[1 - 199][ABO] Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc
Chương 46. Dấu ấn của em chỉ dành cho anh
Cùng lúc đó, toàn bộ hiện trường rơi vào trạng thái trợn mắt há mồm.Bao gồm cả bình luận trực tiếp trên màn hình.[ ??? ][ Lúc mang thai con của chỉ huy, cậu đã được chỉ huy cho phép chưa? Alpha thân yêu của tôi? ][ Cậu mẹ nó có cái chức năng đó à mà còn ốm nghén? ][ Tôi sụp đổ rồi..... ][ Chấn động! Trong xã hội hiện đại, Alpha vậy mà lại mang thai con của Omega, rốt cuộc đây là sự suy đồi đạo đức hay là sự diệt vong của nhân tính.....? ][ Là sự phát điên của Alpha. ][ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha tôi cười đến chết mất. ][ Tạ Chước à, cậu rõ ràng là một người đẹp trai như vậy, sao lại mọc ra cái miệng này thế hả? ][ Chỉ có thể nói, may mà chỉ huy không nghe thấy...... ].......Chỉ huy nghe thấy rồi.Cả hai tai của chỉ huy đều nghe thấy.Anh lạnh lùng trừng mắt nhìn tên Alpha tóc bạc cà lơ phất phơ đang đứng trên đài, hoàn toàn không biết thế nào là tiết chế.Thật sự đã cho cậu đủ mặt mũi rồi đúng không?Chuyện hôm qua cắn tai anh còn chưa tính sổ, hôm nay lại.....Lúc này, hiệu trưởng Hertz cũng bị choáng váng không nhẹ.Nửa phút trước ông còn đang thao thao bất tuyệt khuyên nhủ Thời Tễ——Tóm gọn lại thì ý là: Không phải Hoàng Đế bệ hạ thật sao? Thật sự không phải Hoàng Đế bệ hạ hả? Nếu không phải Hoàng Đế bệ hạ thì phải làm sao đây? Đại loại là vậy.Chỉ còn ba ngày nữa là đến kỳ phát tình chính thức, nếu Thời Tễ cứ vô tư tiêm thuốc ức chế như thế này, thì ngay cả mạng cũng không giữ được!Anh mà chết, Hoàng Đế nổi trận lôi đình, e rằng cả Tinh Hệ Thứ Tám này cũng không ai sống nổi! Thời Tễ: "........"Anh thực sự khâm phục bản thân có thể bình tĩnh nghe hết những lời hoang đường này. Sau đó nhàn nhạt buông ra một câu, "Tôi đã chọn được Alpha phù hợp, sẽ không tiếp tục sử dụng thuốc ức chế vô tội vạ nữa."Cái gì nặng cái gì nhẹ, anh rất rõ ràng.Hiệu trưởng Hertz kinh ngạc, "Hả?"Còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị câu 'Tôi ốm nghén' của Tạ Chước tiễn thẳng lên trời. Râu hiệu trưởng Hertz run rẩy một lần nữa, "Hả?"Tiếp nữa nghe thấy Tạ Chước mạnh miệng tuyên bố mình đã là người của chỉ huy, ông gần như hóa đá, râu treo lơ lửng giữa không trung cũng không nhúc nhích."—HẢ???"Ánh mắt ông đảo qua đảo lại giữa hai người, không dám chắc chắn hỏi, "Tiểu Thời Tễ, chẳng lẽ Alpha mà cậu nói chính là.....""Không phải."Hiệu trưởng Hertz chưa kịp nói hết câu, Thời Tễ đã lạnh giọng cắt ngang.Anh lạnh lùng liếc nhìn tên thiếu niên tóc bạc vô phép vô tắc trên đài, "Cậu ta xứng sao?"Sau đó không đợi hiệu trưởng Hertz mở miệng liền sải bước đi về phía trước.Đám học viên phía trước chỉ cảm thấy sau lưng có một luồng khí lạnh ập đến, đủ để khiến từng người bọn họ đông cứng thành tượng băng."Chỉ....""Tránh ra."Đám học viên nín thở vội vàng nhường đường, giữa đám đông chen chúc lập tức dẹp ra một lối đi lớn. Tạ Chước không ngờ mình chỉ buộc miệng đùa một câu mà lại gặp tai họa.Nhìn về phía cuối dòng người, chỉ huy mặt lạnh lùng như tuyết phủ, cậu không kìm được mà phát ra hai tiếng, "......A ồ."Thời Tễ một đường thuận lợi bước xuống dưới đài, ngẩng đầu nhìn toàn bộ hai đội tham gia. Đội của giáo sư Mạc Sơn vì ngày nào cũng bị ép nghe nói xấu chỉ huy, trong lòng thầm nghĩ lần này không liên quan gì đến mình cả, bọn họ chỉ là nhóm quần chúng hóng chuyện thôi—"Toàn bộ cút xuống hết cho tôi."Thời Tễ ra lệnh một tiếng, toàn bộ hai đội tuyển vừa lăn vừa bò từ trên đài lộn nhào xuống dưới."Không biết còn tưởng đang ở lễ trao giải."Giọng điệu mỉa mai của chỉ huy Thời rõ ràng là vô cùng chuyên nghiệp, "Kiểm tra lại mới biết, ồ, hóa ra còn chưa thi đấu cơ.""......""