TruyenFull.Me

1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc

Ánh trăng mờ ảo đổ bóng kéo dài trên mặt đất.

Áo sơ mi sau lưng Thời Tễ bị một bàn tay siết chặt, vò thành một mớ nhàu nhĩ, cứ như trong đầu có gì đó nổ tung, đến tận sống lưng cũng không kìm được mà run lên khe khẽ.

"Tạ...."

Alpha trẻ tuổi chưa bao giờ biết tiết chế là gì.

Sóng biển nồng đậm như thủy triều dâng trào, mang theo cuồng phong mưa giông chiếm cứ từng tấc lãnh thổ.

Là một loại bá đạo hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài của cậu.

"A!"

Thời Tễ đau đến mức toàn thân run rẫy, đuôi mắt ửng hồng đẫm nước.

Ngón tay trắng lạnh nắm chặt sợi dây chuyền sắc cạnh, đến mức lòng bàn tay cũng bị cứa đau.

Anh đã quá chủ quan rồi.

Không nên nghĩ rằng tên nhóc con này ngoan ngoãn dễ bảo.

Cũng không nên cho rằng bị cậu đánh dấu tạm thời sẽ không sao.

Từng dây thần kinh trong não đều đang nhảy nhót căng thẳng đầy nhạy cảm, báo động sự nguy hiểm không thể kháng cự.

Sóng biển lạnh lẽo hưng phấn cuộn trào trong máu, như lần đầu tiên chiếm được vùng đất trên đỉnh cao, ngang ngược dò xét lãnh thổ thuộc về mình, kích thích đến khiến đầu óc Thời Tễ cũng tê dại.

Thời Tễ đưa tay lên, yếu ớt tát cậu một cái.

"Bp ~ "

Như đang gãi ngứa.

Nhưng đủ để Alpha tỉnh táo lại.

Vẻ sâu thẳm trong đáy mắt cậu như thủy triều rút đi, vừa triền miên lại lưu luyến.

Khi lần nữa lên tiếng, giọng khàn đặc đến đáng sợ, "Được rồi."

Bàn tay nhẹ nhàng vén áo sơ mi trắng lên, từng chút từng chút vuốt nhẹ sống lưng bên dưới lớp áo.

Làn da mịn màng khi chạm vào, vòng eo mảnh mai gầy guộc, là một vẻ yếu đuối hoàn toàn khác với hình ảnh của chỉ huy trước đó.

Với một con chó con chẳng biết nặng nhẹ như cậu, chỉ cần cắn nhẹ là rách.

Tạ Chước đương nhiên không nỡ.

Trái tim tràn ngập yêu thương, chỉ hận không thể nâng người trong lòng lên đặt tận nơi đầu tim.

Cảm nhận được anh còn đang run nhẹ, Tạ Chước cúi mắt, giọng khẽ khàng đầy đau lòng, "Đau lắm sao?"

Vừa rồi đầu óc cậu trống rỗng, đúng là có chút không biết nặng nhẹ.

Vị chỉ huy vốn luôn trầm tĩnh nghiêm nghị, có lẽ chưa từng chật vật như thế này, chỉ có thể mềm nhũn bám vào vai người kia, hàng mi đen ướt đẫm dính lại một chỗ.

Anh nghiến răng mắng, "Oắt con lừa đảo."

Alpha đầu óc toàn yêu đương ấy vậy mà lại nghe ra được vài phần làm nũng dỗi hờn.

Nghiêng đầu dùng mái tóc bạc cọ nhẹ vào người anh, vô cùng dịu dàng, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, "Anh trai, người ta là lần đầu mà ~ "

"......"

Giọng khàn khàn trầm thấp, lười biếng mà gợi cảm khẽ cười bên tai, vương vấn dai dẳng không dứt.

Thời Tễ đột nhiên ngẩn người.

Hàng mi khẽ run không được tự nhiên, rõ ràng trong bụng đầy lời muốn mắng cậu, nhưng lại im lặng kỳ lạ không nói gì.

"Hửm?"

Tạ Chước cúi đầu nhìn anh.

Làn da Thời Tễ vốn đã trắng, lúc này tựa như được phủ thêm một lớp men sứ, ửng lên sắc hồng nhè nhẹ.

Cậu chớp chớp đôi mắt đào hoa, kéo dài giọng 'a' một tiếng.

Giọng điệu lười nhác gợi cảm, "Chỉ huy, thì ra anh thích nghe em gọi anh là 'anh trai' hả?"

"......"

