1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc
Đường Sở nhìn chỉ huy với ánh mắt đầy ẩn ý.Thấy được sự lạnh lùng cùng kinh ngạc trong mắt đối phương, còn bản thân lại thong thả mỉm cười dịu dàng. Anh ta thích Thời Tễ.Hay nói đúng hơn, anh ta thích vị chỉ huy kia.Vị chỉ huy cao ngạo lạnh lùng khó với tới từng xuất hiện trong buổi yến tiệc tại cung điện Bạch Đế Tinh, khiến người ta chỉ dám ngước nhìn từ xa.Khi đó chỉ huy vẫn là Beta, nhưng đã có vô số Alpha nguyện khuất phục dưới chân anh.Anh ta muốn nhìn thấy một người như thế ngã khỏi mây xanh, bị kéo vào chốn phàm trần, toàn thân chìm đắm trong ái tình sa đọa, bị vấy bẩn nhơ nhuốc."Vọng tâm." Hai chữ trầm lạnh đầy uy nghi vang bên tai, Đường Sở gần như theo bản năng quỳ rạp xuống đất, run rẩy nhìn về phía vạt áo bạch kim lướt qua bên cạnh.Hoàng Đế không hề liếc nhìn anh ta thêm lần nào.Hai chữ vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của anh ta.Người đàn ông với mái tóc bạc được chải chuốt hoàn hảo, đôi mắt tím sâu thẳm cao quý, giữa khung cảnh tiệc tùng náo nhiệt sải bước về phía góc yên tĩnh kia.Khóe môi khẽ cong lên nụ cười nhạt, "Buồn chán lắm sao? Chỉ huy Thời.""Ừ."Thời Tễ thờ ơ nâng ly rượu, khẽ chạm vào ly của người kia, miệng ly ngang bằng.Đường Sở đã hiểu ra mọi chuyện.Mà giờ đây, trên người chỉ huy đã xảy ra những thay đổi nghiêng trời lệch đất. Từ Beta phân hóa thành Omega, từ Tinh Hệ Chủ bị giáng xuống Tinh Hệ Thứ Tám.Ngay cả một Alpha bình thường cũng có thể nhận được sự ưu ái của anh.Cứ như ai cũng có thể lọt vào mắt anh, chạm vào anh một chút.Vậy chẳng phải, anh ta cũng có cơ hội sao?Cho đến khi giọng điệu lạnh lùng không chút cảm xúc của Thời Tễ vang lên—"Trước đây tôi chỉ cảm thấy anh lắm tâm tư, giờ mới phát hiện là tôi nhìn nhầm rồi."Thời Tễ nói: "Đầu óc anh hình như là có vấn đề."Tuy dùng từ 'hình như', nhưng rõ ràng là mười phần khẳng định.Đường Sở: "???""Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, giữa bọn họ có nửa điểm giống nhau sao?"Môi Đường Sở khẽ động, dường như muốn nói ít nhất màu tóc cũng giống nhau.Thời Tễ liền mở miệng, "Nếu là vì mái tóc bạc đó, anh cứ việc đi nhuộm một cái cùng màu, xem Hoàng Đế có ôm anh khóc lóc nói anh là em trai thất lạc nhiều năm của ngài không."Đường Sở: "........"Anh ta nghe mà nghẹn họng hồi lâu không nói được gì.Dù giọng Thời Tễ vẫn luôn bình thản, nhưng lại đầy vẻ mỉa mai.Anh ta vẫn không nhịn được mà hỏi, "Vậy tại sao ngài lại đối xử khác biệt với cậu ấy?""Tôi có đối xử khác biệt với cậu ấy sao?"Thời Tễ như chợt hiểu ra, hàng mày xinh đẹp hơi nhíu lại, "Tôi nói cậu ấy dù có bị hỏng mặt cũng đẹp hơn anh ý là.....""Cậu ấy chỉ đẹp hơn anh.""Chứ thật ra các người đều rất xấu."Chứ thật ra các người đều rất xấu. Đều rất xấu.Xấu.Đường Sở không nhịn nổi nữa.Người phụ trách vừa ngồi xuống đã nghe thấy câu này, không hiểu sao, cứ cảm thấy câu này thốt ra từ miệng chỉ huy ngược lại lại có vẻ.....