1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc
Không gian yên tĩnh hồi lâu.Giọng nói trầm khàn của Alpha bất đắc dĩ lại vang lên, "Anh đừng..."Cậu cúi đầu nhìn gương mặt điềm tĩnh đang tựa vào ngực mình.Gò má trắng sứ dán sát vào lồng ngực, thỉnh thoảng cọ nhẹ qua lớp áo mỏng mềm mại, cũng cọ nhẹ vào trái tim cậu."Cứ cọ em mãi~"Cậu cũng chẳng phải người tốt gì.Nhớ thương anh đến phát điên rồi đây này.Người trong lòng lại tiếp tục như bé mèo con ngoan ngoãn dụi vào, cuối cùng khiến Tạ Chước chẳng thể nhịn được nữa mà đè anh xuống sofa——Thời Tễ giật mình vì va chạm, khẽ bật ra một tiếng rên khe khẽ.Tạ Chước luống cuống hoảng hốt, "Em làm anh đau sao?"May mà Thời Tễ vẫn chưa tỉnh.Tạ Chước có chút phiền não cúi đầu, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vén tóc mái anh, để lộ ra làn da trắng như tuyết. "Nếu anh cứ như vậy, em sẽ thật sự không nhịn được mà bắt nạt anh mất."Đôi môi mỏng gần ngay trước mặt, sắc đỏ nhạt quyến rũ đến mê người.Hơi thở cậu nóng rực như thiêu đốt, ánh mắt đào hoa vì kìm nén mà trở nên mơ màng, ngập tràn dục vọng. "Chỉ huy, em có thể, lén hôn anh một cái không?"Tạ Chước vô thức cúi người xuống, gần như bị mê hoặc mà áp sát vào, "Chỉ một cái thôi, được không?"Chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở giao hòa.Chỉ cần cậu hơi hạ tay một chút, là có thể hôn lên đôi môi mà cậu đã ngày đêm mong nhớ.Các đốt ngón tay Tạ Chước siết nhẹ, cuối cùng bỗng nghiêng đầu né tránh, chôn mặt vào cổ anh nặng nề thở dốc."Thôi bỏ đi..."Bả vai Alpha run nhẹ, nhắm mắt lại hít lấy mùi hương hoa sơn trà nhàn nhạt trên người anh."Tạ Tiểu Chước này không phải là kẻ thừa nước đục thả câu."Nói cho cùng, thật ra là sợ anh sẽ giận.Anh mà nổi giận, Tạ Chước thật sự không biết phải làm sao nữa."Đợi đến khi anh thích em."Vừa nói xong, chính cậu cũng cảm thấy buồn cười.Tổng chỉ huy cao cao tại thượng, thanh lãnh như ánh trăng, xa vời vợi trên bầu trời kia, làm sao có thể thích cậu được chứ.Alpha trẻ tuổi cố chấp thì thầm lặp lại, "Đợi đến khi anh thích em."Cậu nhắm mắt lại, cố nén phần tình cảm như sóng trào nơi lồng ngực."Em sẽ hôn anh đến chết."——Khi Thời Tễ tỉnh dậy đã là sáng sớm hôm sau.Anh bị ai đó ôm trọn trong lòng, quấn kín mít bằng một chiếc chăn lông mềm mại, tứ chi thon dài của người kia hoàn toàn bao lấy anh.Gần như không thở nổi."Ngoan, không sao đâu~"Phát hiện người trong lòng hơi cử động, Alpha lập tức cọ nhẹ cằm vào đỉnh đầu anh như thói quen, cúi xuống hôn nhẹ lên trán như gió thoảng."Ngủ đi mèo con.""......."Toàn thân Thời Tễ như hóa đá.Chỗ trán vừa bị hôn nóng bừng lên, bất quá không phải vì lý do này, mà là vì hai chữ kia. Mèo con...Anh lạnh lùng đẩy người trước mặt ra, ngồi dậy.Tạ Chước cũng lập tức tỉnh dậy—Alpha với mái tóc bạc rối bù, đôi mắt đào hoa mơ màng ngái ngủ, tóc mái vểnh lên cứ lắc lư, thoạt nhìn trông vừa ngu ngốc vừa đáng yêu. "Chỉ huy, chào, chào buổi sáng?"Cậu cố gắng tỏ ra thân thiện, nhiệt tình chào hỏi.Thời Tễ đáp lại bằng ánh nhìn lạnh băng vô tình.Sau đó tiện thể tặng cậu một cú đá bay xuống đất.'Rầm' một tiếng, thiếu niên tóc bạc ngã lăn ra đất, rên lên một tiếng đầy thống khổ, "Au——""Ai cho phép cậu ngủ lại đây?" Thời Tễ lạnh giọng chất vấn."Em cũng đâu có định như vậy."Tạ Chước quyết định ngồi luôn dưới đất, đưa tay xoa xoa cái đầu bị va đau. "Tối qua anh cứ ôm chặt em không buông, còn dụi vào lòng em khóc nức nở, khóe mắt cứ rưng rưng, trông giống mèo con bị bắt nạt thê thảm vậy á."Cậu giơ tay mô tả kiểu 'bị bắt nạt thê thảm', rồi tỉnh bơ nói:"Em còn biết làm sao được chứ~"Thời Tễ: "......"Thái dương anh giật liên hồi, chỉ muốn đá bay cậu khỏi tinh cầu này."Cậu thử bịa thêm câu nữa xem?"Cho dù có yếu đuối đến đâu, anh cũng không đến mức ôm tên nhóc này mà