[1 - 199][ABO] Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc
Chương 194. Tên khốn kia, ngươi lại dám giẫm nát bạch ngọc?!
Đêm tuyết mới tan.Ánh nến lung linh tạo thành những bóng ảnh dài giao nhau, Tạ Chước cắn cúc áo sơ mi trắng, nghiêng đầu xé mở, giọng nói khàn khàn gợi cảm thấm nước."Ý nghĩa của hoa sơn trà là gì?"Tiểu Alpha từ nhỏ đã quen sống đơn giản.Chỉ thích ăn hoa nhỏ. Còn chưa từng biết ý nghĩa của hoa là gì.Thời Tễ bị môi cậu làm nóng hơi nhíu mày, bờ vai trắng lạnh hỗn loạn lộ ra trong không khí, trên xương quai xanh in hằn từng vết hồng nhạt."Ngày mai....."Hơi thở thanh lãnh dần trở nên không ổn định, âm cuối run nhẹ trả lời cậu, "Ngày mai nói cho em biết."Ánh mắt Tạ Chước thoáng một tia ảm đạm không dễ phát hiện.Cậu còn không biết có ngày mai không."Được."Tạ Chước không muốn tiếp tục dây dưa vô nghĩa nữa.Dù sao cũng chỉ còn lại đêm cuối cùng, gạt bỏ tất cả phong ba chưa biết, cậu chỉ muốn cùng mèo nhỏ của mình trải qua sự ấm áp cuối cùng.Sống say chết mộng, một khắc tham hoan.Tạ Chước dễ dàng gọi đuôi mèo nhỏ ra, cậu nghi hoặc 'ơ' một tiếng.Sau đó hôn lên mái tóc đen mềm mại, ngay cả tai mèo nhỏ cũng chui ra cọ cậu ngứa ngáy.Tạ Chước: "Ơ??"Thời Tễ: "........" Em thử ơ thêm một tiếng nữa xem? Mỹ nhân lạnh lùng kiêu ngạo mím môi, lông mi dài lạnh lùng cụp xuống, đáy mắt là một tầng đỏ nhạt như nước đọng, để mặc cho đuôi mèo nhỏ quấn lấy cổ tay cậu.Tạ Chước không chịu nổi dáng vẻ mềm mại như vậy của anh. Lúc quá đáng nhất nhẹ véo chiếc cằm trắng lạnh, hơi thở hỗn loạn hôn lấy dỗ dành, "Anh trai, gọi chồng?""........" Không biết điểm dừng, được đằng chân lân đằng đầu.Sự nuông chiều của Thời Tễ đối với cậu rốt cuộc cũng có giới hạn, tiện tay nhặt khẩu súng bạc rơi rớt sau quần dài bên mép giường lên, dứt khoát lên đạn lật người.Anh đè chặt hai tay Tạ Chước lại, súng bạc dí thẳng vào cổ họng cậu.Đôi mắt lạnh lẽo quyến rũ cúi xuống nhìn cậu."Ai gọi?"Tạ Chước: "........" Mái tóc bạc rối loạn rơi trên hàng mày mắt thiếu niên, cậu bị súng bạc chĩa vào cổ họng, hơi ngửa đầu, toàn thân toát ra hơi thở mê hoặc gợi cảm.Mở miệng liền nói, "Em gọi.""Chồng ơi ~ ""Chồng ơi, cổ đau, đè nhẹ thôi ạ.""........" Thời Tễ im lặng rất khó nói rõ.Cũng chỉ trong nửa giây anh im lặng, khẩu súng bạc trong tay đã bị giật lấy, bộp một tiếng rơi xuống đất.Eo thon bị bàn tay siết lấy, khiến cả người anh ngã xuống.Nước mắt Thời Tễ trong phút chốc trào ra, tức giận khẽ nghiến răng, "Tạ Chước!"Tạ Chước chỉ cười khẽ rồi không nói thêm gì nữa, trước mưa giông chưa rõ sắp ập đến, gần như bất chấp tất cả mà tham lam phóng túng, hết lần này đến lần khác phác họa lại khuôn mặt thanh lãnh đến cực điểm của anh.Muốn khắc sâu, hung hăng khắc thật sâu trong lòng.Thời gian bị kéo dài đến mơ hồ, Thời Tễ đã không biết trôi qua bao lâu, ngay cả ánh nến lung linh cũng đã cháy thành một vũng sáp.Ngón tay anh không còn sức run rẩy, trán trắng lạnh thấm ướt dựa vào hõm cổ Tạ Chước.Cho đến khi đầu ngón tay bị người ta nhẹ nhàng nâng lên, áp lên môi đặt xuống một nụ hôn nóng bỏng."Em yêu anh."