đáng yêu kỳ lạ.Cứ như đang nói các người đều là một lũ heo con.Sau đó Thời Tễ lạnh lùng nhìn về phía màn hình, không nói thêm gì nữa.Sau khi đội đầu tiên vượt qua bụi hoa hồng, cửa ải thứ hai xuất hiện—Trong sân có vô số phiến đá được xếp ngay hàng thẳng lối, ngang 8 ô, dọc 12 ô."Ý gì đây?" Bốn người đội Lôi Đình dừng bước, không dám hành động thiếu suy nghĩ."Giẫm lên đá, giờ thử xem không giẫm sẽ ra sao."Cậu ta nhặt một hòn đá ném vào bãi cỏ, đám cỏ nhỏ dày đặc lập tức chuyển động, nghiền nát viên đá thành vụn.Cả đội sợ hết hồn.Ngay cả đá còn bị nghiền thành bột, huống gì là thân thể con người."Làm sao bây giờ?"Bọn họ rơi vào im lặng, để duy trì tốc độ dẫn đầu, hiện tại trong đội chỉ có bốn người, chắc chắn phải có người bước ra mạo hiểm thử sai.Mạc Sơn ngồi ngay sau Thời Tễ, ông ta đột nhiên mở miệng hỏi, "Chỉ huy Thời, nếu là cậu, trong tình huống này phải làm sao bây giờ?"Người phụ trách bất đắc dĩ cười cười, Mạc Sơn người này, ngoài miệng thì không phục.Nhưng lại âm thầm dò hỏi học theo cách suy nghĩ của chỉ huy.Tiếc là Thời Tễ nói, "Không làm sao cả, thử từng cái một."Giáo sư Mạc Sơn lạnh nhạt cười khẩy.Thầm nghĩ cũng chỉ có vậy.Thời Tễ thờ ơ tựa người ra sau, "Chỉ là vòng loại bớt người thôi, xem đội nào sẽ trở thành kẻ xui xẻo."Vừa dứt lời, đội tiếp theo đã bước ra từ bụi hoa hồng.Dẫn đầu là một thiếu niên cao ráo, tay cầm dao găm bạc, mái tóc bạc đặc trưng, chiếc kính bảo hộ màu xanh lam làm nổi bật vẻ đẹp tinh xảo đắt giá của cậu, một vẻ ngoài đẹp trai phóng khoáng như thể AI hóa thành.Đến rồi.Kẻ xui xẻo chính hiệu."Ơ, mấy anh sao không đi tiếp vậy?"Tạ Chước hoàn toàn không giống như đến tham gia thi đấu, nhiệt tình thân thiện chào hỏi bốn người đội Lôi Đình.Mấy Alpha đội Lôi Đình lạnh lùng nhìn bọn họ, nghiêng người nhường đường, "Các cậu đi trước đi.""Sao tốt thế, còn nhường đường cho bọn em à?"Tạ Chước trong sáng ngây ngô cứ như sinh viên đại học chưa trải sự đời.Thời Tễ không nhịn được đưa tay đỡ trán. Cái tên mất mặt này.Trên màn hình, Tạ Chước sải bước đi đến cửa sân, nghiêng người ngó vào bên trong, giọng điệu thong thả kéo dài, "Oa ~ mở hộp mù à ~ ""Em thật lòng cảm ơn mấy anh nha."Cậu vừa định lùi lại, một người đội Lôi Đình phía sau đột nhiên đẩy mạnh vào lưng cậu —Tạ Chước loạng choạng ngã về trước. Ánh mắt Thời Tễ lạnh lẽo khẽ nheo lại, liền thấy thiếu niên linh hoạt xoay người, chân dài đạp lên tường mượn lực, lộn một cú đẹp mắt rồi túm cổ áo kéo người sau lưng đến trước mặt. Đôi mắt đào hoa mang theo ý cười lười biếng, "Anh trai, em chơi thật lòng với anh, anh lại chơi trò mèo với em à?"Thiếu niên thoạt nhìn trông có vẻ nhiệt tình vô hại, giây tiếp theo đã tung chân đá mạnh một cái."Tạm biệt mẹ anh luôn—"Người đội Lôi Đình loạng choạng ngã nhào lên một phiến đá, hoảng sợ hét lên thảm thiết, "A!!!"Kết quả chẳng có gì xảy ra, vẫn nằm trên phiến đá như cũ. Tạ Chước chậm rãi huýt sáo một tiếng, "Mình đúng là bé cưng lương thiện nhất thế giới, thế này chẳng phải chỉ huy sẽ yêu mình đắm đuối luôn sao.""