TruyenFull.Me

1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc

Thương từ nhỏ sinh ra đã ngông nghênh.

Cho dù là thái tử điện hạ cũng hoàn toàn không để vào mắt.

Tạ Chước suýt nữa thì cười phá lên, "Anh đúng là chẳng thừa hưởng tí gì từ hai người cha của mình."

Hiệu trưởng Hertz và thượng tướng Susan là những người dịu dàng đến nhường nào chứ.

Trong ký ức, Tạ Thần vĩnh viễn cao cao tại thượng, rất hiếm khi gặp phải cảnh thất thế như vậy.

"Quả nhiên đúng như lời mẹ nói, cả nhà đều là một lũ có mắt không tròng."

"Đã như vậy, đừng trách ta ra tay với một nhà Hertz các ngươi."

Tạ Thần từ nhỏ đã độc đoán, không thể chịu được chút khiêu khích hay chống đối nào.

Tính cách như Thương hắn không thể dung thứ.

Những mảnh kim loại vàng rơi lả tả từ trên trời xuống, cơn gió cát thổi tới từ nơi xa làm nhòe mắt.

Khi Tạ Chước lấy lại được tầm nhìn, cậu thấy chàng trai đang đeo ba lô, đơn độc bước đi giữa đất trời mênh mông.

Anh ta định..... đến Xích Phong?

"Tôi sẽ thay mặt thượng tướng Susan chuộc tội, tiến vào địa giới Xích Phong để bình định yêu thú, cho dù phải chết nơi sa trường cũng không hối tiếc."

Tạ Chước khẽ mấp máy môi, anh mới..... chỉ hơn 10 tuổi thôi mà.

"Tôi chỉ có một yêu cầu."

Thương nhìn về phía người trong gió cát xa xăm, trong đôi mắt xanh lục dường như ngấn lệ, "Xin đừng đóng đinh ngài ấy lên cột sỉ nhục."

Người ấy bình thường luôn mềm lòng lại nhạy cảm, không một kẻ ăn mày nào có thể đói bụng đi ngang qua người.

Người ấy bác ái vô tư, quá khao khát bảo vệ từng người dân của đế quốc.

Nếu phải mang lấy sự sỉ nhục vĩnh viễn, người ấy sẽ đau khổ biết nhường nào.

"Ngươi tưởng làm vậy là có thể che giấu sự ra đời của nghiệt chủng đó sao?"

Từ cuối vùng gió cát vang lên giọng nói lạnh lùng tao nhã của một người phụ nữ, bà mặc một bộ váy đỏ sang trọng đứng trên tinh hạm, phía sau là thái tử điện hạ được sủng ái nhất.

Hoàng hậu vung tay đeo nhẫn ngọc lên, làn sương máu màu tím lập tức quét sạch gió cát, mở ra một lối đi.

"Ta chỉ cho ngươi hai lựa chọn."

"Một, trở thành ám vệ của thái tử điện hạ. Vĩnh sinh không được phản bội hắn."

"Hai, đích thân giết chết nghiệt chủng mà người cha thượng tướng Omega của ngươi đã sinh ra sau khi phản bội bỏ trốn!"

"Nó không xứng đáng được sống trên thế giới này!"

Tạ Chước nghe mà nắm đấm cũng cứng lại.

Thì ra dưới âm mưu kia, không chỉ nhắm vào thượng tướng Susan, mà còn nhắm cả vào đứa con trai thiên tài xuất sắc của bọn họ.

"Thương, đừng tin chúng!" Tạ Chước hét lớn.

Nhưng cậu chỉ là người ngoài, không thể can thiệp bất cứ điều gì.

Khi đó Thương cái gì cũng không biết.

Trong đôi mắt xanh lục dưới mái tóc đen phản chiếu hình ảnh của một đứa trẻ sơ sinh, đôi mắt to tròn long lanh, cười khúc khích nhìn bàn tay đang vươn ra.

Làm gì có đứa bé nào mới sinh vài ngày đã thích cười như vậy, anh ta nghĩ.

Nhất định là vì thường ngày anh ta quá mong ngóng em trai chào đời, kể cho em nghe những câu chuyện tình yêu của hai người cha, dù bên ngoài có kiêu ngạo thế nào thì về nhà cũng vụng về đan đôi giày nhỏ xinh cho em trai.

