TruyenFull.Me

1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc

— Bốn tiếng trước.

"Cái gì gọi là nên gánh vác?"

Ánh sáng bạc của màn hình chiếu lên một bên mặt của Tạ Chước, cậu chỉ lười biếng cười giễu cợt một tiếng.

Giọng nói mang theo sự kiêu ngạo thường thấy, "Trên đời này trước nay chưa bao giờ có cái gì là nghiễm nhiên phải gánh vác."

"Chỉ cần tôi không muốn gánh, thì không ai ép được tôi."

Trong lòng bàn tay cậu ngưng tụ dòng thủy triều xanh biển, một phương pháp dùng vũ lực để ép buộc trí tuệ nhân tạo.

"8301 còn biết kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, còn mày thì sao?"

Tạ Chước hờ hững liếc nhìn hệ thống chính của nghị viện.

Hệ thống chính: "........"

Mặc dù hệ thống được thiết lập quyền truy cập chỉ dành cho một người, nhưng tại sao người đó lại không thể là Tạ Chước?

Hiện tại hoàng cung cũng đâu còn hoàng đế.

Đúng vậy, không có gì sai cả.

Trí tuệ nhân tạo tự thuyết phục chính mình, vừa định gỡ bỏ màn sương ánh sáng thì đột nhiên bị giọng nói bình tĩnh của đại trưởng lão cắt ngang—

"Ngươi sẽ cam tâm tình nguyện."

Tạ Chước hiện tại thời gian cấp bách, đã không còn tâm trạng nghe ông ta lảm nhảm nữa.

Bất ngờ đại trưởng lão từ tay áo lấy ra một con hồ ly, ném thẳng xuống chân cậu.

Tạ Chước hơi ngẩn ra, "Tô Tiện?"

Hồ ly tuyết trắng không có đuôi, chỉ có chóp tai là màu đỏ, sau khi được chữa trị thì lập tức khôi phục lại hình người, ngã lăn xuống chân Tạ Chước.

Một con hồ ly cấp 3S, bị bao vây bởi đám người cấp 5S, nó theo bản năng có chút căng thẳng.

"Ta... được... đại... lão... cứu..."

Nó hôm qua được đại trưởng lão cứu.

Tạ Chước quả thật hôm qua không để tâm đến nó, nhưng cậu cũng không hiểu đại trưởng lão bây giờ là có ý gì.

Thả hồ ly ra có tác dụng gì?

Căn bản không thể thay đổi suy nghĩ của cậu.

Đại trưởng lão cúi mắt nhìn hồ ly không cùng chủng tộc, ánh mắt sắc bén mà trầm lặng.

"Nói cho hắn biết, ngươi đã thấy gì trên người Thời Tễ?"

Tạ Chước lập tức nhíu mày nhìn về phía hồ ly.

Cổ tay buông thõng hơi siết lại, giọng nói thậm chí mang theo chút run rẩy không tự chủ, "Anh đã thấy gì?"

Hồ ly run run môi, hoang mang nhìn bọn họ.

"Ta, ta không....."

Như một tia sáng trắng vụt qua trong đầu, hồ ly bỗng chốc nhận ra điều gì đó.

"Ta, ta chỉ nhìn qua.....trái tim của hắn."

***

Trước đại điện hoàng cung Bạch Đế.

Toàn bộ các trưởng quan tập trung theo lệnh của đại trưởng lão.

"Sao lại đột ngột triệu tập chúng ta thế này, chẳng lẽ có chuyện lớn sắp xảy ra sao?"

Hiện tại tinh hệ đang hỗn loạn, bọn họ ai nấy đều bất an, theo bản năng muốn tìm một chỗ dựa trong tình cảnh này.

"Chỉ huy hôm nay hình như không đến....."

Lúc này, một vị trưởng quan mỉa mai nói, "Chỉ huy? Bây giờ hắn dám đến mới lạ, ai mà không biết bây giờ người người đều mắng hắn là yêu thú."

"Tôi thấy hắn căn bản không dám xuất hiện nữa!"

"Chỉ huy dựa vào đâu mà không dám?!" Giọng nói phẫn nộ của Trương Vĩ vang lên.

