1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc
Hai chữ này trong tiếng yêu thú dịch ra đại khái là—Thơm quá ~Sở Đàn Tinh nhíu mày, không ngờ nó lại chơi kiểu biến thái như vậy.Tái sinh vô hạn, cắn nuốt vô địch. Lại còn chắn ngay con đường duy nhất để bọn họ tiến vào cung điện, phải giết nó mới có thể đi tiếp.Cùng lúc đó, trước mặt mỗi đội đều có một đóa hoa hồng ăn thịt."Chậm một chút cũng không được."Tạ Chước từ dưới đất đứng dậy, nhìn thấy điểm số trên bầu trời đã có một đội dẫn trước rất xa. Là đội cơ giáp Alpha của Trường Quân Đội Hoàng Gia — Lôi Đình Đột Kích.Vẻ mặt Sở Đàn Tinh nghiêm trọng, "Tốc độ của bọn họ rất nhanh, năm ngoái tôi chỉ chậm hơn bọn họ một bước mà mất luôn suất tham gia."Tạ Chước nhìn chằm chằm vào bông hồng ăn thịt, quay đầu vỗ vỗ vai cậu ta, "Anh chậm quá đó boy."Sở Đàn Tinh: "......"Một mũi tên dài bay qua đỉnh đầu bông hồng, rõ ràng muốn thử xem bọn họ có thể bay qua không.Bông hồng ăn thịt đột nhiên vươn dài cổ, lại một lần nữa nuốt trọn mũi tên vào miệng.Lót bụng xong liền lắc lư xoay vòng vòng trong gió.Không xa thậm chí có tuyển thủ bị bông hồng nuốt trọn, tiếng hét thảm thiết vang lên cùng với thân thể tan biến, thực thể bị đá ra khỏi ảo cảnh.Đúng lúc này, Tạ Chước quỳ một chân xuống rút ra một con dao găm từ đôi bốt ngắn, trực tiếp xông về phía bông hồng—Những chiếc rễ dài màu xanh biếc mềm mại, uốn éo cái eo nhỏ trong gió.Sở Đàn Tinh thấy cậu thậm chí không mặc cơ giáp, sắc mặt ngưng trọng lập tức triệu hồi vô số mũi tên dài hỗ trợ cậu.Bên ngoài ảo cảnh, Thời Tễ nhìn Tạ Chước không hề quay đầu mà xông lên, không khỏi nhíu mày."Oắt con liều lĩnh."Cách làm đúng, phát hiện cũng rất nhanh.Nhưng đúng là liều thật.Một con chó con bướng bỉnh cứ lao bừa về phía trước như không bao giờ sợ sẽ bị thương.Ngay khoảnh khắc Tạ Chước sắp tiếp cận bông hồng, bông hồng nhận ra liền quay đầu phun một bãi nước bọt vào mặt cậu.Không xa lại vang lên tiếng kêu thảm thiết của tuyển thủ, trong miệng không ngừng gào thét, "Cái này không phải sương sớm, là axit, axit! A!!!"Phần da lộ ra ngoài của tuyển thủ bị axit thiêu bỏng đến phồng rộp.Sắc mặt Thời Tễ lạnh lùng, nghĩ đến vết thương nhỏ trên mặt hôm qua anh vì tên nhóc đáng thương lại đáng yêu kia mà giúp cậu ta chữa trị.Kết quả hôm nay cậu ta lại dùng mặt đi hứng axit.