TruyenFull.Me

1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc

Tạ Chước nghiêng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn anh.

"×&%¥#???!!"

Thời Tễ bình tĩnh đứng dậy, giữa một vùng trời băng tuyết, bông tuyết rơi lác đác trên mái tóc đen của anh, gương mặt thanh lãnh như sứ nghiêng đầu liếc cậu một cái.

Lạnh nhạt hỏi, "Ý gì?"

Tiểu Alpha bị hắc hóa rồi.

Anh nghe không hiểu.

Tạ Chước chu đáo dùng biểu cảm cụ thể hóa cho anh xem, "( giận`Д′  giận )!!!"

Mỹ nhân này vừa lên đã cho cậu một cái tát, đúng là không muốn sống nữa rồi.

Anh tốt nhất là nên nhận lỗi ngay bây giờ, nếu không—

"Hiểu rồi." Thời Tễ liếc qua hoa văn đỏ yêu dị giữa trán cậu, gương mặt tuấn tú mang nét ngây ngô giờ đây lại tràn đầy tà khí.

"Đáng đời."

Anh sải bước đi về phía núi tuyết.

'Hủy' rõ ràng đang được truyền đi không ngừng, vậy tại sao anh lại không nhìn thấy, anh phải làm sao để cắt đứt?

Hay là không có hình dạng cụ thể, mà là ở trong cơ thể Tạ Chước?

"Ưm——" Thời Tễ đột nhiên rên lên một tiếng, bị người phía sau túm cổ kéo ngược về trước.

Lưng va vào hoàng bào đen vàng lạnh cứng, cổ anh bị bàn tay khớp xương rõ ràng bóp chặt, buộc phải ngửa đầu lên.

Gáy bị kéo ngửa tì lên vai Tạ Chước.

Tạ Chước cúi mắt từng chút từng chút ghé sát vào anh, "Mỹ nhân, em thật sự không ngoan nha ~ "

Cần cổ trắng nõn mịn màng trong lòng bàn tay, cảm giác như cánh ve mỏng mềm.

Dễ dàng khơi dậy dục vọng hủy diệt.

Tạ Chước chẳng hiểu sao trong lòng phấn khích đến lạ, lực tay hoàn toàn không biết tiết chế, hơi thở lạnh lẽo phả lên mặt Thời Tễ, "Cầu xin ta đi."

"Cầu đến khi bản đế cao hứng, thì miễn cưỡng....."

Thời Tễ thở gấp đến khó khăn, đuôi mắt vì phản ứng sinh lý mà ướt đỏ.

Ngũ quan trắng như sương tuyết, sắc đỏ ươn ướt kia đặc biệt nổi bật, đôi môi nhạt hơi hé mở thở hổn hển không thông.

Lạnh giọng mắng cậu, "Đồ khốn, buông tay!"

Tên nhóc này thật sự muốn bóp chết anh.

Tạ Chước nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, trong mắt hiện lên vài phần mờ mịt, lòng bàn tay vừa muốn siết mạnh, nhưng lại sợ chơi chết mỹ nhân.

Cuối cùng như ma xui quỷ khiến bật ra một câu, "Em thở gấp thật dễ nghe."

Thời Tễ: "......"

Ban đầu anh vốn không định động tay với Tạ Chước.

Trước khi xác định được 'Hủy' ở đâu, động tay với Tạ Chước cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Nhưng tên nhóc lưu manh này thật sự quá thiếu đánh.

Đầu ngón tay Thời Tễ phát ra ánh sáng trắng nhạt, định đánh bay tên Alpha hắc hóa này ra ngoài.

Tạ Chước vung tay tha tội, "Thôi vậy."

"Gương mặt em xinh đẹp, ta tạm thời không giết em."

Sự kìm kẹp trên cổ cuối cùng cũng buông lỏng, Thời Tễ không nhịn được cúi người ho nhẹ.

Tạ Chước dùng một tay vòng lấy eo thon của anh, để anh tựa đầu lên vai mình, như động tác đã lặp đi lặp lại vô số lần trước đây.

Thời Tễ thoáng ngẩn người, hàng mi dài khẽ run.

Vẫn là tên nhóc khốn nạn dịu dàng đó.....

Đột nhiên trên đỉnh đầu vang lên giọng lười biếng của Tạ Chước, tràn đầy khoái cảm lười nhác cùng không biết thoả mãn.

