[1 - 199][ABO] Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc
Chương 186. Tạ Chước tối nay sẽ đến
Ánh xuân buổi chiều rơi xuống khắp đại điện.Thời Tễ ngồi dưới gốc hoa đào rót trà, lưng thẳng tắp, mắt nhàn nhạt cụp xuống."Cậu nói là."Khói trà lượn lờ bốc lên từ đầu ngón tay trắng lạnh, "Đã có một số binh lính dùng loại thuốc thử này rồi sao?"Trương Vĩ suýt nữa bị khung cảnh mỹ nhân dưới hoa đào làm cho chết mê."À, đúng vậy." Anh ta vội vàng lấy lại giọng nói của mình, "Anh từng bảo tôi điều tra nguồn gốc thành phần thuốc thử, tôi đã so sánh phần lớn thuốc thử, kết quả phát hiện....."Giờ đây khi nhắc lại, giọng Trương Vĩ mang theo phẫn nộ cùng sợ hãi."Trong số nước dinh dưỡng cao cấp mà Tạ Thần ban thưởng cho các binh lính cấp S của đế quốc, có chứa loại thuốc thử có thành phần sương máu này."Binh lính cấp S của đế quốc.Thời Tễ lúc trước cũng từng bước một mà đi lên, anh biết để đạt đến cấp S là khó khăn đến nhường nào.Tạ Thần đúng là điên rồi.Tách trà xanh nhạt được đặt xuống bàn đá, hô hấp Thời Tễ hơi trầm xuống hỏi, "Đại khái có bao nhiêu người?" Trương Vĩ nhẹ nuốt nước bọt, giọng nói có phần nhỏ lại dưới áp lực của chỉ huy."Các tinh hệ khác thì còn ổn, vốn dĩ cấp S đã không nhiều, chỉ vài trăm đến ngàn người." "Nhưng Bạch Đế Tinh....."Bạch Đế Tinh là Tinh Hệ Chủ của ngân hà, địa linh nhân kiệt, thiên phú xuất chúng.Ngón tay Thời Tễ siết lại, giọng điệu lạnh lẽo, "Bao nhiêu?"Trương Vĩ dè dặt nói: "Ba vạn.""Rắc —"Tách trà xanh nhạt trên bàn phát ra một tiếng rắc vỡ vụn.Lạnh lẽo không tiếng động lan ra một tầng gợn sóng, suýt nữa khiến Trương Vĩ ngã ngồi xuống đất.Chỉ huy tức giận.....hù chết người rồi.Nhưng rất nhanh, Trương Vĩ liền từ mùi hoa sơn trà trong không khí, cảm nhận được từng sợi từng sợi hương vị ngọt ngào mê hoặc.Anh ta bỗng trừng to mắt, nhìn về phía gương mặt nghiêng thanh lãnh của chỉ huy, "Chỉ huy, anh....."Thời Tễ đưa tay nhẹ xoa trán.Bình thường cảm xúc của anh sẽ không bất ổn đến mức này."Ừm." Thời Tễ đáp ngắn gọn.Trương Vĩ lập tức đứng dậy, "Anh đợi chút, tôi đi lấy thuốc ức chế cho anh!"Chuyện này tuyệt đối không thể chậm trễ.Nếu chỉ huy xảy ra chút sơ suất nào, tên tiểu hoàng đế điên kia sẽ chặt anh ta thành tám khúc mất!Thời Tễ nhìn dáng vẻ sợ bị truy sát của anh ta, không khỏi buồn cười, "Thôi, không cần."Trương Vĩ khựng bước tại chỗ, "Hả??"Thời Tễ nhìn chiếc nhẫn bạc trên tay, nếu không phải vì sóng biển nhỏ này cứ quấn lấy anh mãi, e là kỳ phát tình của anh cũng sẽ không đến dữ dội như vậy.Mà anh lại không thể tháo chiếc nhẫn này ra."Không cần thuốc ức chế, tối nay Tạ Chước sẽ đến."Trương Vĩ sững người.Thời Tễ nói xong cũng hơi khựng lại, chẳng biết từ khi nào anh lại có thể buột miệng nói ra những lời này một cách tự nhiên đến vậy."Chất liệu của cung điện có hiệu quả cách ly, đừng lo, cậu về đi."Hiện giờ mới chỉ là giai đoạn đầu, anh vẫn còn chịu được.Trên mặt Trương Vĩ lập tức chuyển từ căng thẳng sang nụ cười bỉ ổi, "Được được được, vậy anh có cần gì cứ gọi tôi, chúng ta liên lạc qua tinh điện."Thời Tễ nhàn nhạt ừ một tiếng, "Về sắp xếp danh sách cho xong rồi gửi cho đại trưởng lão, những người này trước tiên phải nghiêm khắc giám sát."Dưới ánh mắt kinh ngạc của Trương Vĩ, Thời Tễ thong thả ngả người ra sau, khóe môi khẽ nhếch, "Bị buộc cách chức tạm thời, nghỉ phép có lương."Trương Vĩ cuối cùng khóc hu hu mà rời khỏi cung điện."Hu hu hu tôi cũng muốn nghỉ phép có lương....."Hơi thở trên người Thời Tễ dao động không ổn định, hương sơn trà thanh lạnh theo gió cuốn bay trong cung điện, thổi rụng những đóa hoa đào hồng nhạt mới nở trên đầu.Cánh hoa rơi vào tách trà khói mỏng lượn lờ trên ngón tay."........" Thời Tễ vẫn nâng lên nhấp một ngụm, "Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa." *Cây đào non tươi tốt, hoa nở rực rỡ.Khóe môi anh không nhịn được mà nở một nụ cười.Bảo sao tên nhóc con này lại muốn trồng một cây đào trong cung điện của cậu, mùa xuân vừa đến, cánh hoa đào bay tán loạn khắp nơi, thật sự khiến người ta khó mà làm ngơ.Chỉ tiếc là cho đến khi màn đêm buông xuống.Thời Tễ vẫn không đợi được Tạ Chước.