Đường Sở không hiểu sao, thấy thiếu niên tóc bạc này sắp bị hỏng mặt thậm chí còn có chút vui vẻ, giọng điệu tiếc nuối, "Thật đáng tiếc cho khuôn mặt này mà....."Thời Tễ không nói gì.Giây tiếp theo, một rào chắn vô hình xuất hiện giữa Tạ Chước và bông hồng, phát ra ánh sáng xanh lục đặc trưng của cơ giáp.Là Ryan.Cậu ta kích hoạt cơ giáp mini của mình, chắn cho Tạ Chước khỏi làn sương.Khóe miệng Tạ Chước khẽ cong lên, "Làm tốt lắm, nhóc con."Tay Ryan run rẩy vì sợ hãi, "Hù chết tôi rồi, cậu không biết ra tín hiệu à!"Không biết.Tạ Chước xoay người vung dao găm chém về phía rễ hoa hồng.Ai ngờ, rễ cây xanh biếc mềm mại uốn cong thành một vòng cung, giống như miếng bọt biển, hoàn toàn không thể dùng dao găm chém đứt.Vô số mũi tên dài từ trên không bay tới, nó há cái miệng rộng như chậu máu ra đón.Tự tin Tạ Chước không thể làm tổn thương nó dù chỉ một chút.Ai ngờ giây tiếp theo, "Xoẹt—"Tiếng kéo cắt vang lên, rễ cây của nó chảy ra chất lỏng màu xanh, bông hoa trong nháy mắt héo rũ ngã xuống đất."Tôi hiểu rồi."Tạ Chước đi đôi bốt đen tùy ý đá đá vào cái đầu hoa của nó, "Tỉa hoa là phải dùng kéo.""......."Sở Đàn Tinh gật đầu, "Thì ra là vậy."Điểm này cậu ta quả thật không nhạy bén bằng Tạ Chước.Tạ Chước quay đầu nói với cậu ta, "Tấn công tầm xa không nhanh bằng cận chiến là chuyện thường."Để Sở Đàn Tinh giải quyết hoa hồng, quả thật sẽ tốn rất nhiều thời gian, hoa hồng vừa linh hoạt lại vô cùng khó giải quyết."Tôi biết, tôi cũng không buồn, cậu không cần an ủi tôi.""Tôi đâu có an ủi anh."Tạ Chước lơ đãng cười, nhìn về phía bông hồng thứ hai đang lắc lư ở đằng xa, nhe hàm răng sắc nhọn cười với bọn họ.Lần này phát ra âm thanh là, "Hí hí—"Chân dài của Tạ Chước trượt trên đất, dáng người cao gầy sắc bén vạch ra một vệt sáng dài trên mặt đất, con dao găm trong tay cậu tuột khỏi tay, "Tôi chỉ muốn nói....."'Phụt' một tiếng, rễ cây màu xanh bị dao găm lóe sáng kẹp chặt chém đứt ngay tại chỗ.Bông hoa không thể tin được mà gãy ngang, "Hí—?"Cái đầu to lớn trong nháy mắt mất đi dưỡng chất đổ rạp xuống đất, trước sức mạnh tuyệt đối, cho dù là bọt biển mềm mại cũng sẽ bị chém đứt."Dù tầm xa hay cận chiến.""Tôi đều là số một."Tạ Chước vẫn giữ nguyên tư thế, tóc bạc bị gió thổi tung bay, để lộ khuôn mặt đẹp trai góc cạnh, kính bảo hộ màu bạc phản chiếu ánh xanh lam u ám.[ Vocal! Quá trâu bò rồi! ][ Pha này cậu ta đúng ngầu lòi luôn, tim tôi đập nhanh thêm hai nhịp rồi. ][ Tôi rút lại cái dự đoán đội Lôi Đình Đột Kích và đội Phóng Hỏa Tiễn sẽ vượt qua vòng loại, đội này cũng mạnh quá trời nè. ][ Bọn họ là đội nào thế? ][ Tôi xem nào, với tốc độ hiện tại chắc là xếp hạng hai rồi. ][ .....Là đội, Ăn Cơm Không Xếp Hàng??? ][ Tên hay, rất có tương lai. ]Cái tên này vẫn là do Tạ Chước đặt. Khi ở phòng huấn luyện, Thời Tễ cảm thấy dù sao cũng là lần đầu tiên đám nhóc