"Từ năm 13 tuổi, chỉ huy đã phụ trợ Tạ Thần lên ngôi, suốt 11 năm vì đế quốc chinh chiến, những vinh quang mà anh ấy giành được còn nhiều hơn cả số tóc trên cái đầu hói của ông, vậy mà ông còn mặt mũi nói chỉ huy, đúng là cuộc sống nhàm chán vô vị, xác chết cosplay con người."

Trưởng quan: "???"

Thời buổi này mà người của Tinh Hệ Thứ Tám lại dám mắng người khác ăn hại.

"Ngươi thật sự cho rằng giành được cái chức vô địch Liên Minh, ôm chặt đùi chỉ huy thì Tinh Hệ Thứ Tám có thể trở mình được sao?"

Trương Vĩ tuy cái khác không được, nhưng miệng lưỡi thì bén như dao.

"Không thì sao?"

"Tinh Hệ Thứ Tám ăn hại của tôi còn giành được chức vô địch, Tinh Hệ Thứ Sáu các người trâu bò như vậy sao lại không giành nổi?"

"Thôi khỏi nói nữa, nói sao cũng là ngụy biện, việc tôi đứng đây chính là ngón giữa mà thế giới tặng cho các người đó."

Trưởng quan Tinh Hệ Thứ Sáu: "........"

Cãi không lại, thật sự là một chút cũng cãi không lại.

Tinh Hệ Thứ Tám đúng là tinh hệ đáng ghét nhất mà!

Một giọng nói châm chọc khác vang lên, "Ngươi cũng chỉ biết dựa hơi chỉ huy mà vênh váo, tiếc là bây giờ có huênh hoang thế nào cũng không thay đổi được sự thật rằng chỉ huy đã bị lật đổ."

Thời Tễ trước nay không bao giờ kết giao sâu sắc với ai, mặc cho bọn họ nịnh bợ thế nào.

Vậy mà lại coi trọng Trương Vĩ.

Giờ đây chỉ có thể nói tường đổ người người đẩy, đặc biệt là bọn họ đều là những người phụ trách do Tạ Thần tự tay tuyển chọn.

Trương Vĩ tức đến nổi trận lôi đình, "Cái gì gọi là chỉ huy bị lật đổ?"

"Còn không hiểu à? Theo luật pháp tinh hệ, yêu thú từ trước đến nay luôn là sự tồn tại bị người người ghét bỏ."

"Cho dù trước kia hắn được vạn người kính ngưỡng thế nào, bây giờ chẳng qua cũng chỉ là chuột chạy qua....."

Còn chưa dứt lời, trưởng quan kia lập tức bị một áp lực lớn đánh thẳng vào đầu.

Ép đầu hắn chúi xuống đất nặng nề ngã xuống.

"???"

"Là ai? Thả ta ra——"

Là một trưởng quan của Tinh Hệ Thứ Sáu, hắn chưa bao giờ chịu sự sỉ nhục lớn đến vậy, cho đến khi khóe mắt lướt qua một vệt màu đen vàng của hoàng bào

Người đó dừng lại ngay cạnh tay hắn, thản nhiên giẫm lên tay hắn.

Giọng nói nhẹ tênh từ trên đầu giáng xuống, "Chẳng qua cũng chỉ là gì?"

Trưởng quan dưới đất không thể nhìn rõ biểu cảm của người đó.

Cả hiện trường đột nhiên lặng ngắt không một tiếng động.

Bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy hoàng bào vô cùng tôn quý trên người cậu, vóc dáng thiếu niên có ba phần tương tự Tạ Thần, nhưng lại cũng hoàn toàn khác biệt.

Tạ Thần trước nay luôn khoác lên mình màu vàng trắng cao quý tượng trưng cho sự thần thánh, còn cậu lại là một thân vàng đen sâu thẳm huyền bí.

Trương Vĩ che miệng mình, suýt nữa không nhịn được nói ra.

Bất chợt có người bên cạnh lên tiếng, còn không muốn sống hơn cả anh ta, "Ngươi là muốn cướp ngôi sao?"

Lòng bàn tay Tạ Chước ngưng tụ một luồng thủy triều cuồn cuộn, mày mắt tinh xảo lộ vẻ lạnh lẽo không kiên nhẫn, "Cướp ngôi?"

Trưởng quan đột nhiên căng thẳng.

