TruyenFull.Me

1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc

Thời Tễ nhìn hắn, không nói gì.

Tạ Thần biết mình không thể lừa được anh, chỉ huy Thời của hắn vĩnh viễn thông minh đến đáng sợ.

"Dù có phải là Tạ Chước giết ngài hay không, ngài cuối cùng chết ở đây....."

Thời Tễ không thể quên những sinh mạng bị luyện hóa kia.

"Cũng coi như chết đúng tội."

Anh không nhìn Tạ Thần thêm một lần nào, thu ánh mắt lại bước qua hắn định rời đi.

"Tôi năm 8 tuổi, cũng từng vung ra kiếm khí một lần."

Thời Tễ đột ngột dừng bước.

8 tuổi, là lần đầu tiên anh gặp Tạ Thần.

Lúc đó thái tử vẫn là một thiếu niên, mặc áo bào tím đẹp đẽ quý giá, đôi mắt tím ẩn chứa nụ cười kiêu ngạo tùy ý.

Tạ Thần nằm trên vách đá lạnh băng, lưỡi dao cong màu bạc cắm chính giữa tim, dường như chìm vào hồi ức xa xăm, "Nhưng kiếm khí đó thoáng cái liền biến mất, tôi dù có cố gắng thế nào cũng không thể tìm thấy nó."

"Không thể tìm thấy dấu vết cho thấy tôi cũng từng là thiên tài."

"........"

Từng giọt nước từ khe đá rơi trên mặt đất.

"Năm 22 tuổi, tôi xưng đế được 5 năm, trong lúc thiên phú sa sút đã lựa chọn bước vào hang động, khi tôi bước ra, một trận gió từ phía sau thổi đến, tôi cảm giác được điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại."

"Kiếm khí đó ngay giữa cổ tôi, chém đứt chút khí chất thiếu niên cuối cùng của tôi."

Thời Tễ siết chặt khẩu súng trong tay, "Hối hận sao?"

Tạ Thần ngẩng đầu nhìn về phía hang động tối đen, không trả lời câu hỏi này.

"Đời người chính là như vậy, tôi không có quyền lựa chọn, tôi cho rằng mình là thiên tài, nhưng hóa ra chỉ là một kẻ bình thường, thậm chí là tầm thường, cuối cùng lại còn trở thành loại người mà tôi chán ghét nhất."

Cho đến tận bây giờ khi sắp chết, cuộc đời không cam tâm của hắn mới vẽ ra một dấu chấm hết.

Một cuộc đời tầm thường vô dụng, một cuộc đời không muốn bình phàm, một cuộc đời đầy chấp niệm.

Hắn biết trước mặt là mảnh bạch ngọc thứ hai.

Nhưng hắn không nỡ ra tay.

Cho dù là kẻ xấu tội ác tày trời, cũng sẽ có một người không muốn làm tổn thương.

Tạ Thần nhìn về phía hình bóng chưa từng dừng bước vì hắn, "Chỉ huy Thời, chúng ta làm bạn gần 20 năm, cậu thật sự chưa từng có một chút động lòng với tôi......"

"Không có."

Tạ Thần cười một tiếng gần như tự giễu.

Gần 20 năm bầu bạn, lại không bằng mấy tháng của Tạ Chước sao?

Thời Tễ không quay đầu lại, giọng điệu trước sau bình tĩnh như nước, "Nhưng lần đầu tiên tôi mở miệng nói chuyện trong hoàng cung, không phải vì bất kỳ ai, là vì ngài."

Tạ Thần bỗng dưng sững người.

Vị thái tử điện hạ cao quý trong miệng mọi người, một thân áo tím chính khí lẫm liệt, thay anh ngăn chặn điện giật của cung nữ, cúi người cười nói với anh:

"Nếu ngươi không thích quỳ ta, vậy sau này không cần quỳ nữa."

Ít nhất trong khoảnh khắc đó Thời Tễ đã có một chút cảm động vì hắn.

Tạ Thần đột nhiên bật cười lớn.

Càng cười nước mắt càng chảy dài từ khóe mắt.

"Đời người chỉ là một khoảnh khắc mà thôi, Tạ Thần."

Thời Tễ không chần chừ nữa, không quay đầu lại rời khỏi hang động.

"Chúng ta cũng nên cho phép bản thân già đi một cách bình thường."

Hang động nhỏ bé vì sự rời đi của anh mà một lần nữa trở về với bóng tối tĩnh mịch.

Tạ Thần vừa cười vừa rút dao cong khỏi ngực, để mặc bản thân trong bóng tối lặng lẽ chết đi.

***

"A——"

Tận sâu trong hang động truyền đến tiếng gào thét lạnh lẽo của thiếu niên.

