu vết nơi cổ vừa dữ dội vừa gợi cảm.

Alpha tóc bạc toàn thân toát ra khí thế hoang dã tràn đầy sức sống.

Tương Tư: "Thành đàn ông rồi."

Sharon suýt nữa thì sặc, nhưng lại chẳng thể phản bác.

Con chó con này bây giờ kiêu ngạo thật rồi.

Giống như một con báo sư tử ưu nhã trong lãnh địa của mình, cuối cùng đã săn được con mồi yêu thích, toàn thân toát ra hơi thở gợi cảm và thỏa mãn.

Có điều, hiện giờ bọn họ chẳng còn hứng thú với con chó con lẳng lơ kia nữa.

"Tiểu Ryan." Sharon khẽ ra hiệu.

Ryan 'ồ ồ' hai tiếng, rón rén bước tới chọc nhẹ vào cánh cửa phòng đang bị niêm phong.

Làn sóng xanh biển rung động dưới đầu ngón tay cậu ta, Ryan hoàn toàn cạn lời.

Cái đồ chó Tạ Hỏa Chước này a a a a a a a!!!

Cậu ấy quả nhiên lại phong tỏa kết giới rồi!!!!!

Nữ đội trưởng Tương Tư quan sát kết giới rồi nói, "Tôi có thể thử phá kết giới của cậu ta."

Những người khác còn chưa kịp lên tiếng, thì từ trong bếp vang lên tiếng động sột soạt, cùng giọng nói lười biếng của Alpha.

"Cô có thể thử xem."

Năm chữ lười nhác lại gợi cảm ấy, ẩn chứa một sự nguy hiểm đầy bất cần.

Chỉ cần Tương Tư dám thử phá kết giới, thì cô có thể ngủ còn lâu hơn cả lần bị chỉ huy đánh trước đây.

Tương Tư: "........"

Thử một cái liền mất mạng.

"Đùa thôi mà." Cô làm bộ thản nhiên giang tay, gương mặt cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, "Tôi không hề có chút hứng thú nào với dáng vẻ hiện giờ của chỉ huy đâu."

Sharon chớp mắt cười gượng theo, "Tôi cũng không hứng thú đâu."

Chủ yếu là không dám cảm thấy hứng thú.

Tạ Chước cũng không phân tâm để ý bọn họ nữa, cúi đầu tập trung làm bữa sáng tình yêu.

Việc cậu phong tỏa kết giới thật ra chẳng có ý gì khác.

"Đừng có làm phiền chỉ huy nghỉ ngơi."

Tạ Chước một tay bưng khay, tiện tay cầm theo hai chai sữa nóng, xoay người định trở về phòng.

Tiểu fan cứng đang ngồi trên cầu thang chống cằm tức tối đầy bất mãn.

"Người làm phiền chỉ huy nghỉ ngơi nhất chẳng phải là cậu sao?"

Câu này đúng là không phản bác được.

Tạ Chước nhướng mày lười biếng, cũng không phủ nhận.

Ryan thấy cậu thừa nhận rồi, ngọn lửa nhỏ trong lòng bừng bừng bốc lên.

"Rốt cuộc cậu đã làm gì chỉ huy vậy hả? Anh ấy còn đang bị thương đó!? Tạ Hỏa Chước, cậu là cái đồ....."

Tiểu Omega không giỏi mắng người, nghẹn cả nửa ngày cuối cùng cũng chỉ nghẹn ra được một câu.

"Đồ xấu xa!"

Tạ Chước thản nhiên nhấc chân dài phá vỡ kết giới, nghe vậy thì chậm rãi quay đầu lại, một lọn tóc bạc ướt dính ở đuôi mắt hoa đào.

Khiến cậu trông càng thêm gợi cảm đến nghẹt thở, lười biếng ừ một tiếng, "Tôi chính là đồ xấu xa, rất rất xấu xa luôn."

Lục Dao thật sự không nhịn được mà đưa tay che mặt.

Ai có thể lẳng lơ hơn Tạ Hỏa Chước được chứ.

***

Ánh nắng sớm mỏng manh xuyên qua cửa sổ, chiếu lên lớp sóng nước xanh biển phủ bên khung cửa.

Mặt đất phản chiếu những bóng nước ngũ sắc rực rỡ, cả căn phòng như cung điện dưới đáy biển, càng khiến con mèo trắng muốt đang nằm trên chiếc giường mềm mại trông như một công chúa.

