[1 - 199][ABO] Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc
Chương 28. Xoa xoa đầu
Câu này là Thời Tễ học được từ tên nhóc con kia.Tối qua, không biết qua bao lâu anh mới mơ màng tỉnh lại, những con sóng ấm áp dịu dàng bao quanh đã rút đi như thủy triều.Giọng anh mệt mỏi, "Hết rồi à?""Ừm..."Tạ Chước cũng mở mắt, việc tiêu hao quá nhiều tin tức tố khiến sắc mặt cậu có chút tái nhợt, nhưng đôi mắt đào hoa dưới ánh đèn lại dịu dàng và quyến luyến."Tạm thời vậy đã, lần sau em sẽ tích góp nhiều hơn cho anh."Vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện.Nghe thôi đã thấy xót xa, ai nghe cũng muốn rơi nước mắt.Thời Tễ hơi chống người dậy, áo sơ mi lụa như đổ xuống bả vai, toàn thân toát ra vẻ lười biếng thỏa mãn.Hơi thở anh nhàn nhạt, "Ừ." Ừ.Chỉ một chữ 'ừ'!Hoàn toàn không có một chút đau lòng cho chó con.Một Alpha đã dốc cạn tin tức tố an ủi cho anh, liệu có thể nhẫn nhịn được sao?Không cần nghi ngờ, cậu ta có thể.Tạ Chước nhìn khuôn mặt tinh xảo lạnh lùng của anh, bị vẻ quyến rũ lười biếng trên người anh làm cho vành tai cũng nóng lên.Duỗi ngón tay kéo kéo chiếc nơ lụa đang rớt xuống của anh, "Anh đúng là tên tra nam ăn sạch sẽ liền phủi bỏ trách nhiệm."Thời Tễ khẽ mở mắt nhìn cậu, "Tra nam?"Cổ áo anh bị kéo lệch, lộ ra phần vai trắng cùng đường cong tinh xảo, bên vai có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ.Tạ Chước nhìn chằm chằm vào nốt ruồi ửng đỏ kia một lúc.Sau đó vội vàng dời mắt, khẽ 'ừm' một tiếng."Dân quốc ba năm không đợi được một trận mưa, đứa nhỏ tội nghiệp cũng chẳng đợi được một câu 'cảm ơn em'."Thời Tễ: "......."Anh không phải người vô tình đến thế."Cảm ơn cậu."Ba chữ lạnh lùng thốt ra từ miệng chỉ huy, mang theo một cảm giác khác lạ.Giống như mối quan hệ giữa hai người đã tiến gần thêm một bước, nhưng phía trước vẫn còn một cây cầu băng khó mà vượt qua. Thế là Tạ Chước nói: "Vừa nãy em nói sai rồi."Trong ánh mắt khó hiểu của Thời Tễ, cậu lại lặp lại lần nữa."Dân quốc ba năm không đợi được một trận mưa, đứa nhỏ tội nghiệp cũng chẳng đợi được một câu 'anh yêu em'."Thời Tễ: "............."Anh cũng không phải người có tính tình tốt đến thế.Thời Tễ với ánh mắt trong trẻo xinh đẹp nhìn cậu, môi mỏng khẽ nhếch lên thốt ra ba chữ."Muốn chết hả?"Tạ Chước biết ngay là sẽ như vậy mà."Thôi mà, em đùa chút thôi, em cam tâm tình nguyện mà."Cậu đưa tay chỉnh lại chiếc nơ bị kéo lệch, lụa mềm trượt qua đầu ngón tay, trong mắt Tạ Chước không tránh khỏi ánh lên vài phần dịu dàng."Em về đây, anh nghỉ ngơi cho tốt."Thời Tễ nhìn đôi môi hơi tái của cậu, không nói gì.Tạ Chước vừa định đứng dậy, một bàn tay lạnh lẽo xinh đẹp vươn ra móc lấy sợi dây chuyền của cậu.Tiếp đó, bàn tay trắng lạnh này hơi nâng, đặt lên đỉnh đầu cậu.Ngón tay luồn vào mái tóc bạc lộn xộn, tùy ý xoa nhẹ hai cái."Vất vả rồi, ngủ ngon."Dường như câu này rất