Như thể bị ngàn vạn hủy diệt giáng xuống toàn thân, đè nén nỗi thống khổ xé nát tim gan, cơ thể cao gầy dường như bị chấn động đến mức sắp nổ tung.

Sóng biển không tiếng động va mạnh vào mọi ngóc ngách trong hang động.

Nhưng khi sắp mất kiểm soát lao về phía Thời Tễ lại hóa thành hơi nước, ù la ù la bắn lên mặt anh.

Trái tim Thời Tễ không hiểu sao lại đau nhói, "Tạ Chước!"

Ánh sáng trắng trên người anh chiếu rọi cả vùng không gian nhỏ hẹp, lần theo con đường trong ký ức chạy thẳng về phía trước.

Cho đến khi anh nhìn thấy hang động ngầm kia.

Sương máu cuộn trào tràn ngập khắp hang động ngầm, điên cuồng tham lam tràn vào cơ thể thiếu niên.

Tạ Chước lơ lửng giữa biển sương máu vô tận, ngay cả tròng mắt cũng đỏ như máu.

"Tạ Chước!" Thời Tễ hét lớn.

Cậu đã mất lý trí rồi.

Thời Tễ không chút do dự liền thả người nhảy xuống.

"Đừng qua đó—" Một đôi tay ngăn anh lại, kéo ra khỏi miệng hang động ngầm.

"Hắn vẫn chưa hoàn toàn áp chế được 'Hủy', ngươi bây giờ qua đó chính là chịu chết!"

Thời Tễ nhìn về phía người bên cạnh với vẻ mặt căng thẳng......

Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão trấn an anh nói, "Cho hắn chút thời gian, hắn có thể làm được, hắn nhất định có thể làm được."

"Sau đó?"

"Sau đó ta sẽ giúp hắn phục....."

Không đợi đại trưởng lão nói xong, Thời Tễ đã cắt ngang lời ông ta, "Sau đó em ấy sẽ chết."

Không có sự hỗ trợ áp chế từ bạch ngọc, 'Hủy' sẽ xé nát Tạ Chước hoàn toàn.

"Chỉ cần ý chí của hắn đủ mạnh, hắn sẽ không chết, hắn sẽ đạt đến trạng thái cộng sinh với 'Hủy'!"

Chỉ là khi đó sẽ không còn là Tạ Chước nữa.

Đại trưởng lão gần như sắc bén mà nói với Thời Tễ, "Chính ngươi mới là người sẽ chết nếu qua đó."

"Ông sợ tôi chết, đúng không?"

"........"

Thời Tễ cười lạnh, "Ông muốn trái tim tôi? Mục đích là gì?"

Ánh mắt đại trưởng lão chấn động, vô thức buông lỏng tay anh ra.

Cậu ấy biết rồi sao?

Cậu ấy làm sao mà biết được?

"Thật ra từ đầu đến cuối người dẫn đường cho Tạ Thần, là ông phải không?"

Tinh hệ ngân hà, cường giả vi tôn.

Kẻ không cùng tộc, tất có lòng dạ khác biệt.

Đều là quan niệm mà đại trưởng lão đã gieo vào đầu Tạ Thần, khiến hắn một khắc cũng không dám thả lỏng, chỉ biết theo đuổi thiên phú cùng địa vị, đuổi cùng giết tận yêu thú.

"Ông lợi dụng hiệu trưởng Hertz xóa bỏ ký ức của tôi, muốn tôi hoàn toàn không biết gì mà ở lại bên Tạ Thần, tiếp tục trợ giúp hắn xưng đế."

"Nhưng ông lại trăm triệu lần không ngờ, trong ký ức của tôi có một biến số, khiến tôi vẫn rời khỏi Tinh Hệ Chủ."

Thời Tễ nhìn thiếu niên đang giãy giụa giữa sương máu, hương sơn trà lạnh lẽo tràn ngập trời đất cuốn về phía cậu như thác đổ, lại bị một tầng sóng biển chặn lại giữa không trung.

Cậu biết anh đã đến.

Nhưng cậu vẫn lựa chọn tiếp tục hấp thụ 'Hủy'.

"Đó chính là Tạ Chước của tương lai."

Lông mi Thời Tễ khẽ run, "Ông biết mình đã đặt cược sai người, vậy nên mới dứt khoát nhân cơ hội thay đổi hoàng đế."

"Ngôi vị hoàng đế căn bản không quan trọng, quan trọng là tôi muốn ai làm hoàng đế, đúng không?"

Thời Tễ nhìn vị đại trưởng lão xưa nay không tranh với đời, "Đúng là một ván cờ lớn, từ đầu đến cuối đều là vì tôi mà bày ra."

Đại trưởng lão từ đầu đến cuối chưa bao giờ xem thường Thời Tễ.