"Cứ ngoan ngoãn nằm trên người ta mà thở đi, ta thích nghe."

Thời Tễ lạnh lùng nhắm mắt lại.

Sau đó, khi cậu lười biếng gõ ngón tay dài trên eo anh đến lần thứ ba.

Toàn thân bùng lên ánh sáng trắng chói mắt, trực tiếp đánh Tạ Chước bay thẳng lên đỉnh núi tuyết.

"Đệch—!"

Alpha tóc bạc chỉ kịp mắng một câu, người đã đâm sầm vào đống tuyết trên núi.

Thời Tễ hoàn toàn không muốn liếc cậu thêm một cái nào.

Những lời trơ trẽn không biết xấu hổ đó anh không nghe nổi mấy câu, liền cúi xuống chạm vào lớp băng.

Không có.

Bông tuyết tan trong lòng bàn tay, cũng không có hơi thở của Hủy.

Trong ảo cảnh ý thức của Tạ Chước chỉ có núi tuyết và lớp băng, Thời Tễ đi đến rìa núi, giơ tay chạm nhẹ—

Đột nhiên một luồng sương máu từ chân trời cuồn cuộn lao về phía anh, hận không thể xé xác anh thành trăm mảnh.

"Gan của ngươi cũng to thật!"

Hoàng đế tóc bạc giữa không trung bị bao phủ trong sương máu, phía sau dệt thành đôi cánh mỏng đỏ rực, đôi mắt hoa đào hung tợn lạnh lùng nhìn chằm chằm Thời Tễ.

Cậu đang tức giận.

Bình thường thôi, người đang trầm mê trong khoái lạc ngọt ngào, lại như thể bị Sói Đỏ dùng chảo gang 'bốp' một phát đập bay đi.

Là ai cũng sẽ tức giận.

Cơn chấn động do sương máu gây ra khiến lớp băng vỡ nát, Thời Tễ không còn chỗ nào để tránh, anh chỉ có thể nhảy lên đỉnh núi tuyết.

Cơ thể con người không có khả năng bật nhảy mạnh như vậy, nên khi anh quỳ một gối đáp xuống, đuôi mèo trắng nhẹ nhàng ve vẩy phía sau.

Tạ Chước trên không trung trợn tròn mắt: "?!"

Cậu nhìn chằm chằm vào đuôi mèo nhỏ kia, tầm mắt di chuyển theo từng động tác anh đứng dậy, không chớp mắt nhìn anh.

Thời Tễ đứng trên đỉnh núi giữa trời băng tuyết.

Lạnh nhạt ngước mắt nhìn cậu, "Quả nhiên là ở trên người em, vậy thì dễ xử lý rồi."

Hủy là vật phá hoại ý chí, anh không cần phải dốc hết sức liều chết vật lộn với nó.

Anh chỉ cần đánh thức Tạ Chước là được.

Tạ Chước khẽ nhíu mày, lạnh giọng hỏi anh, "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Bông tuyết rơi trên tai mèo trắng, Thời Tễ bình tĩnh lắc nhẹ tai mèo nhỏ, nói, "Đưa em ra ngoài."

Ngoài dự đoán, Tạ Chước lại lạnh lùng bật cười trả lời anh.

"Ra ngoài? Ta không thể ra ngoài."

"Tại sao?"

Đôi cánh sương máu sau lưng thiếu niên cao gầy vỗ nhẹ, cậu vừa nhàm chán vừa lười biếng nói, "Bởi vì ta ra ngoài, thì người đó sẽ chết."

Cho nên cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để cô đơn sống hết đời ở nơi này.

Kết quả là cậu lại nhặt được một mỹ nhân.

Lại còn là một bé mèo con.

Chỉ là hơi hung dữ một chút.

Nhưng cũng tạm được, cứ dạy dỗ dạy dỗ, nếu không ngoan thì xích lại.

Thời Tễ không biết cái tên nhóc khốn nạn hư hỏng này đang nghĩ gì, nhưng nhìn cái vẻ mặt nham nhở của cậu thì chắc chắn chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.

Cách lớp băng tuyết hỏi cậu, "Người đó là ai?"

"Không biết." Tạ Chước co một chân, khoanh tay lười biếng nói, "Chắc là người ta thích."

