1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc
Từng giọt nước từ khe đá rơi xuống.Bị người đàn ông tóc bạc trong hang động há miệng hứng lấy, đây là khoảnh khắc chật vật nhất trong đời Tạ Thần."Đây chính là vạn kiếp bất phục mà ông nói sao?"*vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không thể trở lại, quay lại được"Cha." Thái tử điện hạ từ nhỏ đã được tinh chúng vây quanh, chưa từng nghĩ rằng khi mình cận kề cái chết, lại phải nhờ vào thứ nước bẩn trong khe đá để sống sót.Hắn sợ mất đi tất cả, nhưng rốt cuộc hắn đã mất đi tất cả."Ngươi lại đến nữa rồi."Nhưng Tạ Thần đã không còn muốn đối phó với đại trưởng lão nữa rồi."Anh có biết cái gì gọi là vạn kiếp bất phục không?"Một giọng nói không thể tin nổi vang lên, Tạ Thần từ từ mở đôi mắt tím u ám.Một đôi giày đen của đế vương dừng lại trước mặt hắn."Tạ Chước?"Sắc mặt Tạ Thần lập tức bùng lên bạo nộ, "Sao mày lại biết tao ở đây?!"Người mà hắn không muốn gặp nhất vào lúc này, ngoại trừ chỉ huy Thời thì chính là Tạ Chước.Tạ Chước nhìn thấy sự thảm hại cùng tức giận của hắn, chỉ cười khẩy lạnh lùng liếc hắn, "Thế này mà anh tính là vạn kiếp bất phục sao?""Tôi đã sớm trải qua vô số lần rồi."Đừng nói là nước từ khe đá, ngay cả nước sông bẩn thỉu cậu cũng đã từng uống.Tạ Thần gắng gượng ngồi thẳng dậy, vẫn cười lạnh như thường lệ, "Mày cũng xứng đem ra so với tao sao?""Chờ tao tìm được mảnh bạch ngọc thứ hai, việc đầu tiên tao làm chính là giết mày, lấy đầu mày tế cho cha mày!"Cha mày.Tạ Thần từ đầu đến cuối chưa bao giờ xem tiên đế là cha.Tạ Chước không để ý đến cơn tức giận bất lực của hắn, "Anh hận ông ta sao?""Tao đương nhiên hận ông ta."Chỉ cần nhắc đến tiên đế, Tạ Thần liền nổi giận, "Là một người cha, trong lòng ông ta lại chỉ nghĩ đến một đứa con trai khác, đem tất cả tình yêu cùng ngai vàng dành cho đứa con út đó, tao còn không thể hận ông ta sao?"Tạ Chước lại bất giác bật cười."Mày cười cái gì?!" Tạ Thần bị ánh mắt mỉa mai của cậu đâm chọc đau đớn, "Mày muốn giết thì cứ giết, không cần nói nhảm!""Tại sao tôi phải giết anh?"Tạ Chước cúi mắt nhìn người đàn ông trước kia cao cao tại thượng, từng coi mình như con kiến hôi bẩn thỉu."Đừng nghĩ sẽ chết dễ dàng như vậy, anh trai."Trong ánh mắt lạnh lẽo giận dữ của Tạ Thần, Tạ Chước khẽ cong môi cười hỏi hắn."Anh sẽ không phải đến bây giờ còn không biết mảnh bạch ngọc thứ hai ở đâu chứ?"Lời nói không khác gì của đại trưởng lão, khiến thần kinh Tạ Thần gần như sụp đổ."Rốt cuộc là ở đâu? Mảnh bạch ngọc thứ hai rốt cuộc là cái gì?!"Tại sao bọn họ ai cũng biết, mà chính hắn cho dù lục tung cả tám đại tinh hệ vẫn không thể tìm ra.Cho đến khi lời nói lười nhác lạnh lẽo của Tạ Chước từ trên đỉnh đầu giáng xuống."Anh đến giờ còn chưa phát hiện sao, chỉ cần bé cưng nhà tôi vừa rời xa anh, tính khí anh liền đột ngột thay đổi?" "!"