TruyenFull.Me

1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc

Trong khoang yên tĩnh lại mềm mại.

Tấm đệm nhung mỏng bị hai thân ảnh đè đến lõm sâu, Thời Tễ hơi ngửa đầu né tránh đôi môi nóng hổi, đôi chân dài bị Alpha dùng một đầu gối nhẹ nhàng đè lên.

"Tạ Chước.....!"

Giọng nói thanh lãnh giận dữ mang theo chút ướt át.

Nghe thế nào cũng thấy mềm mại.

Dường như khơi dậy sự xấu xa của tân đế tóc bạc, cậu cố nén ý cười, đuổi theo mà hôn lên khuôn mặt lạnh lùng mỏng manh ửng hồng kia, "Trốn cái gì vậy anh ~ trai ~ ?"

"........"

Tên tiểu yêu tinh này.

Ngón tay trắng lạnh của Thời Tễ bị đè lên đỉnh đầu, bị bàn tay xương khớp rõ ràng siết chặt lấy, lực không mạnh nhưng cũng đủ khiến anh không thể động đậy.

Giữa mười ngón tay đan xen, hai chiếc nhẫn bạc khẽ chạm.

Hoa sơn trà và sóng biển dính sát vào nhau, đủ để khiến trái tim Tạ Chước hãm sâu nặng nề.

Ngay khi chỉ huy nhẹ nhàng ừm một tiếng, cầm lấy chiếc nhẫn hoa sơn trà trong lòng bàn tay cậu, lý trí của cậu đã hoàn toàn bị đánh tan rồi.

Nhưng vẫn cố lấy lại giọng nói, "Anh trai, hoa sơn trà là của em."

Đầu ngón tay Thời Tễ hơi khựng lại, "........"

Hàng mi dài khẽ run, giọng vẫn bình tĩnh như cũ, "Kích cỡ không giống nhau, anh không nhìn ra chắc?"

Chó con lông bạc đang căng thẳng lúc này rất ngoan, "Ò."

Thời Tễ bình thản đưa tay ra, chân chó liền nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay anh.

Chiếc nhẫn bạc có hoa sơn trà được đeo vào ngón áp út của cậu.

Hoa sơn trà thanh lãnh thánh khiết nở rộ trên tay, trong lòng Thời Tễ dâng lên một cảm xúc lạ thường, chua xót mềm nhũn.

Giọng nhàn nhạt khen, "Khắc không tệ."

Sau đó còn chưa đợi anh có động tác gì, Tạ Chước đã nâng tay anh lên, run run giúp anh đeo vào.

Chân chó nhỏ run như bị Parkinson, ngay cả hàng mi dưới mái tóc bạc cũng run rẩy theo.

"........"

Thời Tễ buồn cười cúi mắt nhìn cậu.

Lông mi của tiểu Alpha giống như đôi mắt hoa đào, đuôi mắt hơi vểnh lên. Bỏ qua những năm tháng dài với trải nghiệm phức tạp, cũng chỉ là một bạn nhỏ tuổi chưa lớn bao nhiêu.

"Ơ, nở hoa rồi?"

Tạ Chước kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út của mình, lúc này đã nở rộ một đóa sơn trà trắng như tuyết.

Thời Tễ bình tĩnh rút tay về, "Đã truyền vào một chút tin tức tố, sau này em muốn nó nở hoa, thì nó sẽ nở."

Sự quyến rũ vô hình chính là chí mạng nhất.

Tạ Chước ngẩng đầu nhìn anh, Thời Tễ lập tức nhíu mày nhẹ từ chối, "Dừng lại, anh không cần bọt sóng nhỏ của em....."

'Ù la ù la ~ '

Những bọt nước như pháo hoa nhỏ bắn tung tóe, một lần nữa mát lạnh rơi đầy lên mặt Thời Tễ.

Thời Tễ không biểu cảm: "........"

"Ha ha ha." Tạ Chước quỳ một gối trên đệm mềm, nghiêng người đè lên anh, cúi đầu hôn lên bọt nước nơi mí mắt anh, "Có qua có lại mà anh trai, bọt sóng nhỏ của em có đáng yêu không?"