Cậu nhướng mày đầy lý lẽ nói, "Nếu không thì sao ta lại cam tâm bị giam cầm ở đây vì người đó chứ?"

Thời Tễ gật đầu, "Có lý."

Tạ Chước lạnh nhạt nhếch môi cười một cái, trong lòng bàn tay tung hứng đùa nghịch một khối sương máu, "Mèo con, đừng tưởng ngươi hùa theo ta thì ta sẽ tha cho ngươi, bây giờ ta sẽ ném ngươi lên rồi đập xuống tuyết—"

Mèo con trong chớp mắt đã biến mất.

Ngọn gió nhẹ thổi qua đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng xóa, như thể anh chưa từng xuất hiện.

Trái tim Tạ Chước dường như thắt lại, "Ngươi đâu rồi?"

Cậu theo bản năng tìm kiếm xung quanh, trong không gian trắng xóa vô tận này, cậu khó khăn lắm mới tìm được một người có thể chơi cùng cậu.

"Ngươi đi đâu rồi?!"

Thiếu niên tóc bạc nhảy lên không trung tìm kiếm anh khắp nơi, "Ta dọa ngươi rồi sao?"

"Ta không giết ngươi, ta chỉ dọa ngươi thôi, ngươi ra đây đi!"

Vô số bông tuyết nhỏ li ti rơi xuống, trong đất trời rộng lớn này không một ai đáp lại.

Tạ Chước khẽ cắn môi, lông mi run nhẹ hai cái, có chút sốt ruột, "Ngươi...."

Đột nhiên cậu bị ai đó từ phía sau vòng tay qua cổ, vừa quay người lại đã bị đôi môi mỏng mềm mại hôn lên.

Tròng mắt Tạ Chước lập tức mở to, hoa văn yêu dị trên trán dường như sáng lên một chút.

Thời Tễ không có cánh, anh không thể đứng giữa không trung, chỉ có thể đạp chân lên đôi giày đen của cậu, môi mỏng mát lạnh nhẹ nhàng chạm vào cậu.

Tạ Chước đột nhiên bừng tỉnh lùi về sau, "Ngươi làm gì vậy?!"

Cậu giống như một đứa trẻ phạm lỗi, lập tức lớn tiếng lên án Thời Tễ: "Ta có người mình thích rồi, ngươi đừng có dụ dỗ ta!"

Thời Tễ: "........"

Anh lạnh lùng vòng tay qua cổ Tạ Chước, chậm rãi mở hàng mi dài, những bông tuyết nhỏ đọng trên lông mi, "Thích đến mức nào?"

Tạ Chước: "???"

Đầu ngón tay Thời Tễ nâng cằm cậu lên, đặt một nụ hôn lên hoa văn yêu dị giữa trán cậu, rồi lặp lại một lần nữa, "Em thích người đó đến mức nào?"

Nhịp tim của Tạ Chước hoàn toàn tăng tốc đến mức mất kiểm soát.

Thích người đó đến mức nào.

Giống như bây giờ vậy, hô hấp dồn dập, tim như ngừng đập, chỉ cần nhìn thấy anh liền không thể rời mắt.

Cảm thấy anh thật xinh đẹp, mùi hương trên người thật dễ chịu, dù không có biểu cảm gì mà nhẹ hôn mình một cái, cậu liền cảm thấy hạnh phúc đến chết đi được.

Hô hấp Tạ Chước bắt đầu dồn dập, hốc mắt không hiểu sao bắt đầu đỏ hoe, "Ta không biết, ta.....không nhớ được người đó....."

Thời Tễ bình tĩnh nhìn cậu, những bông tuyết trên lông mi tan thành bọt nước.

Anh nhàn nhạt cười một cái, "Không sao, em sẽ nhớ lại thôi."

Anh buông cánh tay đang ôm cổ Tạ Chước ra, để mặc bản thân rơi tự do giữa không trung——

Tiếng gió rít gào lướt qua tai, tròng mắt thiếu niên tóc bạc đột nhiên co rút lại, không chút do dự cúi người lao về phía anh.

Vòng tay ôm lấy eo anh vào lòng, cúi mắt không màng tất cả mà hôn anh, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống bên má Thời Tễ, cậu dường như đã biết người đó là ai rồi.

====

Chảo gang của Sói Đỏ trong phim hoạt hình "Cừu vui vẻ và sói xám"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me