[1 - 199][ABO] Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc
Chương 3. Tôi không cần Alpha
Sợi xích vàng bay ra từ tay Ryan.Quấn lấy thiếu niên tóc bạc áo đen như dây leo.Cậu ấy cao ráo, vóc dáng thon dài, đôi chân thẳng tắp. Dù đang bị trói lại, cậu vẫn đứng thản nhiên, không hề vùng vẫy.Dù cổ tay bị khóa buông thõng trước người, trông như thể chẳng để tâm đến chuyện gì. Chỉ khi bị kéo đi loạng choạng, cậu mới cau mày khó chịu, bật ra một tiếng "Chậc".Alpha sinh ra vốn đã ngạo mạn, luôn muốn chiếm thế thượng phong.Tiểu Omega mắt xanh đứng bên cạnh kinh hãi nhìn cạnh tượng trước mắt."Á, nhẹ tay chút đi mà~"Thiếu niên Alpha lười biếng liếc Ryan, âm cuối kéo dài trông vô cùng cợt nhã.Ryan như bị giẫm trúng đuôi, mặt lập tức đỏ bừng, lắp bắp: "Cậu... cậu... cậu im miệng ngay cho tôi!"Tạ Chước cúi đầu bật cười khe khẽ, thấy thú vị vô cùng.Ngay sau đó, cậu cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo từ chỉ huy. Thoáng khựng lại, rồi giơ tay lên với vẻ vô tội: "Đau quá à~""......"Thời Tễ chẳng thèm để ý, giọng điệu thản nhiên lạnh nhạt: "Giải về phòng biệt giam, chờ xét xử."Ryan lập tức nghiêm túc đáp: "Rõ, thưa chỉ huy!"Thời Tễ không nói gì thêm. Cơn nóng trong người vừa được thuốc ức chế làm dịu lại nay lại âm ỉ trỗi dậy, anh bực bội xoa trán, xoay người rời đi.Dù không quay đầu, ánh mắt nóng bỏng sau lưng vẫn khiến người ta không thể làm ngơ.Vừa nóng rực, vừa dai dẳng....Trong phòng y tế, Thời Tễ ngồi thẳng lưng trước cửa sổ.Một liều thuốc ức chế được tiêm hết vào tuyến thể, cảm giác khó chịu trong cơ thể mới dần tan biến."Chỉ huy Thời, chúc mừng cậu đã trải qua lần phân hoá thứ hai."Hiệu trưởng Hertz mang theo báo cáo nghiên cứu từ trung tâm y tế, mỉm cười thông báo tin tức này.Thời Tễ trầm mặc vài giây, không tỏ vẻ ngạc nhiên.Giọng anh lạnh nhạt: "Có gì đáng chúc mừng chứ? Tôi đã 24 tuổi rồi."Tuổi phân hoá bình thường rơi vào khoảng 14. Hiếm có ai đến tận tuổi này mới phân hoá lại.Hiệu trưởng Hertz hiền hậu cười: "Nhưng với giống mèo các cậu, 24 tuổi vẫn chỉ là một bé mèo con thôi mà."Ông giơ tay mô tả hình dáng một bé mèo bọc tã.Thời Tễ: "......"Anh nghiêng đầu đi, giọng vẫn lễ phép nhưng lạnh băng: "Gọi tôi là Thời Tễ là được."Đôi mắt già nua của hiệu trưởng dịu dàng nhìn anh thật lâu, rồi ông nhẹ nhàng nói:"Dựa theo ghi chép nghiên cứu, mỗi lần phân hoá đều có nguyên nhân rõ ràng. Nếu không gặp phải cú sốc quá lớn, thì không ai tự nhiên phân hoá.""Dù là từ nội tâm hay do tác động bên ngoài."Trước kia từng có một Omega tuổi dậy thì bị bạo hành kéo dài, sau đó đột nhiên phân hoá thành Alpha.Hiệu trưởng nhìn vị chiến thần lừng danh khắp dải Tinh Hệ này, ánh mắt ông ấm áp như một bến cảng có thể cho người khác nương tựa."Tiểu