1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc
"Anh ơi—""Chỉ huy Thời—!"Tạ Chước gần như bất chấp tất cả lao tới, ảo ảnh xuyên qua cậu bé đang mất kiểm soát, cũng xuyên qua cả chỉ huy của cậu.Nhát dao đó cuối cùng không rơi xuống.Tạ Thần đã chắn Thời Tễ lại phía sau, sương máu dày đặc từ người hắn bùng phát dữ dội, trực tiếp đánh về phía cậu bé có đôi mắt đỏ rực kia.Thời Tễ: "Đừng!"Trong chớp mắt, sương máu bao phủ lấy thân thể cậu bé, gương mặt non nớt đáng yêu trở nên vặn vẹo đáng sợ.Thời Tễ vội vàng bước lên một bước, "Đừng giết nó."Tuần trước cậu bé còn tự tay làm kẹo đem đến cho anh."Muộn rồi." Giọng của Tạ Thần lạnh lùng tàn nhẫn, "Nó muốn làm hại cậu, nó phải chết."Sương máu xé rách thân thể cậu bé, tựa như miếng bọt biển giãy giụa biến dạng, miệng phát ra tiếng gào thét thê thảm không giống tiếng người.Hệt như những gì Tạ Chước đã nghe thấy bên ngoài hang động."Tôi bảo ngài dừng tay!"Luồng ánh sáng trắng phát ra từ đầu ngón tay Thời Tễ, hòa vào sương máu bao phủ lấy thân thể cậu bé.Có lẽ là vào khoảnh khắc cận kề cái chết, ánh mắt cậu bé dường như chợt lóe lên tia tỉnh táo."Anh trai chỉ huy....."Cậu bé mang theo toàn bộ ký ức của bản thân, vội vàng buông con dao trong tay, giọng trẻ con nức nở xin lỗi, "Xin lỗi, em cũng không biết vì sao mình lại làm vậy với anh...... em rất ngưỡng mộ anh, anh luôn là thần tượng của em......"Ánh mắt thanh lãnh của Thời Tễ hơi ửng đỏ, "Không sao, tôi không trách cậu, tôi đến để đưa cậu về nhà."".....Về nhà?""Em không về nhà được nữa rồi....." Khuôn mặt đáng yêu của cậu bé vặn vẹo biến dạng, "Chỉ huy, Đậu Đậu, đau quá."Cơ thể nhỏ bé không thể chịu đựng nổi sự nuốt chửng và áp chế của sương máu, trước mắt Thời Tễ hoàn toàn nổ tung, hóa thành một luồng sương máu chẳng còn lại gì cả.Thời Tễ bị luồng xung kích ấy đánh mạnh ngã xuống đất.Tạ Chước không thể đỡ được anh, cũng không ôm lấy được anh."Anh đang làm gì vậy Tạ Thần!?"Cậu cho phép Tạ Thần ôm lấy chỉ huy một chút, nhưng đừng để anh ngã xuống những tảng đá lạnh lẽo như thế này.Khóe môi Thời Tễ trào ra máu tươi.Đôi bốt ngắn màu bạch kim giẫm xuống ngay trước mặt anh, người kia đứng từ trên cao cúi xuống nhìn anh, "Biết đau chưa?"Thời Tễ nửa người chống dưới đất, ngẩng lên, khóe mắt lạnh lùng ướt đỏ, "Ngài làm?""Những ngày qua Bạch Đế Tinh bị yêu thú tấn công, vô số trẻ nhỏ mất tích, quân đội đế quốc được cử đi tìm kiếm và các bậc cha mẹ cũng đều biệt tăm."Đôi môi mỏng của Thời Tễ đẫm máu, từng chữ thốt ra tựa như nhuốm đẫm huyết khí."Đều là ngài làm, đúng không?"Trong đầu Tạ Chước như có tiếng nổ vang lên, mọi nghi ngờ dường như đều đã có lời giải.Tạ Thần đang dùng sinh mạng của dân chúng đế quốc để hiến tế, đổi lấy thiên phú tối thượng mà hắn khao khát.Chỉ huy từ lâu đã âm thầm điều tra chuyện này, cuối cùng lại bị hắn xóa sạch ký ức."Là thì sao?"Tạ Thần lúc này dường như đang trong cơn thịnh nộ của sương máu, không còn cố gắng phủ nhận hay biện minh nữa, "Tôi thân là đế vương bá chủ của tinh hệ ngân hà, đã hy sinh biết bao nhiêu vì bọn chúng, lấy mạng của vài nhân loại cấp thấp để đổi lấy thiên phú thì có gì là không được?""Chỉ huy Thời, có thể hy sinh vì đế vương ngân hà, đó là vinh dự của những nhân loại cấp thấp này.""