TruyenFull.Me

1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc

Một tiếng súng vang lên, kỳ kiểm tra chính thức bắt đầu.

Lục Dao lập tức xác định vị trí của Tạ Chước, vừa mở miệng đã thốt ra một câu vô cùng hiếu thảo——

"Ba ơi ba ơi, ba đừng quên chuyện đã hứa với con nha!"

Tạ Chước: "....."

Trước khi kỳ kiểm tra bắt đầu, Lục Dao đã tìm đến Tạ Chước để thương lượng.

"Huynh đệ tốt, nhà tôi bảo nếu lần này thi được hạng nhất thì sẽ thưởng cho tôi một triệu tinh tệ!"

"Cậu giúp tôi lấy hạng nhất, mình chia bốn sáu được không? Cơ giáp cấp S tôi cũng cho cậu luôn."

Tạ Chước nhướng mày liếc cậu ta một cái, "Cậu là phú nhị đại à?"

Lục Dao lắc lắc đầu, "Cũng không hẳn."

Cậu ta nghiêm túc đếm đếm đốt ngón tay, "Tôi tạm coi là phú mười bảy đại đi, dù sao thì nhà tôi đời nào cũng đều có tiền."

"....."

Đúng là đồ nhà giàu chết tiệt.

"Cậu là phú mười bảy đại, mà dì hai còn đang múc cơm ở căn-tin sao?"

Tạ Chước nhìn kiểu gì cũng không thấy tên này giống người có tiền.

"Hả?" Lục Dao vẻ mặt khó hiểu, "Dì hai tôi thích ngắm trai trẻ, chuyện này cũng bình thường mà?"

"......"

"Cũng được."

Tạ Chước nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu đồng ý, miễn là danh hiệu hạng nhất thuộc về lớp của chỉ huy là được.

"Chia sáu bốn nhé, tôi sáu cậu bốn."

Lục Dao mặt mày đau khổ, cuối cùng vẫn gật đầu.

"Thôi được! Có còn hơn không!"

Tạ Chước không nhịn được cảm thán, "Đến giờ mà nhà cậu vẫn chưa phá sản thì đúng là gốc rễ quá vững."

Tên ngốc nhà giàu Lục Dao, "Hả?"

Cậu giờ đã chuẩn bị tâm thế sẵn sàng để lãnh hạng nhất, nhưng hiện tại thì, Tạ Chước vỗ đầu cậu bằng vẻ mặt đầy từ ái—

"Con trai ngoan, tự mình cố gắng lên nhé."

Sau đó sải bước đi thẳng vào rừng chẳng buồn ngoái đầu lại, "Ba phải tập trung lấy hạng nhất, không có thời gian lo cho con đâu."

Lục Dao, "?"

"Cậu sao có thể lật lọng như vậy chứ!"

Cậu ta lập tức đuổi theo Tạ Chước, chỉ tay vào lưng cậu mà phẫn nộ trách móc.

"Cậu cẩn thận đó, tôi mà bực lên....là nổi giận một lúc đó!"

"......"

"Hết cách rồi."

Tạ Chước bất lực khẽ cười, sau đó dùng tinh thần lực kích hoạt cơ giáp cấp B trước ngực, một luồng sáng xám bao phủ toàn thân.

Cậu nghiêng đầu cười nhẹ, "Nếu lần này không giành được hạng nhất, chắc tôi nhảy hồ tự vẫn mất."

Chỉ là 600 nghìn tinh tệ thôi mà.

Dù Tạ Chước cả đời chưa từng thấy số tiền lớn như vậy, nhưng so với chỉ huy của cậu.

Chẳng là gì cả.

Bên cạnh chợt vang lên một giọng nam đầy vẻ khinh miệt, "Ồ, khẩu khí cũng lớn ghê ha."

Một nam sinh đeo băng tay xanh dương của hệ Chỉ Huy, từ lối vào đi tới, theo sau còn có mấy tên đàn em.