"Anh trai ơi?"

Tạ Chước đặt khay đồ ăn trước cửa sổ sát đất, quay người nhẹ giọng gọi một tiếng.

Bên trong kết giới sóng biển vẫn im lặng không một tiếng động, chỉ có giọng nói trầm thấp của cậu vang lên dịu dàng.

Người vốn luôn ngủ nông lại không hề động đậy.

Bàn tay lạnh trắng xinh đẹp hơi cuộn tròn bên má, trên cổ tay vẫn còn vết hằn mảnh do dây trói để lại.

Lông mi của Thời Tễ ướt mềm rũ xuống, khóe mắt vẫn còn vương vệt nước mắt chưa khô, đôi tai mèo dính ướt rũ xuống giữa mái tóc đen, đến cả đuôi mèo nhỏ vốn luôn nhún nhảy cũng nằm yên trong chiếc chăn đen không nhúc nhích.

Chiếc chăn lông bạc trắng phủ ngang eo, để lộ đôi chân dài thẳng tắp bắt chéo nhau.

Bị nền chăn đen làm nổi bật đến chói mắt.

"Sao lại còn đá chăn ra thế?"

Tạ Chước bật cười nhẹ bước đến, nắm lấy cổ chân lộ ra ngoài của anh, "Chẳng lẽ tưởng nó là em rồi đá nó à?"

Chạm vào hơi lạnh, Tạ Chước liền trực tiếp nắm lấy nhét vào trong áo choàng tắm mềm mại để sưởi ấm cho anh.

Thời Tễ khẽ mở mắt ra, cảm giác có chất lỏng ấm nóng trượt vào trong miệng.

Anh vô thức nuốt một ngụm, ".....Gì vậy?"

Giọng nói khàn khàn yếu ớt đến bất ngờ.

Tạ Chước cầm cốc sữa nóng đút anh uống, "Sữa."

Thời Tễ hơi nhíu mày, theo bản năng nghiêng đầu tránh đi, trên chiếc cổ trắng lạnh lộ ra vài vết hồng nhạt.

Không đậm, nhưng quá mức mờ ám.

Giọng anh dịu nhẹ, "Cút."

Tạ Chước: "???"

Alpha tóc bạc không nhịn được phì cười một tiếng, "Thật sự là sữa mà, ngọt, anh đang nghĩ gì thế hả?"

Khóe mắt đuôi mày của Tạ Chước đều là ý cười.

Thời Tễ khẽ mím môi nếm thấy vị sữa ngọt ngậy, hàng mi hơi run nhẹ, mím chặt môi rồi nghiêng đôi mắt đỏ nhạt đi nơi khác.

Trông có vẻ như đang giận dỗi vì ngượng ngùng.

Tạ Chước đành phải dịu giọng dỗ dành, "Uống thêm một ngụm đi, bảo bối."

"Chỉ một ngụm thôi, được không?"

"Anh trai? ~ "

Thời Tễ vốn tai mềm, không chịu nổi Alpha làm nũng, hơi rũ mắt rồi lại hé miệng ra lần nữa.

Tạ Chước dỗ người ta uống được nửa cốc, sau khi anh rõ ràng từ chối, thì tự ngửa đầu uống nốt phần còn lại.

Thời Tễ nhìn cậu, không nói gì.

Tạ Chước tiện tay đặt cốc sữa xuống, cụp mắt liền đối diện với đôi mắt trong trẻo an tĩnh mang ánh nước của anh, trầm lặng cúi đầu hôn lên môi anh.

Chân mày Thời Tễ hơi động một chút, để mặc cậu liếm qua một vòng như chó con, sau đó yên lặng tựa vào lòng cậu.

"Không được ngủ đâu chỉ huy, còn chưa ăn cơm mà."

Tạ Chước dùng chăn lông quấn người lại rồi bế lên, đuôi mèo nhỏ rũ xuống cổ tay, lay lay như muốn vểnh lên mà vểnh không nổi.

"Không....."

"Không được, hôm qua cả ngày không ăn gì rồi." Tạ Chước không cho anh cơ hội từ chối, trầm mặc một lúc rồi nói, "Vậy hay là chúng ta cứ tiếp tục luôn?"

Thời Tễ: "???"