—Ngài rốt cuộc đang nói gì vậy?"Thời Tễ dường như không muốn tin đây chính là người mà anh vẫn luôn tin tưởng.Tạ Thần lại nhìn anh nói, "Cậu khi đó chọn tôi mà không chọn tiên đế, chẳng phải cũng vì lý do này sao?""Chỉ cần tôi sở hữu thiên phú tối thượng, vĩnh viễn là kẻ mạnh nhất thế gian này, thì tất cả những điều này đều không có gì khác biệt cả!"Vị hoàng đế khoác đế bào bạch kim cúi người xuống, gần như dịu dàng muốn đỡ anh dậy, "Về với tôi đi, nếu cậu không thể chấp nhận được, vậy thì cứ xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra, tôi biết cậu vốn mềm....."Chữ 'mềm' còn chưa dứt.Trái tim hắn đã bị họng súng lạnh băng chĩa thẳng vào.Ánh mắt Tạ Thần dần trở nên trong suốt và lạnh lẽo, nhìn người trước mặt vừa thanh lãnh yếu đuối, lại vừa kiên định không chút do dự.Hắn nói: "Chỉ huy Thời, bỏ xuống."Ngón tay Thời Tễ siết chặt cò súng, dứt khoát lên đạn, "Thả bọn họ ra."Tạ Thần trả lời dứt khoát lại quả quyết, "Không thể."Hắn không thể từ bỏ thiên phú, nỗi sợ mà tiên đế để lại cho hắn chỉ cần một lần là quá đủ.Tạ Thần vĩnh viễn là kẻ mạnh nhất thế gian này, vĩnh viễn.Không ai có thể ngăn cản hắn.Cho dù là Thời Tễ...... cũng không được."Tạ Thần, đừng ép tôi phải nổ súng với ngài." Thời Tễ dường như vẫn luôn có sự do dự với hắn, không thể xuống tay.Đôi mắt tím của Tạ Thần nhìn khuôn mặt thanh lãnh trắng bệch của anh, như người tình khẽ vuốt ve trán anh, nhẹ giọng thì thầm, "Thời Tễ, từ bỏ đi, cậu vĩnh viễn sẽ không....."'Đoàng!'Cơ thể căng cứng của Tạ Chước đột nhiên thả lỏng.Cậu sảng khoái rồi.Chỉ huy đã không chút do dự mà nổ súng vào Tạ Thần, ngay chính giữa trái tim.Máu lan rộng từ ngực Tạ Thần, nhưng trên mặt hắn lại không hề có một chút hoảng loạn, "Tại sao lại muốn chọc tôi tức giận?"Ánh mắt Thời Tễ khẽ run nhìn ngực hắn, sương máu bao phủ trước ngực Tạ Thần, tranh nhau hấp thụ máu để chữa lành vết thương cho hắn.Giọng nói lạnh lùng sâu thẳm vang lên trên đỉnh đầu. "Tại sao lại muốn chọc tôi tức giận, cậu căn bản không thể giết chết tôi."***"Tạ Thần, anh dám!"Tạ Chước dường như chợt nhận ra Tạ Thần đang định làm gì, thủy triều màu xanh biển quanh người cậu bùng lên dữ dội.Hắn muốn biến chỉ huy thành con rối của hắn.Một con rối vĩnh viễn biết nghe lời.Uy áp lạnh lẽo không tiếng động tràn tới khiến sắc mặt Tạ Thần biến đổi, thứ gì vậy?Chẳng lẽ trong hang động này ngoài sương máu còn có thứ khác?Trong lòng Tạ Thần trào lên một nỗi sợ hãi không thể khống chế, ngón tay xoay nhẹ chiếc nhẫn bạch ngọc, "Giúp ta!"Sương máu từ đáy hang cuồn cuộn dâng lên, một lần nữa ập đến bao trùm lấy Tạ Chước, lần này sức mạnh của nó mạnh mẽ đến đáng sợ, khiến Tạ Chước gần như không thể vùng vẫy thoát ra."