Mi mắt Thời Tễ vừa bị hôn đã ửng hồng, mở đôi mắt trong trẻo nhìn cậu, "Giống em."

"Hửm?"

Thời Tễ: "Rất lả lơi."

Nghi thức căng thẳng vừa kết thúc, Tạ Chước liền hoàn toàn biến thành người khác.

Vô cùng mang tính xâm lược mà nhốt người trong một khoảng không gian nhỏ, mổ tới mổ lui khắp mặt anh, biến những bọt nước mát lạnh trở nên nóng bỏng.

Lúc đầu Thời Tễ để mặc cậu chơi một lúc.

Bỗng dưng nhận ra điều gì đó, "Sắp đến hoàng cung rồi, dậy."

Chuyện mất mặt một lần là đủ rồi.

Anh hiểu rõ da mình hơn ai hết, bị chó con chạm vào một chút thôi là dấu vết đã rõ ràng rồi.

Tạ Chước thì hiển nhiên là đang lên cơn, sau khi được chỉ huy đồng ý, gần như muốn dâng cả người mình cho anh.

"Tạ Chước!"

"Ừm." Thiếu niên lười nhác mỉm cười đáp lại vô cùng ngoan ngoãn, môi mỏng lại dọc theo đường nét trắng mịn mà lướt xuống, nhẹ nhàng cọ cọ nơi yết hầu, "Em đây anh trai."

Thời Tễ: "........"

Đầu ngón tay bị giữ chặt khẽ co lại.

Hiện giờ anh đang gần đến kỳ phát tình, mà tiểu hoàng đế mới đăng cơ lại đang vô cùng hưng phấn.

Anh chỉ có thể nhẹ giọng nói, "Em trước tiên đứng....."

"Ơ?" Tạ Chước như ngửi thấy mùi tin tức tố nhàn nhạt, sống mũi thẳng lại cọ gần một chút "Chỉ huy, hôm nay trên người anh thật — Auuu!"

Đi kèm với giọng điệu dò hỏi nghi hoặc của Tạ Chước, cả người cậu đột ngột bị đẩy lùi về phía sau, chiều cao vượt trội khiến cậu trực tiếp đập vào nóc tinh hạm.

"Ầm."

Alpha tóc bạc ôm đầu tóc bạc rối bù, phun ra chữ cuối còn chưa nói hết, "Thơm."

Vị chỉ huy thơm thơm không khống chế được lực tay, mặt không cảm xúc mà bình tĩnh ngồi dậy, dùng ánh mắt cao không thể với tới như thường ngày trên tinh báo nói: "Trước khi đến anh vừa mới tắm xong, em ngửi thấy chính là mùi sữa tắm, không phải là do kỳ phát tình, kỳ phát tình của anh còn chưa đến, hiểu không?"

Tạ Chước: "........"

Tạ Chước: ".....Hả???"

Ánh mắt cậu từ kinh ngạc dần chuyển sang hiểu rõ, sau đó nằm sấp xuống đặt tay Thời Tễ lên sau đầu mình, "Xoa xoa."

Thời Tễ thấy cậu không hỏi nhiều, bình tĩnh cúi mắt nhẹ xoa cho cậu hai cái, "Xin....."

Chữ 'lỗi' còn chưa kịp nói ra, anh liền nghe thấy Tạ Chước nhịn cười hỏi, "Còn mấy ngày nữa thì đến vậy anh ơi?"

Thời Tễ: "........"

Tiêu rồi.

Đôi mắt hoa đào mê người ấy xuyên qua sắc xuân nhìn anh, ánh sáng và bóng tối ngoài cửa sổ lùi dần hắt lên một bên mặt cậu.

Đó là một ánh mắt nguy hiểm lại mê hoặc.

Thời Tễ không cần hỏi cũng biết là có ý gì.

Tạ Chước muốn đánh dấu vĩnh viễn anh.