khóc được!Tạ Chước ngồi khoanh chân dưới đất, giơ tay đầu hàng, "Được rồi ~_~""Hình như có hơi lố một chút."Thấy sắc mặt Thời Tễ dịu lại, cậu lại nghĩ ngợi rồi bổ sung, "Nhưng thật ra cũng không khác biệt lắm đâu."Thời Tễ: "......"Vị chỉ huy quyền cao chức trọng sao có thể chịu được kiểu khiêu khích thế này.Nhẹ nhàng kéo tấm chăn trên vai xuống, một chân quỳ bên ngoài đùi đối phương, tay nắm lấy cổ áo cậu, buộc cậu nhìn thẳng vào mình.Hoàn toàn khác hẳn với mèo nhỏ ngoan ngoãn tối qua.Tạ Chước ngây người ậm ờ, sau đó vội vàng xin lỗi, "Em, em im miệng."Cậu len lén nhìn vị chỉ huy trưởng với khí thế đè người kia.Thời Tễ lạnh lùng nheo mắt, "Không bảo cậu im, nói tiếp.""......" "Nói, nói gì ạ?""Tối qua", Giọng Thời Tễ khẽ khựng lại một chút, "Cậu đã thấy những gì?"Thời Tễ cũng không chắc mình có vô tình để lộ hình dạng mèo hay không. "Em thấy....anh...."Thiếu niên lắp bắp trả lời, như thể vừa phát hiện ra một bí mật riêng tư nào đó. Một dự cảm xấu trào lên trong lòng Thời Tễ, chẳng lẽ anh thật sự để lộ rồi?Đột nhiên ngực anh bị chạm khẽ một cái, Thời Tễ gần như lập tức mím môi, nhìn kẻ đầu sỏ gây chuyện trước mắt. Không thể tin được cậu vừa làm gì. "Tối qua em không cẩn thận làm đổ nước lên người anh, rồi em thấy cái này."Alpha tóc bạc mở to đôi mắt long lanh vô tội, trông chẳng khác gì một cậu bé ngơ ngác chưa hiểu sự đời, "Vậy có tính không?"Dù Thời Tễ có cố gắng hít thở thật sâu cũng không ngăn nổi lửa giận đang dâng trào.Anh lạnh lùng buông tay ra."Cút."Không biết là xấu hổ hay tức giận, vành tai đỏ ửng lên, "Cút ngay lập tức!"Thôi xong, đùa hơi quá rồi.Tạ Tiểu Chước vừa lồm cồm bò dậy, vừa tháo chạy khỏi biệt thự như trốn nạn."Khoan khoan, chỉ huy, em còn một chuyện quên nói!"Thiếu niên lại chạy về, đứng bên ngoài cửa sổ nói vọng vào.Thời Tễ hoàn toàn không muốn nghe, anh sợ mình không kiềm được sẽ bóp chết cậu ta ngay tại chỗ.Ánh sáng sớm mai rơi xuống mái tóc bạc của thiếu niên, vóc dáng cao gầy như hòa tan vào sắc nắng lấp lánh ngoài khung cửa. Cậu giơ hai tay qua đầu, tạo thành một trái tim thật to."Hôm nay cũng là một ngày siêu yêu anh đó nha~" 💖Thời Tễ cứng đờ, mặt không cảm xúc, "......"Khi căn phòng lại trở về với sự tĩnh lặng ban đầu, anh đưa tay xoa trán, nặng nề thở dài."Sớm muộn gì mình cũng sẽ bóp chết tên đó." Anh đứng dậy đi về phía phòng tắm, hai tay chống lên bồn rửa, Thời Tễ chỉ biết thở phào vì may mắn là mình không để lộ hình dạng mèo. Nếu không.Còn không biết tên nhóc đó sẽ phấn khích đến mức nào.Với cái dáng vẻ to gan lớn mật vô phép vô tắc của tên Alpha kia, nếu để lộ tai mèo với đuôi mèo ra không biết sẽ bị giày vò thành dạng gì nữa.....Chợt nhận ra mình đang nghĩ gì, Thời Tễ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong gươngĐôi tai mèo trắng muốt mềm mại như thể nhận được tín hiệu, khẽ dựng lên giữa mái tóc đen.Thời Tễ khẽ khép mắt, xoay người mở vòi nước trong phòng tắm, nước lạnh ào ạt trút xuống như muốn nhấn chìm mọi suy nghĩ. "Đúng là điên rồi..."——Sau khi sắp xếp xong việc huấn luyện cho các tân sinh, Thời Tễ cũng không qua đó nữa.Lý do cụ thể thì không cần nói cũng biết.Anh giao việc phụ trách lại cho Ryan, còn bản thân tập trung huấn luyện cho Sở Đàn Tinh.Nam sinh bước ra khỏi khoang điều khiển cơ giáp, liếc qua dãy bia di động mười vòng đều trúng đích, cũng khá hài lòng.Cậu đưa cho Thời Tễ một chai nước, "Chỉ huy, nhiệt độ trong phòng hình như hơi cao thì phải."Hiện tại đang là giữa mùa hè, ai cũng thấy nóng, làm gì có ai lại nghĩ nhiệt độ cao chứ.Thời Tễ nói: "Đâu có, sao vậy?"Sở Đàn Tinh nhìn chằm chằm vành tai hơi đỏ của anh, "Không có gì, tại tôi thấy cả ngày mặt anh đều đỏ, tưởng là do nhiệt độ cao nên bị nóng."Thời Tễ: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me