TruyenFull.Me

[1 - 199][ABO] Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 34. Em không có mấy cái ham muốn phàm tục đó

hinhin50

Alpha vừa rời đi giờ đã quay trở lại, đứng trước mặt anh.

"Đương nhiên là chưa rồi."

Ánh nắng vàng nhạt phủ lên người cậu, mái tóc bạc rực rỡ phóng khoáng bay trong gió.

"Sao em có thể đánh dấu Omega khác được chứ?"

"Tim em, gan em, từng tế bào trên người em đều thuộc về anh, thưa chỉ huy!"

Thái dương Thời Tễ giật mạnh một cái.

Không chút khách sáo trực tiếp vạch trần, "Trước đây tôi không phải Omega."

Ý ngoài lời là, anh không tin có Alpha nào cả đời sẽ không đánh dấu Omega.

Đặc biệt là cảm giác giày vò do kỳ mẫn cảm mang lại không phải ai cũng có thể chịu đựng được.

"Vậy thì sao chứ?"

Tạ Chước cong môi cười nhạt, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra chút giễu cợt sâu kín khó nhận ra.

Giọng điệu ngông nghênh bất cần, "Có giỏi thì đau chết em đi."

Cậu từ nhỏ đã chịu đủ khổ, thêm chút này cũng chẳng sao.

Thời Tễ lặng lẽ nhìn cậu.

Tạ Chước đổi giọng, lại lơ đãng nghiêng đầu, "Dù sao thì tim em, gan em, từng tế bào trên người em đều thuộc về chỉ huy—"

"Đủ rồi!"

Thời Tễ trừng mắt nhìn cậu, "Cậu còn muốn nói bao nhiêu lần nữa hả?!"

Tạ Chước không nhịn được khẽ bật cười.

Tiếng cười trầm thấp, lười biếng, nhưng không hiểu sao lại mang theo vài phần dịu dàng.

"Thật sự không có mà."

Cậu chớp mắt đầy chân thành, "Em mới 18 tuổi, em không có mấy cái ham muốn phàm tục đó. "

Thời Tễ: "............"

Vậy xin hỏi tên Alpha năm phút trước còn cọ loạn lên người anh là ai thế?

Anh lạnh lùng nói, "Cậu tốt nhất là như vậy."

Tạ Chước chột dạ khẽ ho một tiếng, chuyển sang hỏi, "Anh hỏi em chuyện này là có ý gì?"

Trong lòng cậu như chợt lóe lên một suy đoán, tim cũng bất giác đập nhanh hơn, vì sự thành công của bước tiến nhỏ này.

Vui vẻ đến độ từng tế bào cũng nở hoa.

Thời Tễ hiếm khi im lặng lâu như vậy, một lúc sau mới buông một câu.

"Trong đội của tôi, không nhận người có tình sử phức tạp."

Tạ Chước: "......?"

Cậu kinh ngạc, "Nghiêm khắc vậy luôn hả?"

"Ừ."

Thời Tễ dựa vào cửa kính, lạnh lạnh nhạt nhạt đáp xong, khóe môi lại như khẽ cong lên một chút.

Tạ Chước cụp mắt, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên quang não hai cái, thuận miệng hỏi, "Vậy có nhận người đang yêu đương không?"

Thời Tễ lập tức nhảy dựng, "Ai đang yêu đương với cậu!"

Ngón tay Alpha dừng lại giữa không trung, quang não phát ra tiếng 'tít' một cái.

Sau đó một bảng thành tích huấn luyện hiện ra giữa không trung.

Trong ảnh chụp là Omega mắt xanh với gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc mặc đồng phục học viện màu đen, Ryan.

Tạ Chước ngẩng đầu ngơ ngác, tóc bạc trên đỉnh đầu lòi ra một sợi dựng đứng, ánh mắt đào hoa thoáng hoảng hốt thất thần––

"Hả???"

Thời Tễ: "......"

Tạ Chước trơ mắt nhìn sắc mặt trắng lạnh của chỉ huy, dần dần nhuộm lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, như phủ lên một lớp ánh sáng mong manh rực rỡ.

Dù sao ngày thường cậu vẫn hay trêu chọc chỉ huy như vậy, phản ứng vô thức này cũng bình thường.

Cậu dự định mở miệng dỗ dành, "Không sao mà..."

Thời Tễ đột ngột quay đầu đi, cụp mắt không nói lời nào.

Hàng mi dài rủ xuống phủ một lớp bóng mờ, dường như vì cảnh tượng lúng túng này mà anh rất không vui, đôi môi mỏng cũng khẽ mím lại.

Tạ Chước nhìn một cái mà tim muốn tan chảy.

Chết tiệt, đây là muốn đáng yêu chết người ta à.

Trong lòng cậu ngứa ngáy khó chịu, ghé cái đầu bạc lại gần, giọng điệu nhẹ nhàng gọi, "Chỉ huy ơi?"

Alpha dịu dàng lễ phép hỏi, "Vậy anh có bằng lòng cùng yêu đương với em không?"

Ánh mắt Thời Tễ bình tĩnh nhìn cậu, "Cậu nghĩ sao?"

"Em nghĩ....."

Alpha lặng lẽ rụt tay về, "Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần tiếp tục cố gắng."

Thời Tễ quay đầu nhìn dữ liệu và bảng thành tích của Ryan đang chiếu trên quang não.