Đầu óc Tạ Thần như bị giáng một đòn nặng nề."Mày nói gì?"Bên tai như vang lên những lời đồn đãi trong cung điện, "Haizz, từ sau khi chỉ huy rời khỏi Tinh Hệ Chủ, bệ hạ cứ như biến thành người khác vậy, lúc nắng lúc mưa, bạo ngược thất thường." "Ai nói không phải đâu, Tiểu Mỹ hai hôm trước chỉ vì làm đổ một chút nước, đã bị chặt mất một ngón tay.""Thế thì đã là gì, tôi nghe nói binh lính Tiểu Soái tự ý rời vị trí đi thăm cô ấy, đến giờ vẫn bặt vô âm tín không thấy trở về nữa.""Bệ hạ rốt cuộc..... bị làm sao vậy?""........" Và Tạ Thần mỗi khi nhìn thấy Thời Tễ, cảm xúc lại trở nên bình tĩnh một cách kỳ lạ."Thật ra tiên đế đã sớm đưa cho anh rồi.""Khi phát hiện anh tư chất tầm thường, bị danh lợi làm mờ mắt, chỉ một lòng muốn làm đế vương, ông ta đã đích thân đem chỉ huy đưa đến bên cạnh anh."Phụ trợ hắn xưng đế, trở thành lưỡi dao sắc bén của hắn, vĩnh viễn bảo vệ hắn không phản bội.Mà Tiểu Tạ Chước thì lại chẳng có gì cả.Chỉ có một tuổi thơ tối tăm chật chội, một người mẹ tính khí thất thường, và một người cha chưa từng gặp mặt, cái này tính là yêu sao? Cho nên khi đó cậu thà chìm xuống đáy hồ, cũng không muốn nhìn thế gian này thêm một lần nào nữa, cho đến khi chỉ huy dẫn cậu quay trở lại thế gian.Đôi mắt hoa đào của Tạ Chước lạnh lẽo ửng đỏ, nụ cười gần như mang theo giễu cợt, "Thứ anh muốn tìm, thật ra vẫn luôn ở bên cạnh anh."Cậu không trực tiếp một dao kết thúc Tạ Thần.Để Tạ Thần chết quá dễ dàng.Hắn đáng phải ngồi nơi địa ngục không thấy ánh sáng này mà hối hận, hối hận vì đã tự tay giết chết người cha yêu thương hắn, hối hận vì mảnh bạch ngọc trong tầm tay lại bị chính tay hắn đẩy đi xa.Tạ Thần không muốn tin đó là sự thật, "Không thể nào, không thể nào.....""Mày đang lừa tao! Mày đang lừa taooo.....!!"Tạ Chước cũng không quay đầu lại bước sâu vào trong hang động.Môi Tạ Thần khô khốc lẩm bẩm, "Ông ta sao có thể ủng hộ tao, ông ta rõ ràng vẫn luôn....."Trong mật cung tối tăm không ánh sáng, người đàn ông tóc bạc bị đóng đinh trên thập tự giá.Rõ ràng ông đang lặng lẽ rơi nước mắt vì đứa con út đã chết.Tạ Thần trong cơn tức giận dùng kiếm vàng đâm xuyên tim ông, "Nếu ông đã yêu nó đến vậy, để tôi đưa ông đi theo nó!"Tiên đế dường như bị nhấn nút tạm dừng, ông nhìn Tạ Thần với nửa bên mặt bị vấy máu, như thể một ánh mắt đã nhìn thấy kết cục của hắn.Ông nói: "Xin lỗi."Tạ Thần cười lạnh, "Bây giờ ông mới biết nói xin lỗi sao? Vô dụng rồi, ông định sẵn phải chết trong tay tôi.""Là ta không dạy dỗ con tốt, ta không phải một người cha tốt.""Là ta đã đánh mất A Thần của ta, cũng không bảo vệ tốt Tiểu Chước của ta...."Ông dốc hết sức lực cuối cùng để khuyên nhủ vị tân đế tương lai."Tinh hệ ngân hà, hòa bình là tối thượng. Đừng tin....."Đừng tin hắn.Ký ức xa xưa dần trở nên rõ ràng trong tâm trí, Tạ Thần dường như lúc này cuối cùng mới hiểu được lời đó có ý gì.Đừng tin lời nói dối cường giả vi tôn của hắn."