Hắn khinh miệt liếc nhìn Tạ Chước, "Vậy thì cậu nhảy hồ ngay bây giờ đi là vừa, bởi vì hạng nhất là của tôi."

Sau đó hắn ta dùng tinh thần lực kích hoạt vòng cổ cơ giáp, cấp A.

Lục Dao nhíu mày hỏi, "Tại sao cậu lại được dùng cơ giáp cấp A?"

"Có quy định nào cấm dùng cơ giáp cấp A à?"

Nam sinh cười lạnh chế giễu, "Chẳng qua là vì lũ các cậu không có thôi."

Mà đúng là, hình như không có quy định nào cấm thật.

Cùng lúc đó, màn hình lớn cũng đang chiếu khung cảnh hiện tại.

"Có tính là vi phạm quy định không?" Sở Đàn Tinh hỏi Thời Tễ.

Thời Tễ còn chưa trả lời thì giáo sư Mạc Sơn đã chen lời, "Không tính."

"Không có quy định nào cấm dùng cơ giáp cấp cao hơn, chỉ là để công bằng nên mới phát cơ giáp cấp B cho tất cả thôi."

Người của hệ Chỉ Huy dường như bẩm sinh mang theo cảm giác ưu việt.

Giáo sư Mạc Sơn nhìn về phía Thời Tễ, giọng điệu đầy khiêu khích, "Có đúng không, chỉ huy Thời?"

Mạc Sơn vốn đã không ưa cái tên nhóc con mới tí tuổi mà ngạo mạn này rồi.

Dù địa vị vượt xa lẽ thường, nhưng ông ta chẳng thấy người này có chút phong thái nào của tổng chỉ huy Liên Bang.

Đặc biệt là sau khi nhậm chức thì lại bỏ bê công việc, thậm chí còn chạy đi huấn luyện cái đám lính đơn binh gì đó.

Chẳng qua là có quan hệ thân thiết với Hoàng Đế, ăn may mà thôi.

Thời Tễ thần sắc nhàn nhạt, sắc mặt vẫn còn hơi xanh xao vì bệnh.

Giáo sư Lý Tra Đức cũng lo lắng rằng với bộ dạng mềm yếu như bây giờ anh sẽ bị bắt nạt.

Ai ngờ Thời Tễ mở miệng liền nói thẳng, "Chi bằng ngài cứ nói thẳng, đây là cơ giáp cấp A ngài tặng cho cháu trai, không thể cấm dùng?"

"....."

Giáo sư Lý Tra Đức: "Đỉnh, đỉnh luôn."

Sắc mặt giáo sư Mạc Sơn lập tức thay đổi, "Tôi chưa từng nói như vậy."

Nhưng ngay sau đó ông ta đổi giọng.

"Hay là chỉ huy Thời lo lắng, Tiểu Nham sau khi giành được hạng nhất sẽ từ chối gia nhập đội của cậu?"

Dù sao thì Mạc Nham cũng đã là người trong đội ông rồi.

Thời Tễ hơi kinh ngạc ngước mắt, "Ngài lo xa thật."

"....."

Chỉ vỏn vẹn bốn chữ, nhưng lại toát lên sự ngạo mạn và mỉa mai bẩm sinh.

Khiến sắc mặt Mạc Sơn lúc xanh lúc đỏ.

Ông ta hừ lạnh, "Vậy thì cứ chờ xem."

Sở Đàn Tinh khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói với Thời Tễ, "Không công bằng lắm."

Giữa cấp A và cấp B chênh lệch quá lớn, một cơ giáp cấp A có thể dễ dàng nghiền nát cơ giáp cấp B trong nháy mắt.

Thời Tễ đương nhiên hiểu rõ, "Đúng là không có quy định này."

Huống chi, chó con kia còn có cả cơ giáp cấp 3S trong tay.

Chỉ là chưa chắc cậu ta sẽ đem ra dùng.

Quả nhiên, Tạ Chước chỉ kích hoạt cơ giáp cấp B.

Cậu lười biếng liếc nhìn Mạc Nham, như thể chẳng coi hắn ra gì, "Vậy sao? Tiếc là bản lĩnh không phải cứ nói mồm là được."