này thi đấu, liền giao quyền đặt tên cho bọn họ.Ryan giơ tay đầu tiên, "Gọi là đội Thâm Tàng Blue đi! Nghe vừa lợi hại vừa khiêm tốn."Sở Đàn Tinh: "Sao cũng được, tôi không có ý kiến."Thời Tễ nhìn Tạ Chước, "Còn cậu?"Tạ Chước nghĩ nghĩ, "Tên đội hả? Ăn Cơm Không Xếp Hàng đi."Cái tên này thật sự quá khó nghe, Thời Tễ là người đầu tiên đánh rớt.Ryan cũng tỏ ra ghét bỏ, "Tên kiểu gì vậy chứ?"Tạ Chước không để ý nhún nhún vai, "Ước mơ của tôi đó, mỗi lần tôi có tiền ăn cơm thì đều là lúc sắp đói chết, đã vậy còn phải xếp hàng, thật sự quá phiền."Ryan nhìn chằm chằm cậu mấy giây, nhớ lại lời bác sĩ từng nói, suy dinh dưỡng.Cậu ta bĩu môi nhỏ, dựa vào vai Sở Đàn Tinh nhìn Tạ Chước, "Cậu đáng thương thật đó."Tạ Chước khẽ cười khẩy, "Có gì mà đáng thương, cũng không đói chết được." Thời Tễ sắc mặt điềm tĩnh lạnh nhạt, cuối cùng bình thản nhập vào một cái tên, "Vậy cái này đi."Ryan nhón chân, "Cái nào cái nào? Là Thâm Tàng Blue của tôi sao?" Cậu ta nhìn thấy dòng chữ 'Ăn Cơm Không Xếp Hàng' trên màn hình quang não, cái miệng nhỏ há thành hình chữ O.Thời Tễ không chút để ý, "Người Hoa Hạ dùng tên nước ngoài làm gì, toàn bộ dùng tiếng Trung."Ryan sờ sờ mái tóc xanh lá của mình, chớp chớp đôi mắt xanh biếc, "Nhưng tôi là con lai mà."Tạ Chước cũng sờ sờ mái tóc bạc của mình, "Tôi cũng là con lai."Thời Tễ: "......"Anh lạnh lùng nheo mắt, "Tôi là thuần chủng, có ý kiến không?""Không có!""Đương nhiên không có!"Vậy là tên đội cứ thế mơ hồ mà được quyết định.Đến mức Thời Tễ nửa đêm tỉnh giấc cũng phải tự hỏi lại bản thân, đây rốt cuộc là cái tên kiểu gì vậy.––––Đường Sở không ngờ không những không khiến Alpha kia bị thương, ngược lại còn giúp cậu ta có màn thể hiện như thần. Anh ta cười dịu dàng khen ngợi, "Không ngờ đội của chỉ huy ngài lại mạnh như vậy."Thời Tễ không chút để ý, "Anh vừa nói cái gì?"Đường Sở ngẩn ra, rồi lặp lại một lần nữa.Thời Tễ: "Câu trước đó."Ý thức được điều gì đó, sắc mặt Đường Sở khẽ khựng lại, mỉm cười nhàn nhạt giải thích, "Tôi chỉ lo cậu ấy bị axit làm hỏng mặt thôi.....""Không cần lo."Thời Tễ bình tĩnh ngồi tại chỗ, khuôn mặt được ánh sáng chiếu rọi càng thêm lạnh lẽo tinh xảo, mang theo vẻ xa cách vô tình. "Cậu ấy dù có hỏng mặt, cũng đẹp hơn anh."Đường Sở: "........"Anh ta bị câu nói này làm cho hoàn toàn nghẹn họng.Đôi mắt dịu dàng ánh lên sắc nước kia, cứ thế nhìn chằm chằm vào gò má lạnh lùng của Thời Tễ, rồi chậm rãi hỏi một câu—— "Ngài để tâm đến Alpha này như vậy.....""Là bởi vì, cậu ấy trông giống Hoàng Đế bệ hạ sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me