1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc
Tạ Chước nhịn cười suốt đọc đường, đuổi theo chỉ huy đến khu huấn luyện cơ giáp.Thời Tễ lười để ý đến tên Alpha đầu óc không bình thường này, cả đường đi gần như chẳng nói với cậu câu nào. "Chỉ huy ơi, em nhận được cơ giáp cấp S rồi." Tên nhóc con cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa.Nghiêng đầu cố gắng thu hút sự chú ý của anh.Nhìn dáng vẻ Thời Tễ đang lựa chọn cơ giáp huấn luyện vừa tập trung vừa nghiêm túc, cậu lại càng muốn phá bĩnh.Vô cùng xấu tính.Thời Tễ: "Ừ."Thấy rồi. Cái thứ lấp lánh treo lủng lẳng trên cổ cậu thế kia, muốn không để ý cũng khó.Tạ Chước chống cằm, nhìn anh qua khoang chứa của dây chuyền cơ giáp.Cổ áo lỏng lẻo lộ ra một đoạn xương quai xanh gợi cảm, cậu thử dò hỏi, "Có muốn em mặc vào cho anh xem không?"Giống như một chú chó con lấm lem ven đường, vô tình được một con người lạnh lùng ném cho chút thức ăn, liền đem chuyện này ghi nhớ mãi.Một ngày nọ đào được một chiếc váy xinh đẹp trong thùng rác, vội vội vàng vàng mặc vào, vẫy đuôi muốn chạy đến khoe với người đó.Thời Tễ đang bận, nhẹ nhàng từ chối, "Không cần."Ít nhất là bây giờ không cần.Sau này sẽ có lúc cần cậu mặc.Tạ Chước mím môi, không tránh khỏi có chút thất vọng nho nhỏ.Cậu nghiêng đầu nằm sấp trên bàn, gối lên cánh tay thon dài cân đối, cuối cùng lại hỏi:"Vậy có muốn em cởi hết cho anh xem không?""......."Đầu ngón tay Thời Tễ quấn lấy sợi dây chuyền bạc, dừng giữa không trung, lạnh lùng ngước mắt liếc cậu một cái.Còn chưa kịp mở miệng, đã nghe phía sau truyền đến một giọng nói vui mừng đầy phấn khích— "Muốn, muốn, muốn!"Omega mắt xanh trong bộ đồng phục đen bám trên cửa, hai tay nắm chặt khung cửa vẻ mặt hưng phấn, "Cho tôi xem với, cho tôi xem với!"Thời Tễ: "......."Tạ Chước chậm rãi ngồi dậy, ngón tay dài tùy ý kéo cổ áo lên che đi phần xương quai xanh gợi cảm đang lộ ra, cẩn thận như một khuê nữ thuần khiết, "Không cho."Ryan: "???"Đồ keo kiệt!Thời Tễ bỗng thấy đau đầu, quyết định phớt lờ cả hai tên này, liếc nhìn cậu trai cao ráo đứng sau Ryan, "Đến vừa đúng lúc, ở đây đợi tôi một lát."Sở Đàn Tinh gật đầu, "Vâng."Nói xong, Thời Tễ liền xoay người ra khỏi phòng huấn luyện.Anh vừa rời đi, Tạ Chước liền cảm thấy vô vị, một tay đút túi quần, tư thế lười biếng dựa một bên.Cậu chậm rãi nói với Ryan: "Người lớn đang nói chuyện trẻ con đừng có hóng hớt."Ryan: "?""Còn cái gì mà cho tôi xem với cho tôi xem với."Tạ Chước cả đời sống hai mặt lười phải nói nhiều, "Đây là thứ không trả tiền mà có thể xem được sao?"Ryan: "???"Cho hỏi người này có phải là bậc thầy biến diện nổi tiếng thế giới không?Trước mặt chỉ huy thì là đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, đến trước mặt cậu thì lại bày ra cái bản mặt kiêu căng vênh váo. "Tôi lớn hơn cậu đó, ok?!"Ryan vẻ mặt không phục nhìn tên nhóc mới vừa tròn 18 tuổi này."Tôi lớn hơn cậu tận hai tuổi đó, tôi 20 rồi!"Tạ Chước chậm rãi liếc nhìn cậu ta một cái, giọng điệu cợt nhả, "Phải không đó? Không tin.""Trông như còn chưa mọc đủ lông măng ấy."Ryan tức xì khói.Dáng vẻ giận dữ bất lực của cậu trông như cá nóc nhỏ đang phồng má.