khó mở lời, nói xong Thời Tễ liền mím môi, bình tĩnh rút tay về.Trái tim Tạ Chước trong nháy mắt nổ tung như pháo hoa.Cậu cố gắng kìm nén cảm giác muốn nhào lên đè chỉ huy xuống sofa, đem khuôn mặt lãnh đạm thanh khiết của anh cuồng nhiệt hôn hít, cọ xát, từ lông mi đến bờ môi đều muốn liếm một lượt.Yết hầu cậu chuyển động hai vòng, "Không, không vất vả."Sau đó liền cùng tay cùng chân vội chạy khỏi biệt thự.Thời Tễ: "?"Khó hiểu nhìn hành động ngớ ngẩn của cậu, "Điên à."–––Tạ Chước không ngờ việc nhận cơ giáp cấp S lại còn có đãi ngộ thế này.Vừa mới tới đã bị lôi đi kiểm tra toàn bộ cơ thể, đến cả việc có sâu răng hay không cũng phải kiểm tra thật kỹ. Cậu xoa xoa cằm hơi mỏi, không nhịn được hỏi:"Bị sâu răng thì không được nhận cơ giáp cấp S à?"Bác sĩ: "......Đương nhiên không phải."Y cũng rất sợ hãi đó!Nhưng trước mặt ba ngọn núi lớn là chỉ huy, hiệu trưởng Hertz, giáo sư Mạc Sơn, có thể không kiểm tra kỹ lưỡng sao?"Hơn nữa, cậu không bị sâu răng."Bác sĩ nhìn hàm răng trắng sáng của Tạ Chước hài lòng gật đầu, khen ngợi, "Đứa trẻ ngoan, xem ra hồi nhỏ không ăn vụng kẹo."Tạ Chước sờ sờ chiếc răng nanh nhỏ của mình, thuận miệng nói, "Ừm, hồi nhỏ nghèo, không có kẹo để ăn."Bác sĩ: "......."Huhu tôi đáng chết mà.Thời Tễ: "......."Sau đó Tạ Chước mơ hồ đi nhận cơ giáp cấp S, sợi dây chuyền bạc được cậu tùy tiện đeo trước ngực."Qua đây." Thời Tễ nhàn nhạt gọi cậu.Tạ Chước nghe lời bước về phía anh, Thời Tễ lại nói: "Giáo sư Mạc Sơn có chuyện muốn nói với cậu.""???"Tạ Chước nhìn về phía Mạc Sơn, Mạc Sơn cũng nhìn cậu.Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.Cơ mặt Mạc Sơn cứng đờ, cuối cùng lạnh lùng nói: "Hôm qua là do tôi quá kích động, không cẩn thận làm cậu bị thương, tôi xin lỗi cậu."Tạ Chước không ngờ lão già này cũng biết nói lời xin lỗi."Tôi chấp nhận lời xin lỗi của ông."Sau đó, Tạ Chước hờ hững cười lạnh một tiếng, "Nhưng tôi vẫn phải nói, ông không hề không cẩn thận."Ra tay dứt khoát, chuẩn xác và tàn nhẫn như vậy, rõ ràng là muốn phế bỏ cổ tay cậu.Mạc Sơn: ".....Cậu quan tâm tôi có không cẩn thận hay không làm gì, xin lỗi cậu không phải được rồi sao?!Hiệu trưởng Hertz: "Mạc Sơn."Mạc Sơn lạnh mặt im lặng, một lúc sau lại nói, "Đến lượt nó."Ông ta chịu xin lỗi cũng là có nguyên nhân.Đó là tên nhóc này cũng phải đi xin lỗi cháu trai ông ta.Hiệu trưởng Hertz thực ra cũng nghĩ như vậy, ông luôn chủ trương hòa bình dĩ hòa vi quý."Con này, giáo sư Mạc Sơn là người làm thầy, đã xin lỗi con về hành vi không đúng mực của mình, bạn nhỏ Mạc Nham hiện tại bị thương không nhẹ, so tài cũng cần có chừng mực, con không phải cũng nên xin lỗi cậu ấy một tiếng sao?"Lông mày Thời Tễ khẽ nhíu lại một cách khó nhận ra.Mạc Nham chính là tự làm tự chịu, theo anh, Tạ Chước không cần phải xin lỗi cậu ta.Huống hồ, lúc đó tên nhóc này bị chọc tức đến phát điên, bây giờ còn bắt cậu đi xin lỗi người khác?Thời Tễ bình thản đứng dậy, chuẩn bị ngăn chuyện này lại."