Thời Tễ nhanh chóng quay mặt đi, "Không có."

Tạ Chước gần như đã nắm bắt được tâm tư anh, một con mèo nhỏ kiêu ngạo lạnh lùng, càng phản bác càng chột dạ.

Rõ ràng là có.

Cậu cúi đầu lại gần, giọng điệu lười biếng như giấu một cái móc câu, từ tốn cào nhẹ vào vành tai, "Anh trai?"

"Anh trai, anh trai....."

Thứ âm thanh dinh dính hết lần này đến lần khác, ở bên tai Thời Tễ khẽ vang lên.

Alpha tóc bạc vừa thiếu đòn vừa lẳng lơ, lúc này lại càng quá đáng hơn nữa.

Thời Tễ lạnh lùng ngước mắt trừng cậu, cơn đau của anh lúc này đã dịu bớt, kỳ phát tình cũng được xoa dịu.

Đôi mắt trong trẻo như bảo thạch, liếc một cái cũng khiến lòng người rung động.

"Đủ rồi!"

Thời Tễ lạnh lùng chống đỡ bên cổ cậu, thở dốc mắng, "Câm miệng."

Tạ Chước khẽ chớp mắt, bị ấn xuống chiếc giường mềm mại, hoàn toàn không thể động đậy.

Thật ra cũng chẳng dùng bao nhiêu sức, chỉ là nhìn có vẻ hung dữ.

Vị chỉ huy lạnh lùng kiêu ngạo giờ phút này toàn thân phủ đầy mùi hương của cậu, khiến Tạ Chước nuốt khan một cái.

"Anh trai, hôm nay tới đây thôi...."

Thời Tễ: "......"

Ai nói là sẽ tiếp tục.

Tạ Chước ngửa đầu nằm xuống giường, mái tóc bạc tán loạn, lộ ra gương mặt xinh đẹp ngông nghênh tinh xảo, mắt đào hoa chứa chan tình ý, dịu dàng mê người.

Cậu nói: "Em phải đi thay băng rồi."

Thời Tễ lúc này mới phát hiện phần bụng cậu đã bị máu thấm đỏ quá nửa.

Vết thương không biết đã rách từ lúc nào, vậy mà cậu lại không kêu lấy một tiếng.

Thậm chí còn dán sát bên tai anh, lẳng lơ gọi một tiếng 'anh trai'.

Thời Tễ nhìn xuống, tầm mắt dừng lại ở vòng eo săn chắc gợi cảm kia, thấp hơn một chút.

Anh vội vàng quay mặt đi, bị chính ý nghĩ thoáng qua của mình dọa sợ.

Hàng mi Thời Tễ khẽ run, rụt tay lại, "Vậy còn không mau cút, đợi cho mất quá nhiều máu rồi để người ta khiêng đi chắc?"

Anh đúng là điên rồi, mới nảy ra ý muốn giúp cậu chữa trị.

Đời này cũng đừng hòng.

"Vậy em đi đây...." Tạ Chước thật ra chẳng muốn đi, cậu thà chết trong căn phòng này còn hơn.

Nhưng nếu máu cứ chảy ra thế này, sẽ làm bẩn giường anh mất.

Hàng mi dài của Thời Tễ ướt át bình thản, gần như lạnh nhạt, "Ừ."

"Anh sao lại chẳng có chút dáng vẻ gì của người bị đánh dấu tạm thời vậy?" Tạ Chước đột nhiên nghiêng đầu lười biếng hỏi.

"......"

Thời Tễ cố gắng kiềm nén đầu ngón tay run rẩy, trên mặt thấp thoáng nụ cười gần như giễu cợt, "Vậy phải là dáng vẻ gì....?"

Anh muốn tỏ ra vẻ chẳng thèm để ý, kiểu như 'cậu nghĩ mình giỏi lắm chắc?'.

Còn chưa nói hết câu, đã bị Tạ Chước ép xuống gối mềm, hai tay bị giữ chặt trên đỉnh đầu, môi bị cắn một cái không nhẹ cũng không mạnh.

Đôi mắt Thời Tễ lập tức mờ mịt, phủ lên một tầng sương mỏng.

Tên nhóc chết tiệt này.....

Tạ Chước hơi ngẩng đầu, nhìn anh không còn vẻ lạnh lùng, giận dữ trừng mắt nhìn mình, đôi môi ướt át ửng đỏ như muốn nhỏ máu.

Cúi đầu lại khẽ mổ một cái, vừa cọ vừa dụi, khóe môi cong lên khẽ cười.