Đưa tay ra sau túm lấy vạt áo chỉnh tề thẳng thớm của người phía sau, cầm trong lòng bàn tay khẽ lắc lắc, trong miệng lẩm bẩm bất mãn—"Đàn Tinh, cậu nói cậu ta biết, tôi rất lớn có đúng không!?"Sở Đàn Tinh đang trả lời tin nhắn trên quang não, màn hình trong suốt phản chiếu những ngón tay trắng trẻo thon dài.Cậu hờ hững dừng lại, "?"Cúi đầu đối diện với một đôi mắt tròn xoe xanh biếc.Omega này chỉ cao đến cằm cậu, khuôn mặt non nớt tiêu chuẩn của một tiểu O đáng yêu.Đáng yêu, nhưng nóng tính.Sở Đàn Tinh dời ánh mắt, lạnh nhạt đề nghị, "Hai người tốt nhất nên cùng nhau đi khám khoa thần kinh."Ryan: "."Tạ Chước: "Phụt——"Hai người líu ríu cãi nhau đến nỗi làm Sở Đàn Tinh cũng đau cả tai, may mà không lâu sau chỉ huy đã quay lại.Vừa giây trước còn mặt đỏ tía tai, giây sau lập tức im như thóc.Thời Tễ bình tĩnh lướt mắt qua hai đứa trẻ ngoan đang đứng nghiêm này chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cuối cùng nhìn về phía Sở Đàn Tinh. "Hai người các cậu, chuẩn bị một chút bắt đầu PK."Ryan sửng sốt, suýt chút nữa tưởng mình bị gọi tên, "Ai với ai cơ ạ?"Thời Tễ: "Hai Alpha."Ryan còn hơi mơ hồ, dù sao vẻ ngoài của chỉ huy quá dễ gây hiểu lầm, khiến người ta khó mà nghĩ anh là một Omega.Cậu lúc này chợt tỉnh ngộ, "À à à, chỉ huy là tiểu O."Lời vừa dứt, Ryan cứng đờ tại chỗ.Tiêu, tiêu đời rồi.Quả nhiên, ánh mắt lạnh băng của Thời Tễ lập tức dừng trên mặt cậu, khiến Ryan như rơi vào hầm băng.Sở Đàn Tinh cười lạnh một tiếng, "Đỉnh."Tạ Chước cố nhịn, nhưng thật sự không nhịn nổi, chưa từng thấy ai ngốc đến mức chạy vào cấm địa của chỉ huy mà điên cuồng nhảy nhót như vậy.Tạ Chước: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!"Dám gọi chỉ huy là tiểu O ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!! Thời Tễ bị giọng cười ầm ĩ của cậu làm khó chịu đến nhíu cả mắt.Quay đầu nhìn cậu, "Buồn cười lắm sao?"Tạ Chước lập tức ngậm miệng, biết co biết duỗi ngoan ngoãn xin lỗi, "Xin lỗi ạ."Khép lại vở tiểu phẩm ngắn ngủi đầy nguy hiểm, Thời Tễ ném mấy sợi dây chuyền cơ giáp lên mặt bàn trong phòng huấn luyện."Dùng cái này."Hai cặp dây chuyền cơ giáp giống hệt nhau, một cặp cận chiến, một cặp tầm xa.Hiển nhiên chỉ huy rất rõ điểm mạnh yếu của từng người, nên yêu cầu họ thi đấu hai lượt. Sở Đàn Tinh là một người dày dặn kinh nghiệm huấn luyện lâu năm, đương nhiên hiểu rõ việc đặt cả hai người lên cùng một vạch xuất phát sẽ dễ kiểm tra thực lực cá nhân của từng người, cũng như phân định rõ ai có năng lực vượt trội hơn. Chỉ là, chẳng phải bọn họ là một đội sao?Thời Tễ liếc mắt nhìn thấu suy nghĩ của cậu ta, "Các cậu vẫn chưa hiểu rõ nhau.""Cách nhanh nhất để hiểu một người, chính là biến người đó trở thành đối thủ của mình."Giọng trầm khàn lười biếng của thiếu niên vang lên, nghiêng đầu nhìn về phía chỉ huy.Vẻ mặt đầy mong chờ được khen ngợi, "Có đúng không, chỉ huy?"Vị chỉ huy ngày thường luôn thờ ơ thuận miệng mỉa mai cậu một câu kiểu 'bớt ảo tưởng sức mạnh, cậu tưởng cậu thông minh lắm sao?'.Lần nay lại im lặng một lát, nhàn nhạt 'ừ' một tiếng.Ryan kinh ngạc, len lén ghé sát lại hỏi tên nhóc tóc bạc này."Sao cậu biết được chỉ huy nghĩ gì thế? Cậu làm gì chỉ huy rồi?"Tạ Chước trưng ra vẻ mặt: Anh đang đùa với tôi hả?"Anh không biết sao?"Cậu một tay đút túi, tay còn lại lười biếng nghịch sợi dây chuyền cơ giáp, giọng điệu thong thả."Tôi là bé giun nhỏ đáng yêu ở trong bụng chỉ huy đó."Ryan: "............"Tiểu Omega thật sự không chịu nổi nữa, mặt mày nhăn nhúm không nói nên lời, "Cậu đúng là kinh tởm."Thời Tễ cũng không chịu nổi nữa, ánh mắt sắc lạnh nheo lại, hít sâu một hơi rồi bắt đầu đếm ngược, "Cho các cậu ba giây vào vị trí. Ba......"Thiếu niên tóc bạc nhanh như chớp lao về phía phòng huấn luyện, cả quá trình chưa đến một giây.Sở Đàn Tinh thấy vậy cũng lập tức di chuyển.Cậu ta đứng thẳng trong phòng huấn luyện, nhìn thiếu niên tóc bạc nhỏ hơn mình hai tuổi phía đối diện, bình tĩnh hỏi: "Đấu cái gì trước? Cận chiến?"Điều khiển cơ giáp sẽ tiêu hao tinh thần lực, nên chọn sở trường trước sẽ chiếm lợi thế hơn. Tạ Chước hờ hững xoa nhẹ hai sợi dây chuyền cơ giáp trong lòng bàn tay.Không để tâm cười khẽ, "Tầm xa đi."Lông mày Sở Đàn Tinh hơi nhếch, không nhiều lời, "Được."Cậu ta kích hoạt cơ giáp tấn công tầm xa cấp A từ dây chuyền cơ giáp."Đợi đã——"Sở Đàn Tinh ngẩng đầu nhìn cậu, Tạ Chước như nhớ ra gì đó, quay sang nhìn về phía chỉ huy đang đứng ngoài tường kính của phòng huấn luyện.Ngón tay khều nhẹ sợi dây chuyền cấp S treo trên cổ mình, vô cùng tội nghiệp nói: "Em sợ làm hỏng mất, chỉ huy ơi, anh giữ giúp em một lát có được không?"Ba người còn lại: "......."Sở Đàn Tinh không lên tiếng.Ryan thì vẻ mặt cạn lời, tên Alpha này có bệnh à?!Chỉ là một sợi dây chuyền cơ giáp cấp S thôi mà, có cần thiết không vậy?!Chỉ huy là ai chứ!!! Tổng chỉ huy của Đế Quốc, người sở hữu cơ giáp cấp 5S, lại bị dùng để giúp cậu ta giữ hộ một sợi dây chuyền cơ giáp cấp S nhỏ xíu.....Cơn bão táp trong đầu Ryan còn chưa kết thúc, liền trơ mắt nhìn thấy chỉ huy nhíu mày bước tới.Gương mặt không kiên nhẫn đem sợi dây chuyền cấp S từ trên cổ Alpha tháo xuống.Động tác thì thô lỗ, nhưng lại rất cẩn thận. Thời Tễ nắm sợi dây chuyền cơ giáp cấp S vẫn còn lưu lại nhiệt độ của thiếu niên, môi mỏng buông ra hai chữ ghét bỏ, "Lắm chuyện."Ryan:.........Hả???
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me