......."Hiện trường hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng.Ryan vội vàng kéo cậu lại, tránh cho có người lại đánh lén sau lưng."Cậu đủ rồi đấy, đừng có lả lơi nữa, chỉ huy đang nhìn đấy!"Một fan cứng nhỏ bé cuồng nhiệt như Ryan gặp cậu cũng phải chịu thua.Tạ Chước ngước mắt nhìn lên trời, kính bảo hộ che đi toàn bộ ánh mắt nóng rực kia.Cậu khẽ lẩm bẩm, "Tôi không nhìn thấy."Thiếu niên vừa bị đánh lén vẫn còn cười, giờ lại có chút ủ rũ mất mát.Cậu cúi đầu, "Buồn quá, thật nhớ bé....."Ánh mắt Thời Tễ lạnh như băng, tràn ngập ý muốn giết người.Cậu dám nói ra hai chữ kia thử xem?Tạ Chước thỏa hiệp, cúi đầu lẩm bẩm, "Chỉ huy nhà tôi.""Muốn về nhà, muốn ôm ôm anh ấy."Muốn cho anh ấy thật nhiều thật nhiều tin tức tố an ủi, muốn nhìn anh ấy ngoan ngoãn tựa vào cánh tay mình, yên tĩnh khép lại đôi mi dài xinh đẹp.Lộ ra hai chiếc tai mèo mềm mại trên đỉnh đầu. Dù anh ấy không làm gì cả.Cũng đều đáng yêu đến chết người."Cậu cũng vừa vừa thôi, bọn mình vào đây còn chưa được một tiếng nữa!" Lục Dao thật sự không nhịn được nữa.Làm như đi xa lắm rồi ấy, hơn nữa chỉ huy là người ai muốn ôm là có thể ôm hả?"Chuyện đó không giống." Tạ Chước nhún vai, nhìn lên trời nói: "Là một khoảng cách rất xa."Cậu đang nhìn bầu trời, còn người ngoài màn hình đang nhìn cậu. Thời Tễ không tránh ánh nhìn, yên lặng đối diện với đôi mắt đào hoa đầy mê hoặc kia. Khẽ mím đôi môi mỏng, không nói lời nào.Cho đến khi người trên phiến đá run rẩy đứng dậy, mồ hôi lạnh đầm đìa trên mặt, cậu ta run rẩy hỏi: "Vậy, làm sao bây giờ?"Tạ Chước nhướng mày, không đưa ra bất kỳ ý kiến nào.Tùy ý giơ tay, "Hỏi đội trưởng đội Lôi Đình răng rắc của các cậu ấy.""......"Đội trưởng đội Lôi Đình Đột Kích mang vẻ ngoài điển hình của một Alpha, trầm lặng kín đáo, thông minh cơ trí.Đôi mắt đen lạnh lẽo của cậu ta trầm xuống, ra lệnh, "Tiếp tục." Đội viên ngơ ngác, không thể tin được hỏi, "Đội trưởng, anh là bảo tôi.....""Tiếp tục đi về phía trước." Nữ thần may mắn sẽ không mỉm cười với một người hai lần. Đội viên run rẩy bước ra lần thứ hai, phiến đá dưới chân lập tức ầm ầm biến mất, cậu ta hét lên một tiếng bị đám cỏ dày đặc nuốt chửng, máu nhuộm đỏ một vùng lớn, rồi từ từ biến mất không còn gì cả. Những người có mặt đều rùng mình ớn lạnh.Ryan dựa trong lòng Sở Đàn Tinh, nghe tiếng kêu thảm thiết thì run lên một cái.Sở Đàn Tinh cúi đầu xoa xoa mái tóc mềm của cậu, không nói gì.Đội trưởng Lôi Đình quay đầu lại, "Giải thích."Tạ Chước: "Hửm?"Ánh mắt sắc lạnh của đội trưởng Lôi Đình dừng lại trên người cậu, ngắn gọn rõ ràng, "Cho cậu lời giải thích." Tạ Chước khẽ nhướng mày, ngược lại thong thả nở một nụ cười."Đã là lời giải thích cho tôi, chẳng phải anh nên tự mình nhảy xuống thử sao? Hửm?"Lần này đội trưởng Lôi Đình không nói gì, đôi mắt đen trầm tĩnh nhìn cậu.Tạ Chước chớp mắt, "Chỉ đùa thôi mà, tôi chấp nhận."Sắc mặt đội trưởng Lôi Đình dịu đi một chút, trầm giọng nói, "Từ bây giờ, hai đội chúng ta hợp tác, bắt đầu từ đội phía sau thử sai."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me