[1 - 199][ABO] Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc
Chương 59. Khi tôi còn ở đây, cậu không giết được người đó
Mạc Sơn bị những lời nói này chọc tức đến râu cũng giật giật hai cái. Thằng nhóc này đúng là ngạo mạn quá mức.Thật sự tưởng rằng bản thân cùng đội của mình có thể một tay che trời sao?"MẸ ƠI!!!"Từ ảo cảnh vọng ra tiếng khóc la thảm thiết của nhóm tuyển thủ, ai nấy đều mặc những bộ cơ giáp oai phong lẫm liệt, vậy mà giờ lại đang lăn lộn bò lổm ngổm trên mặt đất."Tạ Chước phát điên rồi!!!"Từ khi trận đấu bắt đầu, Alpha tóc bạc này lúc nào cũng mang dáng vẻ lười biếng, xinh đẹp, nở nụ cười mỉm dịu dàng vô hại.Nhưng từ khoảnh khắc này, cậu hoàn toàn bộc lộ bản tính thật của mình, thậm chí không dùng đến vũ khí, chỉ dựa vào hai nắm đấm to mà lao vào đấm đá loạn xạ."Má nó, một đấm này đập thẳng đầu cơ giáp của tôi xuống tận dạ dày luôn rồi.""Nắm đấm của anh trai này đâu phải nắm đấm, ảnh đấm mà tôi nôn cả cơm hôm qua, bay từ cung điện về tận đỉnh núi dưới quê luôn đó.""........"Sở Đàn Tinh cũng không hề tỏ ra yếu thế, mưa tên dày đặc bắn ra gần như bách phát bách trúng.Điểm yếu duy nhất của cậu ta là cận chiến.Nhưng cậu ta có Ryan.Tiểu Omega mặc đồng phục đen giơ cao tấm khiên chắn, dáng người nhỏ nhắn yếu ớt vậy mà lại thay cậu ta đỡ biết bao đợt tấn công dữ dội.Ngón tay trắng lạnh của Sở Đàn Tinh khẽ co lại, mũi tên dài màu lam như chùy băng xuyên thẳng qua lồng ngực người đối diện, cậu ta nghiêng đầu hỏi, "Chịu được không?"Tấm khiên xanh xuất hiện những vết nứt lờ mờ, tiểu Omega gắng gượng bước lên một bước, luồng năng lượng xanh lục nồng đậm liên tục được truyền vào mặt khiên, ngưng tụ thành một tuyến phòng ngự vững chắc không gì phá vỡ được.Thậm chí còn có thể dành thời gian để tạo thêm một lớp khiên cho Tạ Chước.Cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ ướt đẫm lên, ánh mắt long lanh ánh nước, "Khinh thường ai hả? Giờ tôi mạnh đến mức có thể đánh dấu ngược lại cậu đó."Sở Đàn Tinh hơi cụp đuôi mày, không nhịn được khẽ bật cười."Có ước mơ là chuyện tốt."Ryan: "Hứ.""......."Lục Dao bên kia thì không may mắn được như vậy, mức độ thu hút thù hằn trên người cậu trước nay luôn đạt level max, nên đúng là kéo không ít người tới vây đánh.Hơn nữa, lợi thế về tốc độ của cậu lại không có chỗ để phát huy trong cung điện.Thanh máu tụt giảm nhanh chóng, chỉ còn lại 20% cuối cùng."Đáng ghét!"Lục Dao lớn tiếng hét, "Các cậu đừng lo cho tôi, tôi có chết cũng không sao cả."Điểm yếu chính là lỗ hổng.Giết được một tên thì tính một tên, ngay lúc tất cả lao vào tấn công cậu, Lục Dao đã sẵn sàng liều mạng, nhưng một luồng ánh sáng vàng chói bất ngờ chắn trước người cậu.Cậu không thể tin nổi mà nhìn người đứng trước mặt: "Mạc Nham?"Trên phòng quan sát, giáo sư Mạc Sơn cũng bật người đứng dậy."Tôi chịu đủ rồi, mấy người làm tôi cảm thấy ghê tởm."Mạc Nham cứ tưởng mình sẽ thấy vui khi có thể lật ngược tình thế, nhưng không.Hắn thấy người cùng học viện của mình bị tất cả xông vào vây đánh, dù có mạnh đến đâu, nhưng ai mà không biết đau chứ. Tiểu Omega kia chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì quỵ xuống luôn rồi.Tạ Chước toàn thân như vừa tắm máu, hàm răng nghiến chặt, vậy mà không mắng bọn họ lấy một câu."Trừ đồng đội của mình ra, tôi chưa bao giờ cấu kết với người ngoài, dù sao thì mấy người cũng biết danh tiếng của thiếu gia này mà."