"Hiện tại tôi không cần người tấn công."

Anh đã cân nhắc qua Ryan.

Không thể phủ nhận Ryan rất xuất sắc, tổng thành tích đứng đầu học viện, nhưng anh cần người có khả năng tấn công cực hạn, nên đã chọn Tạ Chước và Sở Đàn Tinh.

"Em biết hiện tại anh cần một tấm chắn hoàn hảo."

Tạ Chước có chú ý thấy chỉ huy đang xem xét tư liệu của hệ Phòng Thủ.

"Nhóc tóc xanh đó, khả năng chịu sát thương rất trâu bò."

Cậu mở một trang dữ liệu sơ bộ rất ít người để ý của vòng loại tốt nghiệp.

Bất đắc dĩ nhún vai, "Trận này anh ta chịu sát thương tới 400 nghìn, em còn chưa gánh nổi nhiều như vậy."

Ánh mắt Thời Tễ lóe lên, nghiêm túc nhìn vào số liệu vòng loại trước mặt.

Kỳ thi tốt nghiệp chia làm nhiều vòng, càng về sau các trận đấu càng hấp dẫn, không ai quan tâm đến thành tích vòng loại, sau đó Ryan cũng không có chịu sát thương cao như vậy nữa.

"Em đoán lúc đó anh ta muốn giành hạng nhất, có giới hạn thời gian nên phải đánh nhanh thắng nhanh, sau đó mới đổi cơ giáp."

Thời Tễ không phủ nhận cũng không khẳng định.

Sau đó gọi Sở Đàn Tinh đến.

"Ryan chịu sát thương rất giỏi." Sở Đàn Tinh không phủ nhận mà gật đầu.

Cậu ta mà nói 'rất giỏi' thì chính là đỉnh cao rồi.

Dù sao thì đánh giá tấn công tầm xa của cậu ta đối với Tạ Chước, chỉ là 'không yếu'.

Sở Đàn Tinh hơi do dự nói, "Trước kia tôi không muốn đối đầu với cậu ấy cũng có lý do này."

"Cậu ấy có thể đỡ được 80% đòn tấn công của tôi, PK với cậu ấy vừa tốn thời gian lại tốn sức."

Có thể thắng, nhưng không đáng.

Tiểu Omega có lẽ sẽ không tức giận, nhưng sẽ âm thầm buồn bã rất lâu, còn phải dỗ dành.

Chuyện tốn công vô ích như vậy Sở Đàn Tinh lười phải làm.

Thời Tễ thong thả nói, "Trong cả học viện, người có thể đỡ được 80% đòn tấn công của cậu khi PK không quá ba người."

Sở Đàn Tinh nhàn nhạt gật đầu, "Ừm."

"Vậy sao anh không nói sớm!"

Tạ Chước oán hận ngáp một cái, "Hại tôi lật dữ liệu đến bốn giờ sáng."

Thời Tễ hơi dừng lại, ánh mắt nhàn nhạt liếc qua Alpha đang buồn ngủ.

"Còn chưa ngủ đủ giấc dưỡng nhan nữa." Tạ Chước xoa nhẹ mặt.

Thời Tễ: "......"

Thấy vậy, Sở Đàn Tinh bình thản giải thích, "Tôi vốn định đợi chỉ huy tìm được người phù hợp trước."

"Sau đó thì sao?"

Tìm được người rồi thì liên quan gì đến nhóc tóc xanh nữa?

"Sau đó để Ryan với cậu ta PK, nghiền nát cậu ta." Giọng điệu nam sinh bình tĩnh nghiêm túc.

Tạ Chước: "......"

Cái mạch não này đúng là trâu bò vãi.

Nếu không thì sao mà làm hội phó hội học sinh được chứ? Chẳng bao giờ khoe mẽ, chỉ dùng thực lực để chứng minh.

Tiểu Omega kia thật xứng đôi với cậu ta.

Thời Tễ thật sự lười nghe thêm, "Ryan đâu rồi?"

Tiểu Omega ngày nào cũng dính lấy anh hôm nay lại không thấy đâu.

Trên gương mặt vốn không có nhiều biểu cảm của Sở Đàn Tinh, thoáng hiện lên vài phần khó đoán.

"Giận dỗi, không biết chạy đi đâu rồi."

Tạ Chước cười phá lên, "Giận rồi mà không biết dỗ à?"

"Bọn tôi chỉ là quan hệ bạn cùng phòng bình thường." Sở Đàn Tinh nhàn nhạt giải thích rõ ràng, rồi lạnh lùng buông một câu, "Không biết dỗ người."

Ngay lúc đó, cửa phòng huấn luyện bị người ta đập mạnh một tiếng—

"Chỉ huy ơi, không xong rồi, học trưởng Ryan đang đánh nhau với nhóm học viên lớp tinh anh trên sân huấn luyện!!! Xà đơn cũng bị nhổ cả gốc lên rồi!!!"

Thời Tễ: "......" Đây là quy trình tiêu chuẩn khi muốn vào đội à?

Sao đứa nào đứa nấy đều giỏi gây chuyện vậy.

Anh đã kéo về mấy trái bom nhỏ gì thế này?

Thời Tễ đứng dậy, "Đi xem sao."

Lời còn chưa dứt, Alpha bên cạnh đã như mũi tên rời cung lao thẳng ra ngoài—

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me