Thời Tễ, đừng lo.""Tinh Hệ Thứ Tám sẽ giúp cậu tìm được Alpha thuộc về mình giữa biển người mênh mông."Thời Tễ: "..."Sự im lặng như một màn sương lạnh phủ kín trời đêm.Anh không nhịn được nữa, đứng dậy, cầm lấy bản báo cáo kiểm tra, ánh mắt lướt qua hàng chữ ghi giới tính: Omega."Tôi không cần Alpha."Anh không thể chấp nhận bị đánh dấu.Trên đời này, cũng chẳng ai có thể đánh dấu được anh.Tờ báo cáo bị ném vào thùng rác.Tổng chỉ huy đã lấy lại phong thái lạnh lùng cấm dục, chỉ là làn da vẫn ánh lên lớp sáng ẩm mỏng như phủ men sứ, đẹp đến mong manh.Anh bước ra ngoài."Còn nữa—"Anh nghiêng đầu, cau mày nói: "Tôi tên Thời Tễ. Sau này đừng gọi tôi là tiểu Thời Tễ nữa."Hiệu trưởng Hertz vuốt râu cười bất lực.Thời Tễ tới khu phòng giam, thấy tiểu Omega mặc đồng phục đen đang ra sức bấm huyệt nhân trung, trông tức đến phát điên."Chỉ huy, anh tới rồi!"Ryan nhìn thấy anh liền phấn chấn hẳn.Thời Tễ khẽ "ừ", liếc vào phòng thẩm vấn, hỏi: "Thế nào rồi?"Ryan khó nói: "Anh... anh tự nhìn thì hơn."Trong phòng thẩm vấn, thiếu niên tóc bạc ngồi trên ghế, hai chân thoải mái duỗi ra, cổ tay bị còng bởi xích vàng buông thõng giữa hai chân."Tôi thật sự không có ý xấu với chỉ huy đâu. Các anh còn muốn tôi nói mấy lần nữa hả?"Đối diện với sự tra hỏi nghiêm túc, cậu còn uể oải ngáp một cái.Giọng điệu thờ ơ, hờ hững: "Tôi thà tự mình xảy ra chuyện, cũng sẽ không để anh ấy gặp nguy hiểm.""Cứ hỏi đi hỏi lại mãi một câu, chẳng lẽ tôi thể hiện tình cảm chưa đủ rõ ràng sao?""......"Người thẩm vấn rõ ràng cũng tức đến muốn bấm nhân trung.Anh ta nghiêm giọng: "Cậu cố tình bắt cóc chỉ huy, còn nói là không có ác ý?!""Ai bảo bắt cóc là phải có ác ý?" Tạ Chước lười nhác nhướng mày hỏi lại.Đôi mắt đào hoa của cậu hiện lên nét tinh quái, sâu không thấy đáy."Các anh bắt nạt người trong lòng của tôi, còn không cho tôi ra tay sao?"Người thẩm vấn bị cậu làm nghẹn họng.Hôm nay đúng là sự cố ngoài dự kiến. Không ai ngờ chỉ huy lại đột ngột phân hoá.Dù có mười lá gan, bọn họ cũng không dám động vào anh!Tạ Chước lại uể oải tựa ra sau như một con lười: "Yên tâm đi, dù có bắt cóc thì tôi cũng sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt.""Cho anh ấy nằm nệm êm, đắp chăn mềm, chất đầy thú bông trên giường. Đợi anh ấy ngoan ngoãn ngủ dậy, tôi sẽ đút anh ăn món tôi nấu, rồi tặng thêm một nụ hôn chào buổi sáng—"Cạch! Cửa phòng thẩm vấn bất ngờ bật mở.Người thẩm vấn trố mắt nhìn Thời Tễ bước vào, bóng anh đổ ngược sáng, áo trắng quần đen.Đôi mắt sâu như nước không hề gợn sóng, không chút biểu cảm lướt qua thiếu niên.Giọng anh lạnh như gió đầu thu: "Hôn chào buổi sáng gì cơ?"Tạ Chước: "......"Rõ ràng không ngờ bị bắt quả tang, cậu nhỏ giọng: "A..."