Đẳng cấp gì mà đòi sánh với tôi."Ngay lúc này mà quay xe à? Mấy người không phải kẻ thù sao?!""Ai nói với mấy người bọn tôi là kẻ thù?" Mặc dù trong số 28 người, thực lực của Mạc Nham không hề yếu kém, "Người nhà bọn tôi có đánh nhau tí thì liên quan gì tới mấy người?""Tôi nói thẳng luôn nhé, suất tham dự hôm nay nhất định phải là của Học viện Hertz bọn tôi."Ánh sáng vàng rực trên người hắn bùng lên, đá bay một tuyển thủ trước mặt, trực tiếp đưa thanh máu của tên đó về số 0. ––––Tấm khiên xanh lá tan ra thành từng đốm huỳnh quang lấp lánh như sao trời.Thanh máu của Ryan tụt về 0.Tiểu Omega quỳ một gối xuống đất, cơ giáp trên người tan biến, lảo đảo trông như một tờ giấy trắng mỏng manh yếu ớt.Hoàn toàn không thể tưởng tượng được cậu từng một mình chống đỡ hàng trăm đòn tấn công.Sở Đàn Tinh theo phản xạ đưa tay ôm lấy eo cậu.Omega hoá thành những tia sáng, dần tan biến qua kẽ tay cậu ta, "Không chịu nổi nữa rồi.....""Đàn Tinh, cố lên."Sở Đàn Tinh không nói gì, đôi mắt một mí lạnh lùng cụp xuống, tư thế hơi cứng lại gần như không thể nhận ra.Không còn ai bảo vệ, tinh thần lực còn lại cũng chẳng bao nhiêu, ánh sáng xanh băng quanh người cậu ta chợt bùng lên dữ dội, cả cung điện lập tức hóa thành mùa đông tháng mười.Tựa như mưa sao băng trút xuống từ bầu trời, rực rỡ đến mức khiến tất cả mọi người phải sững sờ.Lúc này, Tạ Chước đấm một cú xuống mặt đất."Ầm—!"Tất cả mọi người bị dòng lũ vô hình cuốn lấy, bắn văng lên không trung, ai nấy cũng hoảng sợ tìm cách né tránh nhưng hoàn toàn vô ích, cho đến khi mũi tên dài sắc bén xuyên thẳng qua lồng ngực—Không hề luyện tập, không hề phối hợp, thậm chí đến một ánh mắt trao đổi cũng không.Vậy mà lại ăn khớp hoàn hảo, tung ra đòn phản công chí mạng kết thúc trận đấu.Toàn bộ phòng quan sát đều sững sờ.Khung cảnh hùng vĩ tráng lệ ấy như kích thích từng dây thần kinh, khiến toàn thân tê rần như bị dòng điện quét qua.Quá trâu bò.Đội tân sinh này.Trong đầu họ chỉ còn một ý nghĩ, không hổ là chỉ huy Thời.Thời Tễ cuối cùng cũng mỉm cười, "Không liên quan đến tôi...."Nụ cười nhàn nhạt của anh chợt khựng lại khi nhìn thấy Tạ Chước lấy quyền trượng màu đen xuống, mặt đất sau đó bắt đầu nứt toác.Tạ Chước không ngờ còn có chiêu sau, rõ ràng người đã chết hết rồi.Một lực hút vô hình kéo cậu rơi xuống.Cậu chỉ kịp ném cây quyền trượng trong tay đi, "Đàn Tinh!"Nếu quyền trượng bị lực hút phá hủy, bọn họ vẫn coi như không có thành tích.Tất cả mọi người đều căng thẳng đến tột độ.Không thể nào, chẳng lẽ vào thời khắc then chốt này, tất cả lại đổ sông đổ bể sao?Sở Đàn Tinh bật cao lên không, vững vàng bắt lấy cây quyền trượng đen, không do dự mà ném thẳng về phía bức tượng thiên sứ đen đang lơ lửng giữa trời.Mạc Nham: "Anh ta điên rồi à? Nhỡ ném trượt