Sau đó không muốn lãng phí thời gian, dẫn đầu tiến vào rừng.

Thời Tễ khẽ cụp mắt, giọng nói mơ hồ như không, "Lúc này thì lại nghe lời nhỉ."

Thường ngày có quát mắng thế nào cũng trơ trơ.

Đến khi không cần nghe lời thì lại ngoan ngoãn một cách kỳ lạ.

Mạc Nham lạnh lùng cười khẩy, rõ ràng cũng chẳng để Tạ Chước vào mắt.

Hắn chuẩn bị xuất phát thì bất chợt nghe một người vô hình khác lên tiếng:

"Thật sự không cấm à, vậy tôi cũng muốn đổi cơ giáp."

Mạc Nham: "?"

Hắn cười nhạo một tiếng, "Cậu thì đổi ra được cái loại cơ giáp gì chứ?"

Sau đó, hắn trơ mắt nhìn Lục Dao lôi ra một bộ cơ giáp cấp S màu hồng phấn sến súa, còn được mạ viền vàng xa hoa chói lóa.

Lập tức chói mù mắt chó đám học viên xung quanh.

"Má!?"

"Lục Dao, cậu vậy mà có cơ giáp cấp S á?!"

"Đúng là thâm tàng bất lộ, tôi còn tưởng cậu là một người bình thường không có gì đặc biệt cơ!"

Lục Dao ngồi trong khoang lái cơ giáp cấp S màu hồng phấn, điều khiển cánh tay cơ giáp vẫy chào bọn họ một cái.

"À, chỉ là một người bình thường không có gì ngoài tiền thôi~"

Trong phòng quan sát, một mảnh tĩnh lặng như tờ.

Sở Đàn Tinh là người đầu tiên không nhịn được, mím môi khẽ bật cười.

Mặt giáo sư Mạc Sơn thì tái mét.

Thời Tễ khẽ nhướng mí mắt mỏng, đáy mắt ánh lên chút đỏ nhàn nhạt, khóe môi khẽ cong một cách hờ hững.

"Tân sinh năm nay, quả thật là ngọa hổ tàng long."

——

"Anh Nham, cái cơ giáp kia tuy là cấp S, nhưng tính năng chắc chắn không bằng của anh."

Thấy sắc mặt Mạc Nham khó coi, đám đàn em lập tức xúm lại.

"Đúng đúng, cái cơ giáp cấp S kia nhìn lòe loẹt hết chỗ nói, chẳng khác nào của bọn nhà giàu mới nổi, sao mà so được với cơ giáp chuyên nghiệp giáo sư Mạc Sơn chuẩn bị cho anh."

Tuy lời lẽ có phần khoa trương nịnh bợ, nhưng nói cũng không sai.

Cơ giáp trên thị trường bên ngoài, quả thực kém xa cơ giáp chuyên dụng trong học viện.

Lục Dao rõ là tiêu hết công sức vào phần ngoại hình, đến khi thật sự đối đầu thì thắng thua còn chưa biết.

Sắc mặt Mạc Nham lúc này mới dịu đi một chút, nhưng hắn ta vẫn còn khó chịu.

"Canh chừng hai tên đó cho tao."

Đám đàn em lập tức đồng thanh, "Bọn em sẽ giải quyết tụi nó liền!"

"Không."

Ánh mắt Mạc Nham lóe lên, không hề che giấu vẻ ác ý, "Đợi đến mười phút cuối rồi ra tay."

Chẳng phải chỉ huy Thời để mắt đến thằng ranh tóc bạc đó sao?

Hắn cố tình muốn để thằng ranh kia vất vả thu thập con mồi, phút cuối cùng lại bị hắn một tay cướp sạch.

Đợi khi bản thân giành được hạng nhất rồi, ngay trước mặt bao nhiêu người từ chối lời mời của vị chỉ huy Thời lẫy lừng kia.

Một mũi tên trúng hai đích, đúng là quá tuyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me