"Phải là như thế này."

––––

Hôm sau, toàn bộ căn cứ bị bao phủ bởi một bầu không khí kỳ lạ.

Ai cũng biết tối qua chỉ huy phát tình.

Tin tức tố của một Omega cực trội đã khiến cả căn cứ xôn xao, tất cả Alpha độc thân đều bị ảnh hưởng.

Nhưng còn chưa kịp phản ứng, họ đã bị một Alpha cấp cực trội hung hăng áp chế.

Dục vọng chiếm hữu ngập trời khiến ai nấy đều chùn bước.

Cuộc chiến giữa những kẻ mạnh, bọn họ mà chen vào thì chẳng khác gì NPC lót đường xui xẻo.

Dù vậy nhưng vẫn có người—

"Má nó, tối hôm qua có Omega phát tình đúng không? Tôi mẹ nó đang hôn mê cũng ngửi thấy, hơn 20 nồi bánh chưng rồi chưa từng ngửi thấy mùi tin tức tố nào phù hợp với tôi đến vậy, cậu có biết là ai không?"

Tiểu O bị bạn cùng phòng lắc tay điên cuồng, "....Biết."

Có khi nào, đó không phải là phù hợp.

Mà là ảnh hưởng một chiều từ một Omega cực trội.

"Là ai? Giờ tôi đi tỏ tình, bày tỏ tình yêu, cầu hôn, tối nay đánh dấu vĩnh viễn luôn!"

"......"

Tiểu O quay đầu nhìn thấy chỉ huy phía sau.

Áo trắng quần đen, dáng người cao ráo, ánh sáng ban mai rọi lên bờ vai thẳng tắp thanh thoát của anh, nói là thần tiên hạ phàm cũng không phải nói quá.

Quan trọng hơn chính là, chỉ huy hôm nay....

Không đeo khẩu trang!

Gương mặt tinh xảo lạnh lùng, chỉ nhìn thêm một cái thôi cũng đủ khiến tim người ta loạn nhịp.

Tiểu O khó xử nói với bạn cùng phòng, "Thôi tỉnh tỉnh lại đi, mơ kiểu gì bay thẳng qua nóc nhà luôn rồi."

???

"Cậu nói cho tôi biết Omega đó là ai trước đã!"

Tiểu O bị bạn cùng phòng lải nhải không chịu nổi, cuối cũng chỉ có thể nói, "Chỉ huy."

Hình như nghe thấy tiếng, Thời Tễ lạnh nhạt ngước mắt nhìn sang.

Alpha chết sững.

Nhưng sau một hồi suy nghĩ, hắn lại quyết định bước về phía chỉ huy.

Tiểu O: ???

Làm cái gì đấy! Còn chưa tỉnh ngủ hả?!

"Chỉ huy, tôi thuộc hệ cơ giáp đơn binh của Học viện Quân Sự Biên Giới, tôi nghe nói tối qua ngài....."

Không ai dám nói thẳng hai chữ 'phát tình' trước mặt chỉ huy.

".....không thoải mái."

Alpha này không giành được suất vào vòng trong, nhưng trước khi rời đi vẫn muốn kiếm được chút gì đó, cho nên hắn ta lấy hết can đảm hỏi, "Ngài có muốn, để tôi giúp ngài, thấy thoải mái một chút không?"

Tiểu O té bật ngửa ra đất.

Run rẩy mở Tinh Võng ra, tra xem nếu bạn cùng phòng phạm tội chết, liệu có liên lụy tới 'bạn cùng phòng tộc' không.

Thời Tễ lạnh lùng nâng mắt, nhìn Alpha trước mặt không biết sống chết là gì.

Anh biết, đêm qua anh phát tán tin tức tố ra ngoài.

Nhưng anh không quan tâm, bởi khi anh không còn bị kỳ phát tình khống chế nữa—

Áp lực mạnh mẽ cuồn cuộn quét đến, hương sơn trà lạnh lẽo cuốn theo gió tuyết lan ra, khiến tất cả mọi người biến sắc, bất kể là Omega hay Alpha.

Từng người từng người một, như quân cờ domino quỳ rạp xuống đất, không có sức chống cự đồng loạt nhìn về một hướng.

Thời Tễ thản nhiên đứng giữa ánh xuân, hàng mày nhạt khẽ rũ xuống, nhìn về phía Alpha đang quỳ gối không ngẩng nổi đầu trước mặt.

Anh hỏi, "Giờ thì sao, thấy thoải mái chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me