Đại trưởng lão."Tạ Thần loạng choạng đứng dậy khỏi mặt đất, nắm chặt thanh kiếm Kim Kỳ Lân lao ra ngoài, "Ngươi lại dám lừa ta! Ta bây giờ liền giết ngươi!!!"***"Chỉ huy, ngài đi một mình có được không?"Thời Tễ gật đầu nhàn nhạt, "Ừm.""Áp chế toàn bộ binh lính, trừ khi thật sự cần thiết thì không được xuống tay giết người.""Rõ!"Thời Tễ cưỡi chim bay Ngân Dực cấp 5S, không quay đầu lại bay vào dãy núi.Ryan không hiểu sao đột nhiên ôm lấy tim, "Đàn Tinh, tim em đập nhanh quá."Sở Đàn Tinh xoa đầu cậu, nhìn về hướng chỉ huy rời đi, "Sẽ không sao đâu."Ba vạn binh lính phát điên tàn sát con dân vô tội, quân đội chắn trước mặt bọn họ, dốc hết toàn lực bảo vệ từng người một. Nhưng cấp S đang phát điên đâu dễ ngăn cản như vậy, ngay khi lá chắn của bọn họ vỡ nát.Một lá chắn xanh lục sáng lấp lánh từ trên trời giáng xuống, một Omega nhỏ bé nhảy ra phía trước, mở rộng lá chắn cơ giáp trong suốt vô hình, bảo vệ bọn họ phía sau."Đàn Tinh!"Vô số ngọn lửa như sao băng rơi xuống, lần lượt rơi vào chân những binh lính cấp S đang phát điên, khiến bọn họ ngã xuống như những quân cờ domino.Đội trưởng Lôi Đình ném ra một tấm màn sáng vô hình, một lưới bắt gọn nhóm đầu tiên.Bọn họ đã áp chế thành công hơn một trăm người.Quân đội đế quốc kinh ngạc nhìn về phía bọn họ, "Các cậu là.....?"Ryan quay đầu lại, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, mỉm cười tự hào nhìn quân đội đế quốc, "Là học trò của chỉ huy, cũng là những tướng sĩ tương lai của đế quốc!""Chờ khi các anh mệt mỏi về hưu, thì đến lượt bọn tôi sẽ bảo vệ đế quốc!"Ryan ngẩng đầu nhìn Đàn Tinh, giọng nói trong trẻo vang lên, "Có đúng không, Đàn Tinh?"Sở Đàn Tinh cười một tiếng, "Ừ. Đây chính là sự kế thừa."***Cùng lúc đó, Thời Tễ bước vào hang động.Toàn bộ hang động thông với nhau, anh dựa vào đường đi trong ký ức để đi sâu vào trong, chợt nghe thấy một tiếng rên khẽ."Phụt——"Ánh sáng yếu ớt từ đầu ngón tay lóe lên, anh cầm súng bạc nhanh chóng tiến về phía trước, nhìn thấy một người quen thuộc.Hoàng bào bạch kim đã rách nát không ra hình, vết máu khô lại chồng thêm một lớp máu tươi.Trước ngực Tạ Thần cắm một lưỡi dao cong màu bạc.Đôi mắt tím cao quý u ám không ánh sáng kia, khi nhìn thấy anh lại khẽ cười một cái, "Quả nhiên sợ cái gì thì cái đó đến, tôi không muốn gặp cậu."Hắn không muốn lưu lại hình ảnh cuối cùng như thế này trong ký ức của Thời Tễ.Thái tử điện hạ vĩnh viễn oai phong lẫm liệt.Đế vương ngân hà Tạ Thần cho dù bạo ngược cũng phải tôn quý.Chỉ huy Thời vẫn lạnh lùng kiêu ngạo như mọi khi, áo trắng quần đen, trời quang trăng sáng, đầu ngón tay bao phủ ánh sáng trắng thánh khiết.Anh nhíu mày bước đến gần, "Là ai giết ngài?"Tạ Thần liếc nhìn con dao cong màu bạc cắm trước ngực, cười thảm hại, "Cậu nhìn không ra sao?"Dao cong màu bạc chỉ có một người sử dụng."Nếu như là nó giết tôi."Máu tràn ra khóe môi Tạ Thần, hắn gần như cố chấp nhìn Thời Tễ, "Cậu sẽ vì tôi mà hận nó sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me