Đang chuẩn bị lên tiếng thì Ryan nhào tới bịt miệng cậu, hét lên với Thời Tễ: "Chỉ huy, đừng nghe! Tên này đang nói nhảm thôi!""......"Không khí hỗn loạn trong vài giây, Thời Tễ khẽ nhíu mày, hơi đau đầu.Sau đó, anh tiếp quản cuộc thẩm vấn. Chỉ huy áo trắng quần đen ngồi đối diện, lưng thẳng tắp, ánh sáng nhạt phủ lên vai anh, đẹp như ánh trăng, khiến người khác không dám nhìn thẳng.Anh mở miệng: "Cậu lấy cơ giáp cấp 3S ở đâu?"Không khí lập tức nghiêm lại.Tạ Chước ngơ ngác ngẩng đầu: "Cơ giáp cấp 3S gì cơ?"Ánh mắt Thời Tễ lạnh như băng, nhìn thẳng vào cậu: "Tất cả cơ giáp cấp 3S của Tám Tinh Hệ đều có hồ sơ lưu trữ. Trước mặt tôi không cần giả vờ."Tạ Chước còn chưa kịp nói, Thời Tễ đã tiếp lời:"Linh Vũ, cơ giáp bay cấp 3S, là tác phẩm cuối đời của đại sư chế tạo Suer. Lần cuối cùng xuất hiện là ở cung điện Tinh Hệ Chủ, sau đó mất tích cho đến nay."Ý anh rất rõ ràng: một vũ khí bị mất ở Tinh Hệ Chủ lại xuất hiện trong tay một thiếu niên ở Tinh Hệ Thứ Tám xa xôi — chuyện này không bình thường chút nào.Đây mới là lý do thật sự anh ra lệnh bắt giữ cậu.Ánh mắt chỉ huy liên bang lạnh như băng, là cái nhìn đánh giá mang theo sự áp chế từ người đứng trên cao nhìn xuống kẻ bên dưới.Tạ Chước vẫn nhìn anh, trả lời: "Em nhặt được."Thời Tễ nheo mắt: "Đừng nói dối."Có lẽ vì thái độ của anh quá lạnh nhạt, Tạ Chước cũng cụt hứng, cả chỏm tóc bạc bù xù trên đầu cũng cụp xuống.Cậu nhìn anh, nghiêm túc nói: "Em sẽ không nói dối anh."Một Alpha trẻ tuổi, với trái tim nhiệt huyết và chân thành, từ đầu đến cuối đều không hề giấu giếm điều gì.Bầu không khí giằng co hồi lâu.Ryan đứng một bên như hoá đá, tay chân lạnh toát.Thì ra lúc nghiêm túc, chỉ huy đáng sợ đến vậy!Thời Tễ đứng dậy, mặt không biểu cảm bước ra ngoài: "Thả cậu ta."Ryan phản xạ có điều kiện: "Vâng, tôi sẽ xử tử ngay... Hở? Hả? Thả ra á???"Thời Tễ không nói thêm, chỉ lạnh lùng cảnh cáo thiếu niên tóc bạc:"Linh Vũ là vũ khí hỗ trợ, không có tính sát thương trực tiếp. Sau này đừng khoa trương như vậy nữa, không khéo lại mất mạng."Nói xong, anh rời khỏi phòng thẩm vấn, không ngoái đầu lại.Ryan vẻ mặt khó hiểu đi mở xích."A~ Thì ra chỉ huy là đang lo lắng cho tôi đây mà~"Thiếu niên lập tức đổi thái độ, cười đến xuân tình lay động.Ryan — một fan cứng của chỉ huy — lập tức phản bác: "Không đời nào!"Nhưng ba chữ ấy chẳng mảy may tác động tới một kẻ đầu óc toàn tình yêu.Tạ Chước cong mắt đào hoa, gương mặt tuấn tú không che giấu được niềm vui: "Lần đầu gặp lại sau bao năm, chỉ huy đã quan tâm tôi thế này.""Vậy nếu gặp nhau thêm vài lần nữa, nói không chừng anh ấy sẽ yêu tôi luôn đó~"———Fan cứng Ryan: ???
Thời mỹ nhân: Tự tin mù quáng, đủ wow rồi đó.
Thời mỹ nhân: Tự tin mù quáng, đủ wow rồi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me