Nên mới có chuyện đứa nhỏ ấy vừa mở mắt ra đã yêu quý anh ta như vậy.

Nhất định là như vậy.

"Hãy tha cho thằng bé."

Chàng trai từng giận dữ bỏ nhà ra đi, miệng luôn nói 'nó vĩnh viễn không thể là em trai tôi'.

Cuối cùng đã gãy gập hết kiêu hãnh trong gió cát cuồn cuộn.

"Xin các người, hãy để em trai tôi được sống."

"Tôi nguyện ý làm bất cứ chuyện gì cho các người."

Cánh tay buông thõng của Tạ Chước nổi đầy gân xanh, "Tạ Thần! Anh có còn là người không?!"

Mưu sát vị thượng tướng trung thành với đế quốc còn chưa đủ, lại còn dùng lời nói dối để lừa gạt đứa con của bọn họ.

Một nhà hiệu trưởng Hertz đã làm sai cái gì chứ!?

Tạ Chước gần như bất chấp tất cả mà lao lên, "Anh mẹ nó sao không đi—"

Ngay khoảnh khắc cậu lao lên, cảnh tượng lại đột ngột thay đổi.

Tạ Chước lao vào lòng một người.

"Hửm?"

Cậu loạng choạng quỳ một gối xuống đất, đối diện là một đôi mắt dài thanh lãnh xinh đẹp.

Đôi môi mỏng tuyệt mỹ hơi hé mở, "Cậu nói cái gì?"

Khoảng cách giữa hai người rất gần, sống mũi cao thẳng trắng trẻo gần như chạm vào mặt cậu, khiến Tạ Chước giống hệt một con chó con được xoa dịu.

Theo bản năng nuốt lại lời mắng chửi thô tục kia.

"Em nói, sao ngài lại đẹp đến vậy?"

Khi đó chỉ huy vô cùng lạnh lùng kiêu ngạo, trong mắt không hề có lấy một tia ý cười.

Tựa như anh sinh ra đã chẳng biết mỉm cười, khiến Tạ Chước cảm thấy vừa xa lạ, lại vừa quen thuộc.

Giống như vị chỉ huy cao không thể với tới trên tinh báo.

Thời Tễ không nghe thấy cậu nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe cấp dưới báo cáo.

Tạ Chước không kìm được đưa ngón tay khẽ vuốt nhẹ lên gương mặt anh, "Anh trai à, sao anh chẳng vui vẻ chút nào vậy?"

Chỉ huy bây giờ đã khá hơn nhiều rồi, thỉnh thoảng sẽ khẽ cong môi mỉm cười, còn biết tựa vào lòng cậu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Giọng nói lúc nào cũng nhàn nhạt thanh lãnh, nhưng lại như đang làm nũng với cậu vậy.

Tạ Chước nhìn người vẫn chưa được gặp lại trước mặt, đau lòng chỉ muốn ôm lấy anh một cái.

Thiếu niên tóc bạc áo đen được bao phủ bởi một tầng ánh sáng dịu nhẹ, nhẹ nhàng ôm lấy người đang ngồi trong đình đài, "Em cũng có ích đúng không? Anh gặp được em, em đã làm anh vui rồi."

"Ừm."

Thời Tễ nhàn nhạt nói, "Hiểu rồi, tối nay tôi sẽ đến một chuyến, chuyện này đừng tiết lộ với bất kỳ ai, nhất là hoàng đế."

Cấp dưới lập tức đáp, "Vâng."              

Y đang định lui xuống, chợt nghe chỉ huy xưa nay ít khi lên tiếng lại hỏi một câu, "Hôm nay nhiệt độ rất cao sao?"

Cấp dưới ngẩn ra một chút, "Không có, hôm nay không có mặt trời, còn thấp hơn hôm qua."

"Vậy sao?" Thời Tễ nhấp một ngụm trà, lãnh đạm nhàn nhã lặp lại, "Hôm nay không có mặt trời."

Nhưng anh lại vô cớ cảm thấy ấm áp.

Thời Tễ không nói gì rời khỏi đình đài, bóng dáng Tạ Chước bị anh đi xuyên qua, cậu theo bản năng muốn bước theo, nhưng lại không thể nhúc nhích.

