1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc
Bạch Đế Tinh, quảng trường chính.Quảng trường không một bóng người được ánh sáng mờ ảo bao phủ, bức tượng chim bay của đế quốc tỏa sáng rực rỡ."Bệ hạ, các trưởng lão nói không sai, đại lễ vinh danh quả thật đã bị hoãn đến ngày kia."Bệ hạ muốn gặp chỉ huy, chỉ có thể nhân cơ hội trong đại lễ vinh danh.Hiện tại đại sứ quán ngoại giao được canh gác nghiêm ngặt, bọn họ không thể lẻn vào trước mặt mọi người.Tạ Thần đứng lặng giữa quảng trường trống trải, đôi mắt tím sâu thẳm lạnh lùng hỏi, "Tại sao lại bị hoãn?"Trưởng quan Lowell ngập ngừng rồi nói, "Tôi không rõ, tôi chỉ biết là do Tạ Chước đề xuất hoãn lại."Khuôn mặt y xinh đẹp nhưng u ám, mang hàm ý sâu xa nói, "Hai người bọn họ suốt hai ngày nay đều ở trong đại sứ quán, chưa từng ra ngoài."Tạ Chước không bị thương, vậy mà lại đề nghị hoãn lại.Cơ giáp cấp 4S quý giá như vậy, cậu lại hoàn toàn không sốt ruột, rõ ràng là đang bận việc gì đó còn quý giá hơn cả cơ giáp.Dựa vào phản ứng của nhị trưởng lão, Lowell dễ dàng đoán ra được.Bệ hạ thông minh như vậy, chắc hẳn cũng đã rõ.Lần này ngài ấy hẳn sẽ hoàn toàn buông....."Chát."Lowell bị người đàn ông vung tay tát một cái lạnh lùng, loạng choạng đập vào cột đá phía sau.Y khiếp sợ ngẩng đầu, "Bệ hạ......""Ngươi đang cố tình dẫn dắt ta điều gì?" Ánh mắt Tạ Thần âm u đến thấu xương, trong đôi mắt tím cao quý vằn lên những tia máu đỏ."Đừng cố dùng thuật thôi miên của ngươi với ta, bằng không, ta sẽ tự tay giết chết ngươi."Lowell gần như lập tức phản bác, "Tôi không có dẫn dắt gì cả, đó là sự thật!"Chỉ huy và em trai của bệ hạ đang quấn quýt bên nhau.Người đó đã trở nên dơ bẩn như vậy rồi, tại sao bệ hạ vẫn chưa chịu buông bỏ?"Ngài chỉ cần trực tiếp dùng Hủy để khống chế ngài ấy, giống như đã khống chế Thương vậy, chẳng phải ngài ấy sẽ trở thành người của chúng ta sao?"Sắc mặt Tạ Thần âm u đến mức như sắp nhỏ nước.Vậy thì không còn là Thời Tễ nữa.Thế giới này sẽ không còn Thời Tễ nữa.Hắn không cách nào chấp nhận được một thế giới không có chỉ huy Thời. "Lần cuối cùng."Thời Tễ vẫn còn một cơ hội cuối cùng.Hai nắm đấm của Tạ Thần siết chặt trong cơn thịnh nộ u ám, thần kinh giận dữ run lên, căn bản không thể suy nghĩ đến lý do đại lễ bị hoãn, "Tạ Chước, nó cố ý."Ngay cả kẻ ngốc cũng có thể đoán ra.Tạ Chước chính là muốn công khai cho thiên hạ thấy, Thời Tễ còn quan trọng hơn bất kỳ vinh quang hay vũ khí nào."Chưa bao giờ ta lại muốn giết một người đến vậy."Tạ Thần vào khoảnh khắc ấy, cuối cùng cũng một lần nữa nhận ra.Hắn và Tạ Chước vĩnh viễn chỉ có thể một người sống sót.Bọn họ sinh ra đã là kẻ địch, dù là đế vị hay bạn đời, bọn họ đều không thể dung thứ sự tồn tại của nhau."Hắn nhất định sẽ chết dưới tay ngài." Lowell hai mắt đỏ ngầu nói.Tạ Thần phất tay áo bỏ đi, Lowell lập tức theo sau, năng lượng dao động xuất hiện phía trên quảng trường chính không một bóng người.Ba hình ảnh hiện lên trước bàn tròn.Tứ trưởng lão mỉm cười hỏi, "Đại trưởng lão sao không phái người bắt hoàng đế? Chẳng lẽ trong lòng cũng ngầm thừa nhận A Thần nên tiếp tục tại vị sao?"Tam trưởng lão chỉ cười mà không đáp.