***Sáng sớm khi chân trời vừa hơi ửng trắng, các trưởng lão đã nghiêm chỉnh đợi sẵn trước cổng hoàng cung. Đợi để tiễn tiểu hoàng đế.Đại trưởng lão nheo đôi mắt già nua sắc bén, "Sao hắn còn chưa đến?"Chẳng lẽ là lâm trận lùi bước sao? Tam trưởng lão liếc ông ta một cái, như nhìn thấu được suy nghĩ kia, nhẹ giọng nói, "Đứa nhỏ đó sẽ không lùi bước đâu." Khi sương sớm còn lững lờ, một bóng người cao gầy bước ra giữa ánh sáng đen nhàn nhạt, hoàng bào đen ánh vàng khiến mày mắt cậu thêm phần lạnh lẽo, khuôn mặt trẻ tuổi điềm tĩnh không biểu lộ cảm xúc gì.Sau lưng cậu còn có một người.Sắc mặt đại trưởng lão bỗng chốc thay đổi, "Sao ngươi lại còn đưa hắn theo?"Lục Dao luôn có thể gia nhập vào những đội ngũ không thuộc về mình, hơi căng thẳng lúng túng vẫy vẫy tay."......H-H-Hi?"Tạ Chước giải thích ngắn gọn, "Vừa vặn đụng phải."Cậu làm sao có thể ngờ được mình đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, rời đi bằng đường tắt không kinh động bất kỳ ai, lại đúng lúc đụng phải Lục Dao trên đường."Tôi cảm thấy con đường này rất bí mật, chạy trốn chắc sẽ không bị phát hiện." Lục Dao đeo túi nhỏ nói.Tạ Chước: "Trùng hợp thật, tôi cũng cảm thấy như vậy."Lục Dao đã rất lâu không nói chuyện tử tế với anh em chí cốt, bạn cùng phòng thân thiết nhất."Tôi đi trốn chết, còn cậu đi đâu?"Tạ Chước hoàn toàn có thể dễ dàng qua mặt cậu ta, hoặc trực tiếp đánh ngất cậu ta.Nhưng cuối cùng cậu chỉ thành thật trả lời, "Tôi đi chịu chết."Ngoài dự đoán, Lục Dao ồn ào lại chỉ ồ một tiếng."Tôi là vì không cẩn thận gọi một tiếng bà xã, còn cậu?"Tạ Chước khó hiểu cười một cái, không đứng đắn trả lời cậu ta."Gọi một tiếng chồng."Lục Dao ngửa đầu nhìn trăng tròn cười ha ha một tiếng, "Chúng ta thật đúng là huynh đệ tốt." Cậu ta nghiêng đầu nhìn sang Tạ Chước, "Tôi có thể đi cùng cậu không?"Tạ Chước biết cậu ta là vì trốn đội trưởng Lôi Đình, "Rất nguy hiểm, cậu không cần phải đi cùng tôi."Nói xong, cậu trực tiếp lướt qua Lục Dao rời đi."Huynh đệ, thật ra tôi biết cậu đang làm gì."Bước chân Tạ Chước khẽ khựng lại một chút."Cậu còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta đấu vòng loại không?"Lục Dao nhìn lên ánh trăng trên bầu trời nói, "Tối hôm đó trăng rất sáng, giống hệt như hôm nay, tôi còn nhớ rõ nhất.""Tất cả mọi người trong căn cứ đều nói, hoàng đế bệ hạ gọi chỉ huy trở về Tinh Hệ Chủ, chúng ta sẽ bị chỉ huy bỏ rơi, ngay cả tư cách tham gia giải đấu cũng không có."Tạ Chước cúi mắt im lặng.Tiếp tục bước về phía trước, "Đừng nói những lời vô nghĩa này nữa.""Nhưng hôm đó tôi đã gặp chỉ huy."Bước chân Tạ Chước lập tức khựng lại tại chỗ.Một buổi tối bình thường như bao ngày, có lẽ chẳng ai còn nhớ rõ.Nhưng Lục Dao thì vĩnh viễn sẽ không quên.Cậu ta rất hoảng loạn, ánh trăng rất sáng. Chỉ huy nói, anh ấy chưa bao giờ bỏ rơi bất kỳ ai."Lúc đó tôi đã nghĩ, nếu sau này có chuyện gì tôi có thể làm vì chỉ huy."Lục Dao nói: "Tôi nhất định sẽ không lùi bước."***"Cũng được, có người đi cùng ngươi dù sao cũng tốt."