Chỉ là ông cũng hoàn toàn không ngờ rằng, anh sẽ đoán trúng tất cả.

Mà điều đó cũng có nghĩa là, anh đã biết, đã biết được cách lấy bạch ngọc ra.

Thời Tễ hỏi ông, "Mục đích của ông là gì?"

Anh nghĩ không ra một đại trưởng lão đứng trên cả đế quốc, còn có gì mà không thể có.

Sở hữu năng lực Phục Nguyên cấp 5S hiếm có trên đời, thân phận địa vị tôn quý, là trưởng lão đứng đầu được tôn kính nhất cả đế quốc.

Ông ta còn có gì không thỏa mãn?

Đại trưởng lão không trả lời câu hỏi này, chỉ lạnh lùng hỏi lại.

"Ngươi sẽ không cứu hắn sao?"

Bất luận mục đích là gì, ông đã thành công rồi.

Đại trưởng lão nhìn về phía thiếu niên quật cường trong hang động, không ngờ bởi vì cậu mà ông lại thành công thuận lợi đến vậy.

Tạ Chước dù đã mất đi ý thức, cũng muốn quyết tâm vì chỉ huy mà chịu chết, ai ngăn cản cũng vô dụng.

Kể cả là chính chỉ huy.

Thời Tễ nói: "Tôi sẽ cứu em ấy."

Khóe môi đại trưởng lão nhếch lên cười, "Thời Tễ, ta cũng không tin vào vận mệnh."

Tại sao bọn họ được lựa chọn trở thành thiên tài cấp 5S, lại cần phải tiêu hao sinh mạng để duy trì hòa bình.

Ông có một trái tim nhân từ bác ái, ông sẵn lòng giúp đỡ mỗi một người bị thương, nhưng ông không muốn chết đi một cách chóng vánh như vậy.

Ông không tin vào vận mệnh, ông khao khát trường sinh.

Khao khát sinh mạng dài vô tận của tộc yêu thú.

Thế nhưng giây tiếp theo, ông lại nghe thấy Thời Tễ nói, "Nhưng không phải dùng trái tim tôi."

Anh sẽ cứu Tạ Chước, nhưng không phải dùng trái tim anh.

"???"

"Ngươi đang nói linh tinh gì vậy, hiện giờ hắn đã từ bỏ mọi thứ, chỉ còn lại ý thức đang vật lộn với 'Hủy', ngươi chẳng lẽ là....."

Đại trưởng lão đột nhiên nhận ra điều gì đó, lập tức một sợi xích vàng bay ra từ ống tay áo, quấn lấy thân hình cao gầy đang nhảy xuống.

"Dừng lại, ngươi sẽ chết trong ý thức của hắn!"

Ông sơ suất rồi.

Trên đời này thứ duy nhất có thể đi vào ý thức, còn có kỹ năng cấp 5S của Thời Tễ.

"Nếu ngươi chết, ta sẽ hoàn toàn thất bại!"

Giây tiếp theo, ánh sáng trắng thanh lãnh nghiền nát sợi xích vàng.

Thời Tễ nhìn đại trưởng lão mà anh từng tôn kính, nhìn thấy trái tim ông đã bị một màn sương đen bao phủ.

Vô cùng lạnh nhạt cười một cái, "Cho dù tôi sống hay chết, ông cũng sẽ không thành công."

Anh thả người nhảy xuống, ôm lấy cơ thể cao gầy phủ đầy sương máu kia, môi mỏng hồng nhạt nhẹ hôn lên giữa chân mày cậu.

Đại trưởng lão ôm ngực chạy về phía miệng hang động, "Thời Tễ—!"

Sương máu cuồn cuộn dâng lên bao trùm lấy Thời Tễ, ngay khoảnh khắc chuẩn bị nuốt chửng anh.

Thời Tễ hóa thành ánh sáng trắng đi vào giữa chân mày Tạ Chước.

"........"

Anh tỉnh lại trong một vùng băng thiên tuyết địa

Vừa mở đôi mắt lạnh lẽo còn chút mơ hồ, Thời Tễ liền bị ai đó túm cổ nhấc bổng lên.

Bàn tay khớp xương rõ ràng tỏa ra sương đen, thiếu niên trước mắt mặc hoàng bào đen ánh vàng ngũ quan tuấn mỹ sâu sắc, giữa trán in một dấu vết đỏ rực yêu dị của sương máu, cong môi cười phóng túng nhìn anh.

"Yo, mỹ nhân từ đâu đến vậy?"

"........"

Thời Tễ giơ tay liền cho cậu một cái tát, "Chát!"

"Buông tay." Mỹ nhân lạnh lùng nói.

Tạ Chước phiên bản hắc hóa mặt bị đánh lệch sang một bên, nghiêng đầu, "???"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me