Tinh thần anh vốn đang rã rời cuối cùng cũng tỉnh táo hơn chút, giọng lạnh lùng mang theo cảnh cáo, "Sáng rồi."

"Chỉ mới sáng ngày thứ hai thôi, em xin nghỉ ba ngày mà."

Giọng nói trong trẻo rõ ràng mang theo tính toán, "Ban ngày thêm một ngày nữa, tối nay để anh ngủ, đến ngày mai thì chắc cũng gần như....."

Thời Tễ suýt nữa bị cậu chọc tức đến tỉnh cả ngủ, khuôn mặt trắng như sứ phủ một lớp giận mỏng, "Em nghĩ cũng đừng nghĩ!"

So với con mèo nhỏ mềm yếu tối qua gục lên vai cậu vừa khóc vừa cắn, bây giờ cuối cùng cũng có chút khí thế của chỉ huy rồi.

Con chó con lông bạc rõ ràng rất tủi thân nhìn anh.

"Vậy người ta biết làm sao bây giờ đây anh trai?"

Thời Tễ nhức cả răng, "Em không phải đã.....?"

Con chó con sạch sẽ vừa tắm xong vào sáng sớm, ham muốn rõ ràng đã lắng xuống, nhưng Thời Tễ còn chưa nói xong đã cảm thấy có gì đó bất thường ở bên chân.

"...............??"

Hai ngày rồi, cậu rốt cuộc có xong hay không.

Tạ Chước tựa cằm lên vai anh, chỏm tóc ngốc vểnh lên trông vô tội lại đáng yêu, "Thật ra sáng nay đã dội nước lạnh xuống rồi, em phải đút anh ăn cơm, nếu không dạ dày sẽ bị đói mà có vấn đề mất."

Thật ra ngay ngày đầu tiên đã nên ăn cơm rồi.

Nhưng Tạ Chước không có đủ tự chủ như thế, cậu không thể rời khỏi chỉ huy dù chỉ một khắc, chỉ hận không thể hoàn toàn hòa làm một với anh.

Bàn tay ấm áp luồn vào trong chăn lông, nhẹ nhàng xoa xoa bụng phẳng lì của Thời Tễ.

"Có thấy không thoải mái không?"

Thật ra cũng ổn, có tin tức tố của Alpha liên tục truyền vào an ủi, anh cũng không cảm thấy quá khó chịu ở phương diện này.

So với việc bên cạnh là một Alpha nguy hiểm dính người, không có một khắc tỉnh táo mà quấn lấy anh đảo điên chìm nổi, thì không ăn cơm một ngày chẳng tính là gì.

Thời Tễ há miệng, cắn lấy miếng bánh hoa đào được đút tới, "Dù sao thì ban ngày hôm nay không....."

Lời còn chưa dứt, chăn lông đã trượt xuống nửa người anh, cơ thể gầy gò rơi vào trong chiếc áo choàng tắm màu bạc.

Đầu ngón tay hơi siết lại trên vai Alpha, để lại một vết hằn nhạt màu trắng.

Đôi môi đỏ ửng của Thời Tễ khẽ cắn miếng bánh nhỏ, tức giận thở nhẹ nhìn cậu, "Em....."

Tạ Chước trên giường và dưới giường là hai người.

Người này giây trước còn có thể làm nũng nhõng nhẽo với anh, giây sau đã cụp đôi mắt hoa đào lười biếng, cúi người cắn lấy miếng bánh hoa đào, nghiền nát từng chút một rồi hòa tan trong miệng hai người.

Tạ Chước nhẹ nhàng nắm lấy đuôi mèo nhỏ, xoa nhẹ an ủi nơi sống lưng anh, dù có làm loạn bao lâu đi nữa, từ đầu đến cuối cậu vẫn luôn dịu dàng.

Chưa từng hoàn toàn mất kiểm soát, chỉ là dai dẳng lặng lẽ dính người.

Tạ Chước không cách nào diễn tả được cảm giác trong lòng mình.

"Em yêu anh."

Cánh hoa đào thơm ngọt rơi trên môi răng, trượt dọc theo khóe môi xuống xương quai xanh, bị thiếu niên tóc bạc cúi đầu từng chút một thành kính liếm sạch.

Cậu vĩnh viễn không cách nào thỏa mãn.

"Em muốn chết trên người anh, chỉ huy."

====

Đã chưa đã chưa há há há

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me