Ánh mắt của đại trưởng lão uy nghiêm sắc bén, chỉ bí hiểm mà thốt ra hai chữ, "Tạ Chước."Tứ trưởng lão không hiểu.Tam trưởng lão cười nói, "Tứ trưởng lão vẫn là còn trẻ, chẳng lẽ ông không muốn xem rốt cuộc ai mới là người có thiên phú và thực lực mạnh nhất tinh hệ sao?"Tứ trưởng lão: "........" Không muốn.Ông là fan cứng duy nhất của Tạ Thần, xin cảm ơn.Tên nhóc tóc bạc 19 tuổi đó thì có thể có thiên phú mạnh nhất gì chứ?***Màn đêm dần buông xuống, hơi nước trong phòng tắm mờ ảo lan tỏa.Hơi nóng ẩm ướt trượt xuống mặt kính, mặt nước trong bồn tắm gợn lên từng vòng sóng nhỏ.Tạ Chước nhẹ nhàng bế người từ trong nước lên, bọc trong áo choàng tắm mềm mại, rồi đặt ngồi lên bàn đá cẩm thạch trước bồn rửa tay, tay cầm máy sấy nhẹ nhàng hong khô mái tóc đen và tai mèo nhỏ."Chụt."Cậu thân thiết mút hai cái vào lớp lông mềm mượt, Thời Tễ căn bản là lười để ý đến cậu, anh đã hoàn toàn kiệt sức, không còn chút sức lực nào nữa."Tạ Chước.""Ừm, em đây.""Đợi đến mai, tôi tỉnh dậy sẽ làm chết em trước."Tạ Chước sững sờ, mái tóc bạc ướt sũng nhỏ nước, khóe mắt hơi cong khẽ cười, "Được, ngày mai em đợi anh làm.""......."Thời Tễ không nói chuyện với cậu nữa.Đuôi mèo nhỏ mềm mại bông xù quấn quanh cổ tay cậu, Tạ Chước ôm người đặt lại lên giường, đùa nghịch với cái đuôi ấy một lúc, cho đến khi tiếng hô hấp đều đặn vang lên trên đỉnh đầu."Ngủ ngon, anh trai."Tạ Chước nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán trắng mỏng của anh, xác nhận không có dấu hiệu nóng sốt nào, rồi mới đắp chăn cẩn thận giúp anh, lặng lẽ rời khỏi phòng.Đêm khuya, đại sứ quán yên ắng.Cậu bước lên lầu hai, dừng lại trước cửa phòng của Thương, nhìn một lúc rồi mới đi ra ban công lầu hai."Trùng hợp thế, hiệu trưởng, đang ngắm trăng sao?"Hiệu trưởng Hertz đang hâm trà, rót cho cậu một tách, "Đúng là trùng hợp."Sau vài ngày nghỉ ngơi yên tĩnh, trạng thái của hiệu trưởng Hertz cũng khá hơn, giọng nói già nua hiền hậu mang theo ý cười."Một bạn nhỏ nào đó để lại lời nhắn hẹn ta 10 giờ ra ban công, bây giờ 12 giờ mới chạy tới, còn nói là trùng hợp sao?"Tạ Chước chột dạ gãi gãi mũi, "Dỗ chỉ huy ngủ nên trễ mất một chút." Cái đuôi mèo nhỏ kia quá đáng yêu, cứ quấn lấy cậu đòi chơi, Tạ Chước dù có là sắt đá cũng không đi nổi.Huống chi cậu đâu phải sắt đá, mà là trái tim trung thành yêu mèo nhỏ.Hiệu trưởng Hertz bất đắc dĩ lắc đầu cười, chỉ thấy người trẻ này thật là cái gì cũng dám nói, đúng là trái ngược hoàn toàn với Tiểu Thời Tễ."Nói đi, tìm ta có chuyện gì?"Tạ Chước vắt chân dài, nhấp một ngụm trà, ngửa đầu thản nhiên nhìn bầu trời đêm, dùng giọng điệu như đang khen trăng hôm nay đẹp mà buông một câu—"Ngài có biết, làm sao để tiến vào ký ức của Thương không?"Ngón tay hiệu trưởng Hertz khựng lại.