TruyenFull.Me

1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc

Giáo sư Mạc Sơn nheo mắt, "Đội trưởng này cũng thông minh đấy, biết chỉ dựa vào sức một đội thì không đủ, phải liên minh mới gây áp lực được lên tất cả mọi người."

Chỉ là không biết tên nhóc nổi loạn kia có chịu đồng ý không.

Hiếm khi Tạ Chước biểu hiện bình thường: "Được thôi, tôi không có ý kiến."

Sau đó đội thứ ba đến, thấy hai đội mạnh đang đứng trước canh giữ.

Lúc đầu thì còn chống đối một chút, tuy nhiên đội trưởng Lôi Đình cũng dễ nói chuyện, "PK, đội nào thua thì lên."

"Nhưng giữa việc mất một người hay mất hai người, tôi tin các cậu biết nên lựa chọn thế nào."

Đội Lôi Đình được công nhận là đội mạnh nhất.

Tạ Chước lại là người thứ hai vượt qua được bụi hoa hồng, còn giết ngược một thành viên đội Lôi Đình, thực lực không cần phải bàn cãi.

Tạ Chước tựa vào tường rào, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó.

Nhìn tùy tiện nhưng lại dễ nói chuyện, "Tôi có thể đảm bảo sau khi qua cửa ải này, đội của các cậu ít nhất vẫn còn một người."

Đội trưởng Lôi Đình im lặng liếc cậu một cái.

Tên đội trưởng kia rõ ràng có hơi do dự, "Thật sao?"

Tạ Chước nói bằng giọng lười biếng, "Ừ."

Đám người kia do dự bàn bạc một hồi, Ryan vỗ vỗ Tạ Chước, mặt nhỏ nhăn nhó hỏi, "Sao cậu cái gì cũng ăn vậy? Không sợ có độc à?"

Cỏ trong sân này đều có thể giết người, cậu còn dám ngậm trong miệng.

Tạ Chước nói: ".....Lúc nhỏ ăn cỏ quen rồi."

Ryan lập tức cảm thấy áy náy lẫn xót xa, "......"

Tạ Chước phì cười, "Không phải, cái này mà anh cũng tin à?"

Ryan: "......."

Tiểu O cạn lời =_=

Lúc này, đội thứ ba đã suy nghĩ xong.

"Chúng tôi đồng ý. Nhưng cậu phải đảm bảo thằng bé này sống."

Một cậu nhóc bị đẩy tới trước mặt Tạ Chước, "Em út đội chúng tôi, lần đầu tham gia, muốn để nó sống lâu hơn chút."

Tạ Chước liếc nhìn cậu nhóc mắt đỏ hoe kia, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Những đội sau đó, Tạ Chước đều đảm bảo sẽ còn lại một người, cậu dẫn họ an toàn vượt qua cửa thứ hai.

Đội trưởng Lôi Đình chống khẩu súng trường đứng một bên, nghe vậy chỉ nói, "Làm chuyện thừa thãi, lãng phí thời gian."

Suy cho cùng, đây là một cuộc thi.

Cuối cùng vẫn là các đội tàn sát lẫn nhau thôi, dù hiện tại là đồng minh nhưng cũng chỉ là tạm thời, cần gì phải làm thêm chuyện thừa thãi.

Lòng tốt ngu ngốc, phí phạm thời gian.

"Chỉ huy Thời thấy thế nào?" Giáo sư Mạc Sơn lại hỏi từ phía sau.

"Ngồi mà thấy."

Thời Tễ hỏi ngược lại, "Nếu không thì tôi còn có thể thấy thế nào?"

Mạc Sơn: "......"

Mạc Sơn dứt khoát hỏi, "Cậu sẽ dùng sức mạnh áp bức, để bọn họ đều chịu chết, hay sẽ giúp họ giữ lại một thành viên cuối cùng?

Dù người được giữ lại sau này sẽ trở thành đối thủ.

Thời Tễ nhanh chóng đưa ra câu trả lời, "Giữ lại."

Có vẻ câu trả lời không như dự đoán, giáo sư Mạc Sơn cười nhạt, "Hóa ra cậu cũng là người mềm lòng."

Thời Tễ lại nói: "Điều này không liên quan nhiều đến việc có mềm lòng hay không, trừ khi ngài có thể đảm bảo có sức mạnh tuyệt đối để không bị giết ngược."

Giáo sư Mạc Sơn bỗng sững sốt, "Ý cậu là gì?"

Thời Tễ khẽ nâng hàng mi dài lạnh lùng, ánh mắt bình tĩnh và rõ ràng.

Đôi môi mỏng nhẹ nói một câu: "Ngài có thể làm người canh cửa còn người khác thì không thể sao?"

Trước cái chết tuyệt đối, ai có thể đảm bảo họ sẽ không liều chết phản kháng.

Tạ Chước chỉ cho họ lý do để quyết tâm chết mà thôi.

Bề ngoài có vẻ mềm lòng lương thiện, thực chất tâm tư lại càng kín đáo đáng sợ.

"Cái gì? Anh lại dám bảo bọn tôi ra đi thử?"

Giọng oang oang của Mạc Nham vang lên, "Anh có biết bọn tôi là đội nào không?"

Đội trưởng Lôi Đình nhíu mày, "Đội nào?"

Trước đội mạnh nhất của anh ta, thật sự chưa từng nghe nói có đội nào mạnh hơn.

Mạc Nham cười lạnh một tiếng, lau lau mũi rồi báo tên, "Đội 'Đẳng cấp gì mà đòi sánh với tôi'."

Đội trưởng Lôi Đình dựng thẳng khẩu súng trường trên đất, chỉ hỏi, "Cậu có đi hay không?"

Mạc Nham: "......Đi."

Tổng cộng 12 phiến đá xếp dọc, trong trường hợp mỗi hàng đều có người hy sinh, theo lý chỉ cần 12 người là có thể qua cửa ải này.

Nhưng sự thật tồi tệ hơn nhiều so với tưởng tượng.

Họ đi sai đường rồi.

4 phiến đá trước hàng thứ 8 đều biến mất, sau khi 4 người hy sinh, vẫn không có con đường đúng.

"Tổng cộng 96 phiến đá, không đến nỗi lại không tìm được một con đường đúng chứ."

Đội trưởng Lôi Đình lạnh lùng nói, "Tiếp tục, mỗi đội bắt đầu lượt thứ hai."

Sắc mặt Tạ Chước hơi tối lại.

Tổng cộng 42 đội, sau khi qua được cửa đầu tiên đã tổn thất nặng nề, còn chưa kể đến việc đi sai đường.

Thêm vào đó những người phản kháng đều bị đội Lôi Đình trực tiếp giết chết, số lượng người giảm mạnh, cho đến khi mỗi đội chỉ còn lại một người.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cậu nhóc của đội thứ ba.

Lần này theo thứ tự là đến lượt cậu nhóc.

Hiện tại cũng chỉ còn lại hàng đá cuối cùng.

"Cậu đi đi."

Ánh mắt cậu nhóc đầy vẻ hoảng sợ, "Không phải các anh nói, tôi có thể sống sót an toàn đến vòng sau sao?"

Có người nói: "Mỗi đội chúng tôi đều đã không còn dư người nữa rồi."

Trừ bọn họ.

Hai đội canh cửa kia.

Đội Lôi Đình ba người, đội Ăn Cơm Không Xếp Hàng bốn người.

Là đội duy nhất còn đủ quân số, nghiễm nhiên trở thành mục tiêu bị ghét bỏ, cho nên đội trưởng Lôi Đình lập tức trở mặt không nhận người.

Nói với Tạ Chước, "Các cậu đi."

Tạ Chước hờ hững liếc qua anh ta, cùng tất cả những mầm non duy nhất mà cậu bảo vệ từ các đội khác.

Đều đang nhìn đội cậu, muốn đội cậu đi chịu chết.

"Biết đâu...." Có người muốn nói lại thôi, "Sẽ chọn đúng thì sao."

Khả năng nhỏ đến đáng sợ.

Cuối cùng Lục Dao đứng ra nói, "Thôi vậy, để tôi đi, dù sao tôi cũng chỉ có tác dụng này."

Trong tình huống cần thiết thì thu hút hỏa lực, bảo vệ người chủ lực.

Cậu ta vừa định bước lên phiến đá, đã bị Tạ Chước kéo lại, "Hả?"

Tạ Chước tự mình bước lên phiến đá.

"Má nó, cậu đừng—"

Lục Dao theo bản năng đuổi theo, Tạ Chước không hề quay đầu lại quát lớn, "Đi về."

"Không phải....." Lục Dao đã hoàn toàn ngơ ngác.

Ai lên cũng được, nhưng tuyệt đối không thể là cậu ấy!

Cậu ta sốt ruột đi vòng vòng, lớn tiếng hỏi, "Vận may của cậu thế nào hả? Trúng thưởng bao giờ chưa?"

Bước chân Tạ Chước hơi khựng lại, suy nghĩ một chút, "Dù sao từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ trúng cái kiểu uống thêm chai nữa."

"......."

Cậu đã nghèo như vậy rồi, đến vận may uống thêm một chai nước cũng không có sao?

"Nhưng tôi cảm thấy vận may của mình khá tốt."

Ánh mắt Tạ Chước rơi trên mấy phiến đá, từ bên ngoài nhìn không ra bất kỳ sự khác biệt nào.

"Có lần tôi suýt nữa là chết rồi, còn thấy bà cố đang hâm sủi cảo cho tôi, thế mà vẫn bị người ta cứu về."

Khóe môi mỏng của cậu khẽ nhếch lên cười, "Anh ấy đã hô hấp nhân tạo cho tôi 32 lần, cứ không ngừng gọi tôi tỉnh."

"Cho nên tôi luôn cảm thấy, tôi không dễ chết như vậy."

Nói xong, Tạ Chước liền chọn một phiến đá nhảy qua—

Ngay khoảnh khắc đôi bốt đen giẫm lên phiến đá, phiến đá hóa thành trong suốt, cỏ dại chen lấn nhau muốn nuốt chửng kẻ vừa bước đến.