***"Nực cười!"Cùng với tiếng đập bàn giận dữ của Tạ Chước, tin tức tố sóng biển lặng lẽ lan tỏa khắp nghị viện.Trực tiếp quét thẳng về phía đại trưởng lão ngồi đối diện bàn dài —"Trên đời này chưa từng có ai sinh ra đã định sẵn phải hy sinh cả!"Vị tân đế thường ngày vẫn lười biếng cợt nhả, cho dù bị bọn họ nói là đức không xứng vị cũng chưa từng tức giận đến mức này.Sóng biển cuộn trào dừng ngay trên đỉnh đầu đại trưởng lão, sẵn sàng nện xuống đầu tóc bạc già nua của ông bất cứ lúc nào.Từng chữ Tạ Chước thốt ra đều lạnh buốt, "Ông dám nói bậy thêm một câu nữa thử xem?""Ngươi điên rồi sao!? Đại trưởng lão vậy mà ngươi cũng muốn....."Lời của tứ trưởng lão còn chưa dứt, liền bị một đợt sóng biển tạt thẳng qua, biến thành một con gà ướt sũng thảm hại.Tứ trưởng lão: "!???"Tên nhóc biến thái này!Lại dám tắm cho ông ta ngay trước mặt mọi người!Tạ Chước không để ý đến cơn tức giận của ông ta, thậm chí không thèm liếc lấy một cái, chỉ lạnh lùng nhìn về phía người đang ngồi ở chủ vị, "Tốt nhất là ông nên thu lại cái ý nghĩ kia cho tôi, nếu không đừng trách tôi khiến đế quốc từ nay không còn một trưởng lão nào nữa."Lời vừa dứt, cả hiện trường xôn xao.Nhị trưởng lão nhíu chặt mày, "?"Tam trưởng lão nhướng mày, "Hú!" Ngũ trưởng lão dù luôn không nhiều lời, cũng nhíu mày nói, "Ngươi không đánh lại bọn ta."Tạ Chước cười lạnh, "Đánh được hay không thì thử rồi biết."Cậu hoàn toàn không giống đang nói đùa.Chỉ cần có ai dám động vào chỉ huy của cậu, cho dù có phải lật đổ cả đế quốc.Chỉ có đại trưởng lão là vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt sắc bén, trên mặt luôn mang theo ý cười."Ta chưa từng nói muốn hy sinh cậu ấy.""Người cuối cùng của đế quốc ngân hà sở hữu trái tim lưu ly với gen chiến đấu siêu cấp, là để bảo vệ hòa bình giữa con người và yêu thú."Cơn giận trên mặt Tạ Chước vẫn không hề tan đi chút nào."Cho nên anh ấy sinh ra chính là công cụ của các người, đúng không?"Bọn họ đã từng thật sự quan tâm đến chỉ huy chưa?Có hiểu rõ anh ấy từ nhỏ đã trải qua những gì chưa, có sở hữu loại gen nhạy cảm với đau đớn gấp mười lần người thường không? Đại trưởng lão không phải là không có tình cảm với Thời Tễ, im lặng một lúc rồi nói, "Cậu ấy vốn dĩ sinh ra chính là người mang theo sứ mệnh." Đứa trẻ thứ bảy cuối cùng còn sống sót, vốn đã không hề tầm thường.Ngay cả khi không có Thời Tễ, cũng sẽ có Thời Bát, Thời Cửu......Anh tự mình vượt qua những tháng năm huấn luyện dài đằng đẵng, vượt qua gen đau đớn, từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay, chiến đấu vì đế quốc, chết vì đế quốc, đó chính là sứ mệnh mà anh sinh ra đã mang theo.Trong lòng bàn tay Tạ Chước tụ lại cơn sóng biển dữ dội đáng sợ."Tôi nghe ông đánh rắm!"Ngay khoảnh khắc sóng biển sắp đổ xuống, âm thanh tin nhắn của đại trưởng lão vang lên một tiếng.Là tin nhắn Trương Vĩ gửi đến dưới danh nghĩa chỉ huy. Đại trưởng lão cũng chỉ nhận tin nhắn từ Thời Tễ.Đại trưởng lão hỏi, "Ngươi dám giết ta sao?" Bàn tay Tạ Chước khựng lại trong chốc lát, đại trưởng lão đã thản nhiên mở tin nhắn ra, một danh sách dày đặc được sắp xếp rõ ràng, hiện lên giữa không trung nghị viện.Tam trưởng lão sững sốt, "Đây là..... danh sách sương máu đó sao?"Nhị trưởng lão cũng khiếp sợ, "Cậu ấy ngay cả cái này cũng tra ra rồi sao?"Đại trưởng lão nói với Tạ Chước, "Thấy rồi chứ? Khi chúng ta chỉ vừa mới biết tin, Thời Tễ đã gửi đến toàn bộ danh sách rồi."Ánh mắt Tạ Chước vì tức giận mà đỏ ngầu, nhưng khi nhìn những cái tên phát ra ánh sáng trắng kia, lại từ từ mềm xuống."Cậu ấy yêu đế quốc này hơn những gì ngươi tưởng tượng.""Tân đế."Đại trưởng lão khép lại danh sách, khóe môi mang theo ý cười hỏi cậu, "Ngươi có nguyện ý gánh vác tất cả vì cậu ấy không?"Sóng biển trong lòng bàn tay Tạ Chước cuối cùng hóa thành hơi nước hư vô.Cậu khàn giọng hỏi, "Nói cho tôi biết, tôi phải làm thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me