thì....""Oong——" Hạng hai, Ăn Cơm Không Xếp Hàng.Chính thức vượt qua vòng loại.Sở Đàn Tinh tùy ý thu tay lại, lạnh lùng ném xuống một câu, "Đừng tùy tiện nghi ngờ một tuyển thủ tấn công tầm xa." Mạc Nham: "."Vòng đấu kết thúc, tất cả mọi người lập tức bị đánh bật ra khỏi ảo cảnh."Còn Tạ Chước đâu?"Lời Mạc Nham còn chưa dứt, hắn cũng đã bị bắn văng ra ngoài——Tất cả tuyển thủ nằm la liệt khắp nơi, cảm giác đau đớn trong ảo cảnh vẫn còn đó, phần lớn đều ôm ngực, bị cú kết liễu vừa rồi dọa cho tê cả da đầu.Sở Đàn Tinh quỳ một gối chống đất, đáp xuống một cách vững vàng.Dù thanh máu còn lại không nhiều, nhưng cậu ta là người duy nhất vẫn đứng vững không gục ngã.Ryan vẫn trong trạng thái kiệt sức co người nằm trên mặt đất, cố gắng gượng nhìn đến khi kết quả hiện ra, cuối cùng cũng yên tâm mà thả lỏng, mềm nhũn ngã ra sau.Rơi gọn vào vòng tay của một người.Hương tuyết tùng lạnh nhạt phủ kín không gian, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng che lên mắt cậu, "Ngủ đi.""......"Lúc này, trong phòng quan sát.Người phụ trách là Trương Vĩ đứng dậy, "Ra hết rồi chứ?"Anh ta bắt đầu đếm người, "Một, hai, ba......"Bên cạnh vang lên giọng nói mệt mỏi lại thiếu kiên nhẫn của chỉ huy, "Phiền phức.""Hả?"Trương Vĩ nhanh chóng nhận ra, người được mệnh danh là MVP của cả trận vẫn chưa xuất hiện. Nếu không, lẽ ra cậu phải là người đầu tiên lao lên phòng quan sát mới đúng."Không sao, đừng lo chỉ huy, tôi sẽ lập tức cử người....."Anh ta còn chưa kịp hành động thì đã trơ mắt nhìn vị chỉ huy vừa nãy còn miệng bảo 'không đi', người thì không có chút sức lực, bỗng đứng dậy không quay đầu lại mà bước thẳng vào kết giới của ảo cảnh—Hình thể ảo cảnh của Tạ Chước đã trở về vị trí, nhưng vì không kịp dịch chuyển ra ngoài, toàn bộ thương tích đều dội ngược lại lên cơ thể cậu.Biến thành thực thể."Mẹ nó, tên chó chết nào giở trò vậy."Ban đầu còn nghĩ ra ngoài sẽ tự lành lại nên không quan tâm, giờ thì nguyên một đường rách ngang eo, đau đến mức thần kinh tê dại." ¤! "Tạ Chước nằm sấp trên mặt đất, nghe thấy bên kia có tiếng động."Gì mà líu lo như chim ấy?""......."Cậu ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi chân trần tái nhợt.Mắt cá chân bị khóa bằng xích sắt đen to nặng, bên cạnh còn có một sợi dây đỏ buộc theo chiếc chuông vàng nhỏ leng keng.Cậu từ từ ngước mắt, bắt gặp một đôi con ngươi màu vàng óng yêu dị, đẹp đến mê hồn.Người kia đang chăm chăm nhìn chằm chằm vào cậu.Tạ Chước trước giờ chưa từng thấy ai toát ra yêu khí nặng nề đến vậy, vẻ ngoài đẹp đến mức không chân thực."Đm, dáng vẻ này....."Thời Tễ vừa bước vào ảo cảnh đã nghe thấy Tạ Chước đang trầm trồ vì vẻ đẹp của hồ yêu.Tạ Chước giơ ngón cái với người kia: "Quá đỉnh luôn.""......"Người kia hơi nheo mắt, ánh nhìn đầy nguy hiểm, hồ yêu không nói được tiếng người nhưng nghe hiểu được.Cái này tính là đang khen hả?" ¤ ¤' "Tạ Chước cũng không hiểu tiếng yêu thú, chỉ có thể đoán đại qua nét mặt đối phương."Cảm ơn nhé, tôi cũng biết mình rất đẹp trai."Hồ yêu kia dường như có chút kích động, miệng lẩm bẩm một tràng dài những câu không ai hiểu nổi.Tạ Chước thực sự chẳng nghe ra nổi một chữ.Cậu ghé sát lại, "Anh đang nói cái gì thế?"