TruyenFull.Me

1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc

Đôi môi thiếu niên rất mềm, sau khi được lau qua bằng khăn ướt thì trở nên ấm nóng, lướt nhẹ qua cằm—

Thời Tễ sững người tại chỗ.

Đầu ngón tay anh vẫn đang đặt trên cổ tay thon dài, chạm vào mạch đập của cậu, cảm nhận được từng nhịp từng nhịp mạnh mẽ truyền vào đầu ngón tay.

Tạ Chước bị đau nhíu chặt mày, căn bản không biết mình vừa làm gì, đợi đến khi phản ứng lại thì cả người ngây dại.

"Xin, xin lỗi..."

Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, hơi thở phả ra từ cánh môi đang mấp máy rơi xuống cằm anh, như thể đôi môi mỏng ấy đang lướt trên làn da, dịu dàng vương vấn.

"Em không cố ý đâu, chỉ huy."

Thời Tễ không biểu cảm, lạnh lùng nhìn cậu vài giây.

Tạ Chước có hơi hoảng, nghĩ rằng chỉ huy lại sắp mắng mình chán sống.

Kết quả Thời Tễ không nói gì, chậm rãi cụp mi, che đi vẻ lạnh lùng trong ánh mắt.

Anh thản nhiên rút tay về, giọng trầm nhẹ có chút bất lực thở dài, "Đã nắn lại rồi, về đi."

Tạ Chước còn tưởng anh giận rồi.

Lập tức vội vàng giải thích, "Em thật sự không cố ý, để em lau cho anh, anh đừng giận em mà."

Cậu vươn tay khẽ chạm vào cằm anh lau nhẹ.

Nhưng tay cậu vốn dĩ đã bẩn, kết quả lại quẹt thêm một vệt bùn lên chiếc cằm trắng nõn của Thời Tễ.

Tạ Chước lại ngây người, "....."

Thời Tễ: "......"

Lần này thì hàng mày tinh xảo cũng nhíu lại rõ ràng.

Tạ Chước cũng không biết nên lau thế nào, cả người cậu đều bẩn, chỉ có mỗi khuôn mặt vừa được lau là tạm sạch.

Khi nhìn thấy chó con lông bạc này có ý định dùng má cọ lên lau cằm cho anh.

Thời Tễ không nhịn được đẩy cậu ra, trách mắng, "Không có giận, đừng cọ vào tôi nữa."

Tạ Chước: "Ò."

Cậu không nhịn được khẽ cười một tiếng.

Thiếu niên vẻ ngoài phóng khoáng bất cần, đôi mắt đào hoa lóe lên ánh sáng lấp lánh, hai má bị hơi ấm hun đỏ, không hiểu sao lại có một cảm giác vô hại...đáng yêu.

Thời Tễ lạnh lùng quay mặt đi.

"Về tắm rửa sạch sẽ đi, bẩn chết được."

Trong giọng Thời Tễ đầy vẻ ghét bỏ, nhưng Tạ Chước lại vui vẻ cười khẽ.

Tâm trạng buồn bực bị cậu ném ra sau đầu, giọng nói pha chút nghịch ngợm đầy vui sướng.

"Vậy tắm sạch rồi.....có thể lại cọ anh không?"

Động tác đứng dậy của Thời Tễ khựng lại, ánh mắt lạnh lẽo liếc sang cậu.

"Cậu nghĩ sao?"

Tạ Chước nghĩ: "......"

Tạ Chước đột nhiên không dám nghĩ nữa.

Cậu chống tay lên đầu gối đứng dậy, ba bước quay đầu một lần luyến tiếc rời đi, khi sắp bước đến cửa phòng khách, đột nhiên lại nghĩ đến điều gì.

Quay đầu lại nói với Thời Tễ, "Chỉ huy, nếu anh lại phát....lại không khỏe, có thể gọi em."

Thời Tễ ngồi ở quầy bar bằng đá cẩm thạch, đôi chân dài khẽ chạm đất, chậm rãi uống nước.

Nước lạnh chảy dọc xuống cổ họng, mang theo cảm giác mát lạnh.

Nghe vậy, anh nghiêng đầu liếc cậu một cái.

Ý tứ rất rõ ràng, đừng được đằng chân lân đằng đầu, anh không cần Alpha.

"Không phải." Tạ Chước khẽ chớp mắt giải thích, "Em không có ý đó, chỉ là em đã tích trữ cho anh khá nhiều tin tức tố an ủi."

Tin tức tố an ủi giống như một vật chứa trong cơ thể Alpha.

Là vật tiêu hao, một khi dùng hết, bọn họ cần phải tốn công sức để lấp đầy lại.

Đối với những Alpha kiêu ngạo tự cao trời sinh, trừ khi là bạn đời đã đánh dấu, bằng không chẳng ai đáng để bọn họ làm như vậy.

Thời Tễ không nói gì.

Tạ Chước tưởng anh không muốn, liền giải thích, "Cái này chỉ là một loại mùi hương an ủi thôi, sẽ không đi vào cơ thể anh đâu."

'Cạch' một tiếng, chiếc cốc trong tay Thời Tễ rơi xuống bàn.