***

Tinh hạm dừng lại trước cổng hoàng cung.

Lục Dao đã chuẩn bị sẵn tinh điện để quay phim, "Nhanh nhanh nhanh, huynh đệ tôi lần này có lại vác chỉ huy nữa không?"

Cậu ta vừa rồi không quay được đúng là một tổn thất lớn, đó là chỉ huy, là chỉ huy đó! Đáng tiếc là không để đội trưởng Lôi cũng tận mắt.....

Khoan đã,

Lúc này Lục Dao mới nhận ra có chỗ nào đó không đúng.

Bình thường cái người một ngày hận không thể bắn cho cậu tận bảy cuộc gọi video, hôm nay sao lại chẳng thấy động tĩnh gì vậy?

"Lạ thật....." Lục Dao cúi đầu liếc nhìn lịch sử trò chuyện, mắt lập tức trợn to như chuông đồng.

'Đừng gọi cho ông đây nữa', 'Anh có phiền không hả!!!'

Lục Dao vỗ đầu một cái, "Vãi chưởng, toi rồi!"

Lúc này cậu cũng chẳng buồn quay phim nữa, bây giờ Tạ Chước cũng không có can đảm dám vác chỉ huy mà làm loạn trước mặt một đám trưởng quan đang cúi đầu trong đại điện.

Cứ như đang khuỵu gối khom lưng nghênh đón công chúa vậy.

Chỉ huy bước xuống từ tinh hạm với vẻ mặt bình thản như thường lệ, ngoại trừ khuôn mặt đẹp đến kinh người hơi ửng đỏ vì nắng kia, thì cũng chẳng khác gì lúc bình thường.

Không hổ là chỉ huy!

Bao nhiêu lời đồn nhảm cũng không thể khiến anh gục ngã.

Tân đế buổi sáng còn hô mưa gọi gió ngoài đại điện, giờ lại cung kính lịch thiệp cúi người chìa tay ra với anh, "Em có thể có vinh hạnh được nắm tay anh không? Chỉ huy."

Các trưởng lão phía chân trời nhìn thấy cảnh này.

Tam trưởng lão mỉm cười, "Quả nhiên chỉ cần chỉ huy xuất hiện, tiểu hoàng đế này liền ngoan ngoãn đến đáng yêu."

Nhị trưởng lão bước đến cười khẩy, "Hắn đáng yêu? Hắn đang giả vờ thì có."

Tam trưởng lão nghi hoặc hỏi, "Ông vừa đi đâu vậy?"

Nhị trưởng lão liếc ông một cái, "Đi ẻ, lo chuyện bao đồng."

"........"

Đại trưởng lão ánh mắt chậm rãi hạ xuống, sắc bén nhận xét, "Hoàng đế như nước chảy, chỉ huy Thời như sắt đá."

*Ý là hoàng đế có thể thay đổi, nhưng chỉ huy thì vẫn ở lại

Ánh mắt Thời Tễ nhàn nhạt quét qua bàn tay đưa ra trước mặt, biết trong lòng cậu đang nghĩ gì.

Cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đặt tay vào lòng bàn tay cậu.

Khi hai chiếc nhẫn chồng lên nhau, tin tức tố vô hình cũng đan xen giao hòa, giữa ánh sáng và bóng tối nở rộ một đóa hoa hư ảo.

Mọi người kinh ngạc, "Đó là....."

Lục Dao đang cúi đầu vắt óc gõ chữ, không biết nên gửi gì để khôi phục lại quan hệ giữa hai người.

Cậu không thể đổ vỡ với đội trưởng Lôi Đình được.

Chủ yếu là bản thân mình đuối lý, lại còn đánh không lại.

Bỗng nhiên nhìn thấy cặp nhẫn chói mù mắt kia, "Má nó!"

Tay cậu run lên, một câu vừa gõ bừa trực tiếp được gửi đi.

[Đại diện mặt trăng tiêu diệt ngươi]: Ây dà! Đừng giận mà, bà xã Lôi Lôi!

Lục Dao: "Má nó a a a a a a a!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me