Đột nhiên, hồ yêu đưa tay ra, đầu ngón tay biến thành những lưỡi dao sắc nhọn, chém thẳng vào cổ Tạ Chước──Tạ Chước còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ai đó kéo mạnh ra sau.Hồ yêu có vẻ ngoài tuyệt mỹ và tà dị bỗng như biến thành một kẻ hoàn toàn khác, giữa trán hiện lên những hoa văn yêu tà màu máu, phát cuồng vùng vẫy như muốn xé xác Tạ Chước thành trăm mảnh." "±è|¥¥|1!!!"Vẫn y như lúc trước, Tạ Chước một chữ cũng không hiểu nổi.Sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lùng, trong trẻo như ngọc vỡ."Cậu thử mở miệng mắng cậu ta thêm một câu nữa xem?""......"Hóa ra nãy giờ là đang mắng người ta à.Tạ Chước lần này cũng chẳng buồn quan tâm người kia đang nói gì, theo bản năng nhào thẳng về phía Thời Tễ——"Chỉ huy!"Bước chân cậu lập tức khựng lại, cúi xuống liếc nhìn người mình, bộ đồ tác chiến màu đen rách nát tả tơi, máu bên hông không ngừng chảy, nhuộm đẫm cả mảng vải thành màu sẫm ướt át.Cậu đứng yên tại chỗ, chỉ mỉm cười nhìn anh.Lông mày đuôi mắt vương đầy ý cười dịu dàng như hoa đào tháng ba, thứ dịu dàng mà khi nhìn người khác vĩnh viễn không có."Sao anh lại vào đây, có phải là tới đón em về nhà không?Thời Tễ vốn đã chuẩn bị tinh thần bị cậu nhào vào lòng, sau đó sẽ lạnh lùng đẩy ra.Nhưng Tạ Chước lại không cử động nữa, chỉ nghiêng đầu nhìn anh."Nghĩ nhiều rồi."Hàng mày anh sắc lạnh, ánh mắt hướng sang thiếu niên phía đối diện, "Tới giải quyết cố nhân."Hồ yêu kia khi thấy anh thì càng thêm kích động, giơ tay múa chân giãy dụa điên cuồng nhưng lại bị xích sắt trói chặt.Toàn bộ cung điện rung lắc dữ dội như muốn sụp đổ bất cứ lúc nào, điềm báo cho cơn thịnh nộ tột độ của yêu thú cấp 3S."Tô Tiện, cậu nhận nhầm người rồi."Giọng Thời Tễ vẫn điềm đạm, cũng chẳng hề liếc mắt đến Tạ Chước, "Cậu ta không phải Tạ Thần."Tạ Chước vốn đang chán chường đá đá chân, âm thầm tính toán vết thương này còn có thể chịu đựng được bao lâu, nghe vậy thì đột ngột sững lại, không dám tin mà ngẩng đầu lên——Tạ Thần.Tạ.....Thần.Hoàng Đế.Yêu hồ đang phát cuồng điều gì, Tạ Chước đã không còn nghe rõ, đầu óc ù đặc, ngơ ngác nhìn góc nghiêng gương mặt lạnh nhạt của Thời Tễ.Tiếng gào thét sắc nhọn chấn động màng nhĩ cậu, giọng Thời Tễ không cao, nhưng vô cùng rõ ràng."Cùng dòng máu thì mang hơi thở tương đồng là chuyện bình thường.""Đừng mơ tưởng nữa.""Khi tôi còn ở đây, cậu không giết được người đó."Tạ Chước ngơ ngác hé miệng, như muốn hỏi một câu là 'người đó' nào.....Là Hoàng Đế, hay là cậu.Người anh muốn bảo vệ.Mất máu quá nhiều khiến đầu óc cậu ong ong, cuối cùng đầu gối hơi khuỵu xuống, nửa quỳ trên mặt đất.Đỉnh đầu khẽ tựa vào hõm cổ thanh mảnh mát lạnh như tuyết của người kia.Hương sơn trà nhè nhẹ quẩn quanh nơi chóp mũi, Tạ Chước khẽ thì thầm,