Chất lỏng trong suốt chảy xuống mặt bàn đá cẩm thạch, dọc theo ống quần dài đen của anh.

Thời Tễ cố giữ vững tay nâng chiếc cốc thủy tinh lên, hàng mi dài dưới ánh đèn khẽ rung, tựa như cánh bướm mỏng manh.

Đôi môi mỏng mấp máy như muốn nói gì đó, cuối cùng yết hầu khẽ động, chỉ thốt ra một chữ, "Cút."

"...... "

Tạ Chước ngơ ngác.

Cậu cũng có nói gì đâu, chỉ là bảo cách làm này không giống với kiểu đánh dấu thông thường thôi mà.

Tin tức tố an ủi sẽ không truyền vào tuyến thể, mà chỉ bao bọc lấy anh như một làn gió ấm áp mềm mại, sẽ không làm anh khó chịu.

Nhưng mà.

Tạ Chước vừa thử tưởng tượng một chút, nếu tin tức tố của mình truyền vào tuyến thể của chỉ huy, như những con sóng trào dâng mãnh liệt tràn khắp ngóc ngách cơ thể anh...

Hình như, hình như.

Tạ Chước đưa tay che mặt, hình như có chút không nói rõ được.

"Bỏ đi."

Thời Tễ nhìn chằm chằm vào vệt nước trên bàn, không hề nhận ra sắc mặt của Alpha, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng dường như có chút bực bội không dễ thấy.

"Là tôi nghĩ nhiều rồi."

Tên nhóc con đó chỉ thuận miệng nói vậy thôi, có lẽ không có ý gì khác.

Thời Tễ hít sâu một hơi, nhìn về phía thiếu niên tóc bạc đang ngẩn ngơ ở cửa, giọng nói thanh lãnh tao nhã, "Đi tắm đi, tắm xong thì quay lại."

Nói xong, anh định đi thay quần áo.

Ống quần bị ướt khiến Thời Tễ thấy khó chịu.

Alpha ở cửa phát ra một tiếng mờ mịt không rõ, "Hả?"

Thời Tễ không để ý đến cậu, đi thẳng về phía phòng ngủ, đến khi đi ngang qua Tạ Chước mới chậm rãi trả lời, "Khó hiểu lắm sao? Quay lại cho tôi xem."

"Xem cậu tích được bao nhiêu."

­­––––

Tạ Chước lần này tắm có hơi lâu, cậu cẩn thận kỳ cọ hết bùn đất trên người, sau đó bôi cả đống sữa tắm.

Bọt trong phòng tắm nhiều đến mức suýt chút làm cậu nghẹt thở.

Đợi đến khi cuối cùng cũng tắm xong, cậu sấy khô tóc, còn đắn đo có nên vuốt một trái tim nhỏ trên đỉnh đầu không.

"Đại ca à, anh tắm thôi có cần lâu vậy không? Em nhịn đến sắp chết rồi!"

Bên ngoài truyền đến giọng Lục Dao đang phát điên.

Tạ Chước do dự loay hoay nửa ngày, nghĩ nghĩ vẫn là thôi đi.

Xoa xoa mái tóc lộn xộn, cuối cùng cũng chịu mở cửa phòng tắm—

"Đi đi."

Lục Dao đợi cậu đến mức bàng quang sắp nổ tung, "Cảm ơn anh nha, em tè xong rồi."

Tạ Chước cụp mắt nhìn xuống quần cậu, rồi hơi ghét bỏ tránh xa.

Lục Dao: "Cậu! Cái ánh mắt gì đấy, tôi đi vệ sinh ở phòng bên cạnh nhé!"

Tạ Chước bận ra ngoài, không để ý đến cậu ta.

Lấy từ trong tủ ra một chiếc áo ba lỗ màu đen mặc vào, phần tay áo khoét rộng để lộ đường nét cơ thể săn chắc.

"Huynh đệ, cậu là An Lăng Dung à?"

"......"

Lục Dao nằm bò trên ghế nhìn cậu, "Tắm tận một tiếng đồng hồ, chai lọ thì lạch cà lạch cạch, tôi còn tưởng cậu sắp đi thị tẩm đấy."

Tạ Chước đang đeo dây chuyền, sợi dây bạc được cậu cúi đầu đeo lên cổ.

Nghe vậy, cậu trả lời, "Cũng gần như vậy."

Lục Dao nhìn mà buồn cười, "Chỉ là đi nhận cơ giáp cấp S thôi mà, có cần thiết phải vậy không? Cũng đâu phải rước vợ về nhà."

Nói thì nói thế, nhưng giá trị của cơ giáp cấp S cũng không khác gì vợ thật.

"Ai nói với cậu tôi đi nhận cơ giáp?" Tạ Chước đeo xong dây chuyền, nhướng mày khẽ cười hỏi ngược lại.

"Thế cậu đi đâu?"

Thiếu niên cao ráo trước mặt không chỗ nào không tinh xảo, áo đen phối dây chuyền bạc, toàn thân toát ra khí chất ngông nghênh bất cần.

Tạ Chước chậm rãi cong khóe môi, "Đi thị tẩm."

Lục Dao: "???"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me