Một chiếc móc câu bắn về phía cửa lớn cung điện, móc chặt vào phía trên.

Tất cả mọi người lập tức mở to mắt, "Cậu ta làm vậy......không được đâu."

"Vừa nãy anh tôi thử rồi, anh ấy muốn nhân cơ hội nhảy sang phiến khác, kết quả bị lực hút kéo về ngay lập tức."

"Nhưng cái này có điểm tựa, biết đâu—–cẩn thận!"

Đám cỏ trông có vẻ mềm yếu lay động, lực hút lại mạnh đến mức kéo cả móc câu trượt xuống mấy phần, trên tường xuất hiện những vết cào sâu hoắm.

Tạ Chước bám chặt vào sợi dây, má gần như dán vào đám cỏ.

Lực hút vô hình không ngừng kéo cậu xuống.

Đầu ngón tay rách toạc, máu tươi từng giọt rơi xuống cỏ, bị đám cỏ tranh nhau hấp thụ.

Tạ Chước kiên trì chống đỡ không để mình rơi xuống, Ryan cố gắng ném ra cơ giáp tạo lá chắn nhưng cũng vô ích.

Đội trưởng Lôi Đình đứng bên cạnh xem trò vui, "Vô ích thôi. Nếu không thì mấy phiến đá này bọn tôi đã đi ngang qua từ lâu rồi, giờ chỉ có thể trông vào cậu ta thôi."

Bước ngoặt của sự việc nằm ở đóa hoa nhỏ trên đỉnh đầu Tạ Chước, bị lực hút kéo xuống, đóa sơn trà lập tức tan biến ngay trước mặt cậu.

Tạ Chước sững sờ, hoàn toàn sững sờ.

"Bọn mày chọc giận tao rồi."

"Bọn mày thật sự chọc giận tao rồi."

Đám cỏ: "?"

Cậu đột nhiên túm sợi dây thừng kéo mạnh xuống, trong khoảnh khắc rơi xuống lại mượn lực bật lên không trung, lực hút khiến phần áo bên hông của quân phục tác chiến bị xé rách một mảng.

Cậu hoàn toàn không hay biết, bên hông đang chảy máu.

Lộn một vòng rồi rơi xuống trước cửa cung điện đối diện, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Qua rồi hả? Qua thật rồi hả?

Tạ Chước đột nhiên đứng dậy, không nói một lời 'rắc' một tiếng tháo cánh cửa xuống, quay người bắt đầu giơ lên đập loạn vào đám cỏ.

"Ăn hoa của tao, ăn hoa của tao, cho bọn mày ăn hoa của tao, sao không nghẹn chết bọn mày đi, một đám cỏ thối ăn còn nhiều hơn tao, nhả hoa của tao ra trả lại cho tao, trả lại cho tao!!!"

Mọi người: "......."

Đồ vật trong cung điện chúng nó không nuốt được, cả đám cỏ nhỏ bị đập tơi tả, ngỏm ngay tại chỗ.

Tạ Chước xả giận xong ném cánh cửa đi, thay thế cho phiến đá cuối cùng.

Nhìn sang đám người phía đối diện đang trợn mắt há hốc mồm, trên người vẫn còn nồng nặc oán khí.

"Còn vội chạy làm gì, ngây ra đó luôn đi!"

Tất cả mọi người lập tức tranh nhau chạy về phía trước.

Đầu ngón tay thiếu niên rỉ máu, quân phục tác chiến bị rách bên hông, một vệt máu lan dài trên cơ bụng săn chắc, lại thêm dáng vẻ thở dốc đầy tức giận của cậu.

Đáng sợ, nhưng lại rất kích thích. 

[ Anh đẹp trai này, gợi cảm quá đi. ]

[ Thật sự là.....vừa ngổ ngáo vừa đẹp trai, nhóc sói con. ]

[ Cảm giác rất mạnh mẽ, được cậu ấy đánh dấu chắc chắn sướng chết luôn ưm ưm ưm ~ ]

[ Cái cậu nói tốt nhất chỉ là đánh dấu thôi đấy. ]

[ Ai có thể từ chối một nhóc sói con lông bạc nổi điên lên chỉ vì bảo vệ một đóa sơn trà nhỏ chứ, tôi yêu luôn rồi. ]

Cùng lúc đó, một giọt máu trên bề mặt thấm xuyên qua lớp đất dày, nhỏ xuống một cung điện dưới lòng đất.

'Tí tách'

Phảng phất một hương thơm quen thuộc, chàng trai tóc dài tuyệt mỹ nằm trong cỗ quan tài đá hình chữ thập, chậm rãi mở đôi mắt màu vàng kim—

––––

Đôi li t tác gi:

Không biết mọi người có thích đọc cốt truyện không, nhưng vẫn phải viết, tôi nghiêng về cốt truyện và tình cảm ngang nhau, các bảo bối không thích đọc nội dung thi đấu có thể đợi một chút, khi thi đấu kết thúc sẽ đánh dấu mèo mèo hắc hắc hắc hắc hắc hắc hắc (phát ra tiếng cười biến thái):-D

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me