Được thôi.""......"Thời Tễ nhíu mày nhìn cậu.Tạ Chước ngược lại thản nhiên nhún vai, thẳng thắn hỏi hiệu trưởng Hertz, "Bây giờ luôn sao?"Hiệu trưởng Hertz hiền từ gật đầu, "Càng sớm càng tốt.""Vậy đi thôi." Tạ Chước nói.Thời Tễ thu hồi ánh mắt, mặt không biểu cảm bước ra trước.Trong phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt.So với Tạ Chước tinh thần phơi phới, tình trạng Mạc Nham trông thảm hại hơn nhiều, cánh tay vì chưa hoàn toàn hồi phục nên phải bó bột, khắp người đầy thương tích.Hắn ta đột nhiên rít lên một tiếng, không biết đụng phải chỗ nào."Có thể nhẹ tay chút không, đau chết ông đây rồi!"Y tá sợ hãi rối rít xin lỗi hắn.Sau khi băng bó xong liền vội vã rời đi, thề không bao giờ quay lại nữa.Tâm trạng Mạc Nham không tốt, đặc biệt là khi nhìn thấy trong nhóm chat lớn có người đăng ảnh Tạ Chước nhận cơ giáp cấp S.[Chanh Tinh]: Cùng là tân sinh với nhau mà tôi còn chưa điều khiển được cơ giáp cấp B, người ta đã mặc cơ giáp cấp S luôn rồi.Chia sẻ: [hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh]Trong hình là cơ giáp cấp S màu bạc đen cực ngầu, cùng hình ảnh Tạ Chước thu hồi cơ giáp vào khoang chứa của dây chuyền đeo trên cổ.[AAA Chị Triệu Bán Trứng Gà Ta]: Trích dẫn câu nói truyền cảm hứng của chỉ huy, khoảng cách giữa người với người có thể dùng nỗ lực để san bằng. Cố lên, lũ vô dụng![Điệu Anh Đào Xanh]: Cố lên, lũ vô dụng![Kẻ Phụ Họa]: Cố lên, lũ vô dụng!.......[Tiểu Sáp Thất]: Lạc đề chút, Tạ Chước đẹp trai quá đi!!! Mái tóc bạc này là tự nhiên hả, cảm giác vừa ngầu vừa đẹp như nhân vật xé truyện bước ra ấy![Lục Công Tử]: Bạn cùng phòng xác nhận, tự nhiên nha, cậu ta không hề có chân tóc đen.Trong nhóm chat tràn ngập những lời khen ngợi Tạ Chước đẹp trai đến mức khiến người ta mềm nhũn cả chân.Mạc Nham nhìn mà tức đến méo cả miệng.Hắn lập tức đăng nhập tài khoản phụ——[Cục Đá]: Tạ Chước mà đẹp trai hả? Mắt các người có vấn đề à, Mạc Nham hệ Chỉ Huy còn đẹp trai hơn gấp bội nhé?[Chanh Tinh]: Trước kia thì cũng tạm, coi như soái ca của hệ, giờ thì cùng lắm chỉ là cái xác ướp thôi.Chia sẻ: [hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh][Ăn Thêm Miếng Nữa]: Má ơi, ai nhìn cái này mà không thốt lên một câu di tích văn hóa sống dậy chứ!!![Lục Công Tử]: Di tích văn hóa? Đây không phải là bánh ú hả?Mạc Nham nhìn bức ảnh xấu xí của mình bị quấn đầy băng gạc, tức giận đến suýt ném điện thoại.[Cục Đá]: Tạ Chước đẹp trai thì có ích gì? Chắc các người còn chưa biết đúng không, Tạ Chước sắp đến đây xin lỗi tôi rồi đấy.Sau đó hắn ta vội vàng đổi lại tài khoản chính.[Mạc Nham Hệ Chỉ Huy]: Chuyện này mà các người cũng phát hiện ra sao?[Chỉ Huy Mạc Nham]: Đúng rồi, không sai đâu
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me