Ông đưa ánh mắt già nua nhìn về phía Alpha trẻ tuổi tóc bạc đối diện, "Ai?"Tạ Chước nhìn ông rồi trả lời, "Tôi."Hiệu trưởng Hertz im lặng một lát, rồi bất đắc dĩ lắc đầu."Trừ Tiểu Thời Tễ, trên đời này không có người thứ hai làm được.""Đây là thiên phú chỉ riêng tộc yêu thú bọn họ mới có."Tương tự như năng lực nhìn thấu lòng người của hồ ly, hay độc tố ác mộng của nhện.....thì của Tiểu Thời Tễ hiển nhiên là còn phạm quy hơn.Anh có thể thao túng ký ức của người khác, dùng chính thân thể mình hóa hình để tiến vào ký ức của một người. Chỉ là, mọi cảm giác trải qua trong ký ức ấy đều sẽ phản hồi lên cơ thể anh.Cho nên anh mới bị ác mộng giày vò hết lần này đến lần khác.Tạ Chước im lặng một lúc, rồi mới mỉm cười nói, "Thì ra những chuyện trong mơ, anh ấy đều có thể cảm nhận được."Vậy thì từ rất lâu rất lâu trước kia, cậu đã làm chuyện quá đáng với chỉ huy rồi.Bảo sao lúc đó chỉ huy lại tát cậu một cái.Trong giấc mơ đó, cậu nướng cá cho mèo nhỏ ăn, dẫn anh đi ngắm đom đóm, cuối cùng còn đè anh lên tảng đá mà lột đồ.Thì ra lúc đó.Trong mắt chỉ huy, cậu chính là một tên nhóc lưu manh rồi.Tạ Chước ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, trong lòng bỗng mềm mại lạ thường, "Trên đời này chưa bao giờ có một giải pháp tuyệt đối duy nhất đâu, hiệu trưởng."Hiệu trưởng Hertz cầm tách trà, rơi vào trầm mặc.Điểm giống nhau của hai người bọn họ, có lẽ là quá thông minh.Ông dịu giọng khuyên bảo, "Tiểu Thời Tễ ít ra đã từng có kinh nghiệm tiến vào ký ức, còn con thì hoàn toàn không biết gì về điều đó."Cũng coi như ngầm đồng ý sẽ nói cách thực hiện cho cậu.Tạ Chước nói, "Ngài cũng biết ký ức của Thương có bao nhiêu nguy hiểm mà."Hiện tại tinh thần của Thương đang bị sương máu khống chế, cơn ác mộng có thể sụp đổ và nuốt chửng bất cứ lúc nào.Với nỗi sợ hãi và đau đớn của chỉ huy khi đối diện với sương máu, anh căn bản không cách nào tiến vào đó được.Anh lại cứ cố chấp, chỉ muốn làm rõ sự thật. Vậy thì chi bằng để bản thân mình đi thay anh đi.Hiệu trưởng Hertz lắc đầu nói, "Con sẽ càng nguy hiểm hơn."Tiểu Thời Tễ đúng là sẽ rất thống khổ, còn cậu thì sẽ càng nguy hiểm hơn."Thì đã sao?"Tạ Chước giơ tay khẽ chạm vào bầu trời đầy sao, "Tôi căn bản không hề sợ ác mộng.""Cho dù là độc tố tinh thần của nhện yêu cấp 4S trong miệng các người, khiến người ta rơi vào hồi ức thống khổ nhất, tôi cũng chỉ mất một lát liền phá giải được." Hiệu trưởng Hertz chưa từng gặp qua người như vậy.Rơi vào hồi ức thống khổ nhất, nếu là ông, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không thể thoát ra được.Vì sao chứ?Rốt cuộc cậu đã làm được bằng cách nào?"Bởi vì."Ngoài chỉ huy ra, Tạ Chước chưa bao giờ tiết lộ bí mật này cho bất kỳ ai khác."Đó là ngày thống khổ nhất của tôi, cũng là ngày may mắn nhất của tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me