......" Hai đội tuyển ngay cả thở mạnh cũng không dám.Bình luận trực tiếp thì cười đến sắp điên luôn rồi. [ Ha ha ha ha ha ha ha ha....... ha? Nghêu ngon thật đấy. ]Thời Tễ lạnh lùng thu lại ánh mắt.[ Mẹ nó, chỉ với một ánh mắt thôi, tôi đã biết mình nên chôn ở đâu rồi. ][ Chỉ huy đáng sợ quá hu hu hu. ][ Thật đó, tên Alpha này còn có thể không sinh con cho anh ấy sao? ][ Đây không phải O, mà là thần O! ]Thời Tễ không để ý đến bình luận nữa, anh vốn không thích xem những thứ này, nên không biết bọn họ đang nói nhảm nhí gì."Tất cả kiểm tra kỹ trang bị cơ giáp của mình, tháo hết hoa trên người xuống, không được phép mang bất cứ thứ gì vô dụng."Ánh mắt Thời Tễ lướt qua bông sơn trà nhỏ trong tay Tạ Chước, lạnh lùng ra lệnh."Chuẩn bị xuất phát."Những người còn lại vội vàng gỡ bỏ những bông hoa sặc sỡ trên người, sợ sơ ý làm chướng mắt chỉ huy.Chẳng mấy chốc, đủ loại hoa rơi đầy trên đất.Tạ Chước chỉ liếc nhìn những bông hoa vương vãi lộn xộn, cuối cùng vẫn nhét bông sơn trà nhỏ của mình vào túi.Thời Tễ dời mắt đi, không nói gì.Khi Lục Dao biết mình trở thành thành viên thứ tư, cả người cậu ta như trúng số độc đắc."Chỉ huy, thì ra anh vẫn luôn âm thầm để ý đến tôi sao?"Lục công tử không tim không phổi không đầu óc, rõ ràng là người duy nhất dám giẫm vào bãi mìn lúc này.Bất quá Tạ Chước giơ chân đá cậu ta một cái, "Không biết nói thì ngậm miệng lại.""Một đội phải có bốn người, cậu chỉ là đến cho đủ số thôi!"Lục Dao lập tức đáp trả, "Cậu mới là đến cho đủ số ấy."Thời Tễ: "Cậu chính là đến cho đủ số."Lục Dao: "Hả? Ò.""Chỉ đùa thôi."Thời Tễ vẻ mặt nhàn nhạt nói, "Trong đội cần một người linh hoạt trinh sát, tôi rất đánh giá cao cậu."Đôi mắt Lục Dao sáng lên."Về khả năng chạy trốn."Thời Tễ nói với cậu ta, "Thậm chí chẳng cần huấn luyện nhiều, chỉ cần giữ phong độ là được."Lục Dao: "......"Vậy vai trò của cậu ta là xông lên phía trước dò đường, sau đó gặp nguy hiểm, thì lập tức quay đầu bỏ chạy, hả?"Còn nữa."Quả nhiên, quả nhiên là còn có những ưu điểm khác!"Tôi cũng rất đánh giá cao bộ cơ giáp màu hồng chóe của cậu, nghe nói cậu còn có bảy màu khác nhau nữa, dùng để thu hút hỏa lực thì quá tốt, nhớ mang hết theo."Thời Tễ nhẹ nhàng liếc nhìn Tạ Chước, "Không mang nổi thì bảo cậu ta giúp cậu mang."Lục Dao: "......"Lục Dao nhất thời không biết nên khóc hay nên gào khóc.Tạ Chước bật cười ha ha, vỗ vai cậu ta, "Huynh đệ, mừng đến phát khóc rồi hả?""......."Hai đội tuyển chính thức lên đường.Hành trình không xa, học viện Hertz nằm ngay trên Tinh Cầu Trung Tâm của Tinh Hệ Thứ Tám, Thiên Thủy Tinh.Bọn họ chỉ cần ngồi xe là có thể đến nơi.Sau khi bị Thời Tễ mắng một trận, không ai dám ngồi cạnh chỉ huy.Tạ Chước gan lớn không sợ chết sải chân dài chen qua.Cậu vẻ mặt vô tội chỉ chỉ phía trước, "Bọn họ ngồi kín cả rồi, không còn chỗ."Đúng là sự thật, nhưng Thời Tễ chẳng buồn đáp lại nửa lời.Tạ Chước chỉ có thể ngoan ngoãn dựa sang một bên, nghịch bông sơn trà nhỏ trong túi áo. Alpha mặc bộ đồng phục đen trắng, ngực cài huy hiệu vàng, mái tóc bạc lộn xộn hất ngược ra sau, hôm nay quả thật đẹp trai quá mức.Khó trách đám học viên kia la hét điên cuồng.Tên nhóc con này trời sinh đã có một vẻ ngoài rất đẹp."Chỉ huy, anh xem nè."Một bông sơn trà trắng tinh được đưa đến trước mặt anh.Trên cánh hoa có dính chút tin tức tố, hiện lên một vệt sóng xanh nhạt.Hóa ra đây chính là dấu ấn tin tức tố của cậu."Hôm nay có rất nhiều người hỏi xin em, em đều không cho." Tạ Chước dường như đang cố dỗ anh vui vẻ, cẩn thận ngước mắt nhìn anh, khóe môi nở nụ cười dịu dàng ấm áp, "Dấu ấn của em chỉ dành cho anh."Alpha cao lớn chân dài ngồi chen chúc ở ghế sau, nhẹ nhàng dùng đầu gối chạm anh một cái. "Đừng giận nữa, được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me