"Thì ra là anh biết....." Thời Tễ bật cười khẽ, giọng lạnh như băng, "Chỉ cần tôi muốn, thì thông tin về bất kỳ ai trên đời này đều nằm trong tay tôi...."Giọng anh khựng lại, thiếu niên đã ngất lịm trong lòng anh."Đúng là chẳng có chút bản lĩnh nào."Thời Tễ không buồn để tâm đến hồ yêu đang phát cuồng, chỉ cúi mắt nhìn người đang tựa vào vai mình.Rõ ràng trong ảo cảnh thì ngông cuồng là thế, ngạo mạn chẳng coi ai ra gì, chỉ mới xuất hiện đã khiến bao người phát cuồng vì ánh hào quang chói lòa ấy.Vậy mà giờ lại yếu ớt đến mức phải dựa vào lòng anh.Cẩn thận nắm chặt tay áo anh.Vừa sợ làm bẩn, lại vừa muốn đến gần." ¤¤'¤!!!""Vậy sao không ôm hẳn vào?"Thời Tễ cúi đầu nhìn gương mặt đang yên giấc của cậu, đầu ngón tay trắng lạnh xinh đẹp khẽ lướt qua má cậu, nơi từng được hôn nhẹ hôm đó." "±è|¥¥|1!!!""Cậu chắc chắn đến vậy sao rằng tôi sẽ đẩy cậu ra?"–––––––––Tạ Chước: Là ai? Là Tạ Thần, hay là phản diện dễ thương quyến rũ người gặp người mê, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe thủng lốp, đệ nhất bùng nổ vô địch vũ trụ —— Tạ Tiểu Chước?!Mèo nhỏ: Có bệnh.–––––––––Đôi lời từ tác giả:Mỗi ngày đều có thêm hơn 1000 chữ, quà tặng miễn phí của các bảo bối có thể để lại cho Kiểu Kiểu nha! Đến đây, để Tạ Tiểu Chước cúi đầu lạy mọi người một cái _(:з」∠)_Editor:Tác giả nói thêm 1000 chữ là thêm thiệt nha mấy bà, dài xĩu luôn á nên hôm nay tui làm được có 1 chương này thôi nha, thông cảm cho tui. Xin phép cúi đầu chung với Tạ Tiểu Chước cảm ơn mấy bà đã để lại bình luận cho tui nha. Tui đọc là tui thích dữ lắm á, bình luận nhiều nữa lên cho tui! _(:з」∠)_
"Thì ra là anh biết....." Thời Tễ bật cười khẽ, giọng lạnh như băng, "Chỉ cần tôi muốn, thì thông tin về bất kỳ ai trên đời này đều nằm trong tay tôi...."Giọng anh khựng lại, thiếu niên đã ngất lịm trong lòng anh."Đúng là chẳng có chút bản lĩnh nào."Thời Tễ không buồn để tâm đến hồ yêu đang phát cuồng, chỉ cúi mắt nhìn người đang tựa vào vai mình.Rõ ràng trong ảo cảnh thì ngông cuồng là thế, ngạo mạn chẳng coi ai ra gì, chỉ mới xuất hiện đã khiến bao người phát cuồng vì ánh hào quang chói lòa ấy.Vậy mà giờ lại yếu ớt đến mức phải dựa vào lòng anh.Cẩn thận nắm chặt tay áo anh.Vừa sợ làm bẩn, lại vừa muốn đến gần." ¤¤'¤!!!""Vậy sao không ôm hẳn vào?"Thời Tễ cúi đầu nhìn gương mặt đang yên giấc của cậu, đầu ngón tay trắng lạnh xinh đẹp khẽ lướt qua má cậu, nơi từng được hôn nhẹ hôm đó." "±è|¥¥|1!!!""Cậu chắc chắn đến vậy sao rằng tôi sẽ đẩy cậu ra?"–––––––––Tạ Chước: Là ai? Là Tạ Thần, hay là phản diện dễ thương quyến rũ người gặp người mê, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe thủng lốp, đệ nhất bùng nổ vô địch vũ trụ —— Tạ Tiểu Chước?!Mèo nhỏ: Có bệnh.–––––––––Đôi lời từ tác giả:Mỗi ngày đều có thêm hơn 1000 chữ, quà tặng miễn phí của các bảo bối có thể để lại cho Kiểu Kiểu nha! Đến đây, để Tạ Tiểu Chước cúi đầu lạy mọi người một cái _(:з」∠)_Editor:Tác giả nói thêm 1000 chữ là thêm thiệt nha mấy bà, dài xĩu luôn á nên hôm nay tui làm được có 1 chương này thôi nha, thông cảm cho tui. Xin phép cúi đầu chung với Tạ Tiểu Chước cảm ơn mấy bà đã để lại bình luận cho tui nha. Tui đọc là tui thích dữ lắm á, bình luận nhiều nữa lên cho tui! _(:з」∠)_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me