Cậu đột nhiên phản ứng lại.

Không phải góc nhìn của chỉ huy, là của Thương.

"Phụt—"

Một kiếm đứt cổ, cấp dưới ngã gục xuống đất.

Thương ẩn mình dưới chiếc mũ trùm rộng lớn, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía chỉ huy đang rời đi.

Phải rất lâu sau, anh ta mới thu lại ánh nhìn, quay sang nhìn nửa tách trà còn đặt trên đình đài.

Tạ Chước: "?"

Toàn bộ thần kinh của Tạ Chước như nhảy dựng lên, "Mẹ nó, anh dám....."

Thương bưng lên uống một hơi cạn sạch.

Tạ Chước: "? ? ? ? ? ? ? ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"

"Anh xong đời rồi, tôi nói cho anh biết, anh hoàn toàn xong đời rồi!" Tạ Chước vừa đi vòng quanh Thương đang tiến về phía cung điện vừa gào lên, "Tôi ra khỏi đây là sẽ vả vào miệng anh mười cái, nhổ sạch răng của anh, dạ dày cũng phải đem đi rửa sạch một lần luôn!"

"Chuyện này mà anh cũng dám làm, anh có còn là người không hả?!"

"Chuyện này chỉ có mình tôi mới được làm thôi!!!"

Alpha tóc bạc hoàn toàn phát điên.

Mãi cho đến khi Thương mặt không cảm xúc quỳ xuống đất, Tạ Chước mới nhận ra mình đã theo anh ta đến đại sảnh nghị viện.

"Bệ hạ, chỉ huy đã phát hiện ra, đêm nay ngài ấy sẽ đến đó điều tra."

Tạ Chước cứng đờ cả sống lưng, quay đầu nhìn về phía Tạ Thần ngồi trên chủ vị.

Ánh mắt Tạ Thần âm u, quanh người lượn lờ sương máu nhàn nhạt, hắn hơi ngước mắt trông như ác ma, "Ta nên ngăn cản cậu ấy thế nào đây?"

Thương nói: "Ngài không thể ngăn được ngài ấy."

"Chỉ huy đã nghi ngờ ngài từ rất lâu rồi, cưỡng ép ngăn cản sẽ không xóa bỏ nghi ngờ của ngài ấy, ngài chỉ có thể tương kế tựu kế."

*tương kế tựu kế: lợi dụng mưu kế của kẻ địch để lập kế đối phó

Lời của Thương chân thành và cơ trí.

Tạ Thần lạnh lùng liếc nhìn anh ta, "Còn chưa tới lượt ngươi dạy ta."

"Đêm nay ngươi không cần đến đó, ta sẽ tự xử lý ổn thỏa."

Trước khi rời đi, Tạ Thần lạnh lùng liếc mắt sang, "Đừng tưởng ta không biết ngươi đang vọng tưởng cái gì, thu lại cái tâm tư bẩn thỉu đó của ngươi đi, một con kiến hôi nơi hang tối mà cũng xứng mơ ước đến chỉ huy Thời sao?"

Tạ Thần rời khỏi nghị viện, chỉ để lại một mình Thương quỳ trên mặt đất.

Một câu kiến hôi nơi hang tối đã nghiền nát niềm kiêu hãnh của anh ta.

Tạ Chước không biết Thương đang nghĩ gì.

Nhưng vào khoảnh khắc này, cậu nghĩ rằng nếu là vị thủ lĩnh ngông cuồng đầy nhiệt huyết ấy, hẳn sẽ tự tin đứng dưới ánh sáng mà dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình.

"Này huynh đệ, bây giờ anh đừng nghĩ đến chuyện theo đuổi hay không theo đuổi nữa, chỉ huy đã bị tôi, tên nhóc thối này, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, ăn sạch một lượt rồi."

Tạ Chước có thể cảm nhận được, chỉ huy bị thương chính là vào tối nay.

Thời gian còn lại cho cậu không còn nhiều nữa.

Tạ Chước khuỵu gối ngồi xổm trước Thương đang im lặng, nghiêm túc bắt đầu tẩy não, "Lão già đó bảo anh không được đi thì anh liền không đi hả? Anh không thể nổi loạn một chút sao, mau, đứng dậy, chạy mau lên cho bố!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me