Đại trưởng lão không để Lục Dao vào mắt, dẫu sao một con người cấp thấp cũng không thể phá hỏng bất kỳ kế hoạch nào của ông."Chuẩn bị xuất phát đi."Tạ Chước không ngờ, hang động nguy hiểm xa xôi trong ký ức, thật ra lại chẳng cách hoàng cung bao xa.Ngay tại tận cùng dãy núi.Tạ Thần luyện hóa mạng người ở khoảng cách gần như vậy, chẳng lẽ chưa từng có trưởng lão nào đến ngăn cản sao?Đến cửa hang động, các trưởng lão dừng bước."Trong hang động này khắp nơi đều có sự hiện diện của 'Huỷ', bọn ta không thể tiến vào, đoạn đường tiếp theo chỉ có thể dựa vào ngươi tự đi."Tạ Chước nhàn nhạt ừ một tiếng.Cậu không ngoái đầu lại mà bước thẳng vào, khiến các trưởng lão cau mày.Hắn thật sự không sợ chút nào sao?Ngay cả năm người bọn họ còn sợ đến mức không dám tiến lên cửa hang, hắn lại dám không chút do dự trực tiếp nhảy thẳng vào?"Này, nhóc con."Tứ trưởng lão đột nhiên gọi cậu lại.Tạ Chước và ông ta từ trước đến nay chưa từng hòa hợp, hai người vừa gặp mặt là cãi vã, nên Tạ Chước không kiên nhẫn nghe ông ta châm chọc vào lúc này."Còn gì nữa....."Một viên ngọc băng trong suốt được đeo vào cổ cậu.Tứ trưởng lão lạnh lùng nói: "Ba phút, tường băng bảo hộ."Đây là kỹ năng cấp 5S của ông ta, Bảo Hộ.Ngưng tụ thành kết giới bảo vệ kiên cố không gì phá vỡ, đồng thời cũng sẽ tiêu hao một lượng lớn tinh thần lực."Thời khắc trọng yếu thì nghiền nát nó, có lẽ có thể cứu được một mạng chó của ngươi."Tạ Chước hơi sững người. Tứ trưởng lão cau mày trừng mắt nhìn cậu, "Ta không phải ông nội ngươi, từ giờ trở đi ngươi sống hay chết đều không liên quan đến ta."Sau đó ông ta không quay đầu lại rời khỏi núi.Lục Dao không ngờ kẻ độc tôn Tạ Thần này lại phản bội, đeo túi nhỏ kinh ngạc nhảy xuống theo."Rắc."Có thứ gì đó vỡ nát dưới chân cậu ta.Ánh sáng trắng chói mắt trong phút chốc bừng lên từ dưới chân, Lục Dao ngơ ngác, "Gì gì gì vậy?"Hơi thở quen thuộc không hề xa lạ với các trưởng lão.Sắc mặt đại trưởng lão chợt thay đổi, "Tên khốn kia, ngươi lại dám giẫm nát bạch ngọc?!"Đó là một mảnh bạch ngọc mà Tạ Thần để lại trước cửa hang.Lục Dao không hiểu: "Bạch ngọc là gì vậy?"Nhưng cậu ta là một em bé ngoan biết sai liền sửa, "Tôi dán lại được không?""Đừng chạm vào—"Lời của nhị trưởng lão còn chưa dứt, tay Lục Dao đã đặt lên trên.Bạch ngọc tan thành ánh sáng mờ ảo như khói mỏng tản ra trong lòng bàn tay cậu ta, vô số sương máu lan tràn khắp bốn phương tám hướng.Ánh mắt đại trưởng lão đột nhiên mở to, khóe môi co giật cứng đờ, "Ngươi ngươi ngươi....."Lục Dao trốn sau lưng Tạ Chước, "Tôi tôi tôi......làm sao chứ?"Trong đầu đại trưởng lão không đúng lúc lại hiện lên câu nói lúc trước Thời Tễ từng nói với Tạ Thần."Thế gian này chưa bao giờ là do kẻ mạnh thống trị tất cả, những nhân loại cấp thấp mà ngài khinh thường cũng có thể dốc hết toàn lực giành lấy vinh quang."Nhân loại cấp thấp mà ông căn bản chẳng để vào mắt.Vậy mà lại triệu được ba vạn binh lính bị khống chế đến rồi!Ánh mắt Tạ Chước lạnh đi, "Ý gì?""Ý là." Ánh mắt đại trưởng lão sắc bén, hận không thể giết chết Lục Dao."Thời Tễ rất nhanh sẽ biết vị trí của hang động."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me