Ở đây nè."Bóng dáng Tạ Chước giữa làn sương máu hiện lên như một quầng sáng trắng."Ngươi là ai? Lại làm sao mà lẻn vào được?" Tạ Thần lạnh lùng chất vấn.Tạ Chước trong ánh sáng mờ ảo xé nát tim gan, thấy chỉ huy mình đầy thương tích ngẩng đầu nhìn về phía cậu.Anh ấy thấy mình rồi, cậu nghĩ.Tựa như xuyên qua muôn trùng thời gian, trái tim bị đánh một cú mạnh mẽ lại dịu dàng. "Em sẽ không để anh trở thành con rối."Tạ Chước dường như đã quên mất bản thân chỉ là một kẻ đứng ngoài, chỉ còn lại bản năng muốn bảo vệ anh.Thời Tễ không biết cậu là ai, cũng chẳng nhìn rõ dáng vẻ của cậu, nhưng giọng anh bình tĩnh nói với Tạ Chước, "Tôi đưa cậu ra ngoài."Ánh sáng trắng trên người anh bùng nổ, ầm ầm bao bọc lấy Tạ Chước bằng sự dịu dàng."Chỉ huy Thời!" Tạ Thần giận dữ.Sương máu gào thét dữ dội lao thẳng về phía Thời Tễ, bóng dáng cao gầy thanh lạnh của anh như một tờ giấy trắng, rơi xuống."Bệ hạ, không được!"Lần này Thương đã kịp đỡ lấy anh.Bọn họ dường như đang nói điều gì đó, nhưng Tạ Chước đã không còn nghe rõ nữa.Cậu bị cuốn vào giữa hai luồng dao động, trước mắt là một vùng ánh sáng hư vô, cậu thấy Thương dùng ánh sáng màu xanh lục bao bọc lấy chỉ huy, run rẩy giơ con dao trong tay lên.Nước mắt từ chiếc cằm gầy gò của anh ta rơi xuống, "Tôi sẽ khiến anh ấy hoàn toàn quên đi."Chỉ huy dường như trong khoảnh khắc đã mất đi tiếng nói.Đôi mắt trong suốt ấy khẽ động, rất chậm rãi, nhìn về phía ánh sáng trắng giữa làn sương máu.Trên người cậu có hơi thở quen thuộc của tôi.Anh lặng lẽ mấp máy môi, nói ba chữ không thành tiếng, "Đến tìm tôi."Nếu tôi còn có thể sống sót, và còn nhớ rõ cậu.Tôi cũng sẽ đi tìm cậu.Tạ Chước gần như sụp đổ nhìn anh trong màn sương máu, thấy máu từ sau gáy anh tuôn trào không ngừng, dần dần nhắm mắt lại một cách vô lực, "Anh trai, a——!""Tạ Chước, mau ra ngoài, không còn thời gian nữa!"Chất dẫn từ máu đã hoàn toàn cạn kiệt, nhưng Tạ Chước vẫn còn bị kẹt lại trong màn sương máu kia, không thể cử động.Trong tâm trí cậu dường như chỉ còn lại hình bóng của vị chỉ huy không còn sức sống.Thậm chí đến cả sức để giãy giụa cũng không có.Mặc cho sương máu ăn mòn cơ thể cao gầy của anh, điên cuồng và tham lam hút lấy gen thiên phú đỉnh cấp nhất thế gian này."Anh đến Tinh Hệ Thứ Tám, là để tìm em, đúng không?""Em cái gì cũng không biết, em....."Hiệu trưởng Hertz: "Tạ Chước! Mau ra ngoài! Nếu không con sẽ chết ở trong đó!"Chờ khi chất dẫn cạn kiệt, sương máu trong cơ thể Thương sẽ phát hiện ra kẻ ngoại lai xâm nhập ký ức.Với mức độ thèm khát của 'Huỷ' đối với Tạ Chước, chắc chắn nó sẽ tranh nhau nuốt chửng cậu trước tiên.Thần kinh hiệu trưởng Hertz căng thẳng cực độ, chăm chú nhìn chằm chằm vào giọt máu cuối cùng trong thiết bị y tế.0.6, 0.5, 0.3..... 0.2.....0.Màn hình ánh sáng dần tắt đi trong trạng thái không còn nguồn duy trì, hiệu trưởng Hertz gần như ngay lập tức toàn thân lạnh toát.Xong rồi."Tí tách."Một giọt máu tươi nhỏ vào thiết bị, khiến thiết bị vốn đã không còn hoạt động một lần nữa kích hoạt.Ngay sau đó là máu tươi không ngừng chảy, từng giọt từng giọt từ cổ tay trắng lạnh nhỏ xuống.Giọng nói thanh lãnh bình thản vang lên trên không trung ký ức, "Ra đây đi, Tạ Chước."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me