Hắn để lộ rồi, lời này chẳng phải đại biểu cho việc, trong lòng hắn vẫn thừa nhận Tạ Thần là hoàng đế sao?

Tạ Chước tiện tay vung một cái, "Ông cũng xuống đi."

Trưởng quan chột dạ bỗng nhiên bị một lực xung kích mạnh mẽ trực tiếp đánh bay khỏi đại điện, nặng nề rơi xuống trước mặt quân đội đế quốc, ngực phun ra một ngụm máu lớn.

Uy áp sóng biển này.......

Quá kinh khủng.

"Ý ta là, ngươi không thể không có sự đồng ý của các trưởng lão mà tự ý lên ngôi!!"

Tạ Chước cười lạnh một tiếng, "Thật không may, là tôi bảo bọn họ đừng đến."

"Tôi sợ nếu xuống tay mà không phân nặng nhẹ, lại không cẩn thận làm mấy ông già đó tức chết mất."

Mấy vị trưởng lão vừa mới kết nối liên lạc trên bầu trời, "........"

Nhị trưởng lão mím môi, "Hắn đúng là sợ chúng ta sống lâu."

Đại trưởng lão ánh mắt lạnh như băng không nói gì.

Trương Vĩ từng thấy Tạ Chước nổi giận, nhưng chưa từng thấy cậu tức giận đến vậy.

"Tôi hỏi lại ông lần nữa." Tạ Chước quay lại hỏi người đứng cạnh, "Chẳng qua cũng chỉ là gì?"

Người khác không hiểu, nhưng các trưởng lão có thể hiểu.

Thiếu niên bên bờ vực bạo nộ đang cho người dưới chân mình một cơ hội thứ hai.

Cậu có xu hướng nhốt đám thuộc hạ cũ của Tạ Thần lại, chứ không phải công khai xử tử.

Đáng tiếc.

Người dưới chân cậu đốt ngón tay vỡ nát, lưng như bị nghìn cân đè ép, vẫn không biết hối cải mà nói, "Ngươi muốn nghe ta cầu xin sao, ta càng không, Thời Tễ bây giờ chính là con chuột chạy qua đường——"

"Rầm!"

Nước biển từ chân trời tràn vào nhân gian, trong phút chốc nghiền nát toàn bộ xương cốt của vị trưởng quan kia, hắn trừng to mắt không thể tin nổi.

Tạ Chước buông chân, từng bước đi lên bậc thang, "Còn ai có ý kiến, nói luôn bây giờ đi."

Hiện trường lặng ngắt như tờ.

Cho đến khi từng thuộc hạ cũ của Tạ Thần lần lượt đứng ra, "Tuy lúc còn tại vị bệ hạ có làm một số việc không đúng, nhưng ít ra bệ hạ cũng vì chúng tôi mà cống hiến rất nhiều, cậu dựa vào cái gì!?"

Bóng dáng mặc hoàng bào đen vàng trên bậc thang khựng lại, cậu xoay người.

"Dựa vào tôi đã lật đổ hắn."

"Bệ hạ chỉ là mất tích, cũng đâu phải đã chết, có lẽ một ngày nào đó bệ hạ sẽ quay về đế quốc, cậu có tư cách gì để lật đổ bệ hạ!?"

Vị đế vương trẻ tuổi trên bậc thang khẽ cong môi cười.

"Tốt nhất các người nên cầu mong hắn sẽ quay về."

Sóng biển vô hình cuồn cuộn nơi chân trời, phủ kín cả bầu trời không một kẽ hở, uy lực sóng biển cấp 5S đủ để tạo nên một cơn gió lốc dữ dội.

"Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ tự tay giết hắn."

Tạ Chước nhìn lên màn hình ánh sáng nơi chân trời, sẽ có người đặc biệt ghi lại cảnh tượng lúc này.

Thiếu niên tóc bạc gần như bình thản nói với màn ảnh—

"Tạ Thần, giang sơn của anh mất rồi."

"Từ nay về sau."

Tất cả đại dương trên đất liền của tám đại tinh hệ dường như đều cảm ứng được sự triệu hoán, mặt biển yên ả bỗng nổi lên sóng lớn cuộn trào, 70% sóng biển đủ để nuốt chửng đất liền.

"Mỗi con sông ngọn núi trên thế gian này, đều là sự che chở của Tân Đế."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me