TruyenFull.Me

1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc

Trương Vĩ hoàn toàn đơ luôn ở cửa, chớp chớp mắt.

"Vậy nên phòng làm việc của tôi cũng là một phần trong play của hai người hả?"

Thời Tễ: "......"

Tư thế của hai người lúc này đúng là không thể gọi là đứng đắn được.

Vị chỉ huy cao cao tại thượng lạnh lùng cao quý, trên đùi lại có một chú chó sói nhỏ lông bạc, ngang ngược ngạo nghễ đang nằm bò lên, ngón tay đang làm loạn của cậu vừa mới gẩy bung một cúc áo trên áo sơ mi, nghiêng đầu nhìn về phía cửa.

Trong đầu toàn cậu tràn ngập hình ảnh vòng eo trắng nõn hơi lõm vào đầy mê hoặc kia.

Cậu thậm chí không dám nghĩ, bên dưới lớp áo sơ mi thanh lãnh là cảnh tượng như thế nào.

Thời Tễ khẽ nhíu mày, mơ hồ cảm nhận được luồng xao động bản năng từ Alpha.

Bây giờ vẫn đang trong kỳ đánh dấu, bất kể dao động nào của Tạ Chước cũng ảnh hưởng tới anh.

"Dậy đi."

Tạ Chước ngẩng đầu nhìn anh, hoàn toàn không giống chút ham muốn đen tối vừa rồi trong đầu, khuôn mặt lại vô cùng vô tội, "Đau lắm ~ dậy không nổi."

Cậu tưởng mình như vậy đáng yêu lắm sao?

Thời Tễ mặt không đổi sắc ngẩng đầu lên, nơi cổ áo hé ra một đường cổ trắng lạnh nhạt.

Chiếc ghế xoay bị lùi ra phía sau, kết quả là Tạ Chước ngã bịch một cú rõ đau.

"Ui...."

Chó con lông bạc khẽ hít một hơi đầy gợi cảm.

Cậu ôm bụng ngẩng đầu nhìn lên, vừa giận vừa buồn cười, "Chỉ huy, ngài là mưu sát....mưu sát Alpha bảo bối thân yêu của mình đó."

Cái kiểu xưng hô vớ vẩn gì thế không biết.

Nói chung là cái tên nhóc này ngày nào cũng bày ra chiêu mới.

Thời Tễ lười để tâm đến cậu, chỉ nghiêng đầu nhìn sang phía Trương Vĩ, "Hoàng Đế nói gì?"

Ánh mắt Tạ Chước hơi tối lại không dễ nhận ra, đôi mắt đào hoa lười biếng khẽ cụp xuống, hai tay chống ra sau, tư thế thảnh thơi nhìn về phía cửa.

Trương Vĩ đột nhiên cảm nhận được một luồng áp lực nặng nề.

Anh ta chỉ là một người phụ trách đáng thương thôi mà, sao ai cũng gây áp lực cho anh ta vậy.

"Hoàng Đế bệ hạ nói, mời ngài đến phòng họp một chuyến."

"Bệ hạ đang chờ ngài."

Hoàng Đế rất ít khi dùng chữ 'chờ', xem ra lần này thật sự tức giận không nhẹ.

Nghe nói cả Bạch Đế Tinh bây giờ đều như đang đi trên mặt băng mỏng.

Cấp trên ngay cả báo cáo của anh ta cũng không thèm xem, "Xem hay không cũng vậy thôi, nếu Hoàng Đế bệ hạ không lên tiếng, tôi sẽ không trừng phạt cậu."

"Nhưng nếu Hoàng Đế bệ hạ lên tiếng, tôi cũng không bảo vệ cậu được đâu."

Không ai ngờ được, vòng loại của Tinh Hệ Thứ Tám lại có ảnh hưởng lớn đến như vậy.

Hay nói đúng hơn, là ảnh hưởng của chỉ huy Thời.

Mà bản thân Thời Tễ lại bình thản như nước, chỉnh lại cúc tay áo trong suốt, "Biết rồi, tôi sẽ qua đó."

Anh thật ra cũng muốn biết, hiện giờ Hoàng Đế đang có tâm trạng thế nào.

Vẫn còn mong đợi anh khóc lóc đi tìm hắn sao?

Khi Thời Tễ vừa đứng dậy, cổ chân trắng lạnh của anh bị ai đó nắm lấy.

Nhiệt độ nóng bỏng như thiêu đốt trên da thịt, một hành động mang tính xâm lược cực kỳ rõ rệt.

Có thể dễ dàng kéo anh xuống khỏi thần đàn.

Thời Tễ cúi mắt nhìn về phía người nọ.

Tạ Chước lười biếng co chân, ngẩng đầu nhìn anh với vẻ vô hại, lòng bàn tay thô ráp mơn trớn làn da anh, mang theo dòng điện tê dại len lỏi bò lên trên.

Con báo sư tử châu Mỹ kiêu hãnh trong lãnh địa của mình, nghiêng đầu trông như một con mèo con đáng yêu, nhưng chỉ cần một cú đớp của hàm răng sắc nhọn kia cũng đủ cắn đứt cổ người ta.

Cậu cười nói, "Anh trai ơi, chuyện của chúng ta nói xong rồi sao?"

"Mà giờ anh lại muốn đi tìm người đàn ông khác."

"......"

Thời Tễ nhớ đến bàn tay vừa rồi đặt xuống, chạm vào mái tóc bạc mềm mại rối bời.

Anh hỏi Tạ Chước muốn gì.

Nếu là dáng vẻ lười biếng và nguy hiểm như bây giờ, có lẽ anh đã chẳng buồn hỏi, Tạ Chước lúc này chẳng đáng yêu chút nào.

Thời Tễ hỏi cậu, "Cậu muốn làm gì?"

Rõ ràng là một câu lạnh lùng đầy cảnh cáo, vậy mà chẳng hiểu sao, bởi vì khí thế nguy hiểm phát ra từ Alpha trước mặt.

Lại biến thành ánh mắt hơi hoe đỏ, mơ hồ khó hiểu.

Trương Vĩ: "!!!".

Ngài ngài ngài

Ngài ngài ngài

Đây là đang....làm nũng sao!?

Mỹ nhân lạnh lùng vừa trổ tài câu người, Alpha nào mà không bị mê hoặc chứ.

Tạ Chước thật sự ngây người một lúc, rồi bất chấp eo đang đau đứng dậy, đưa tay định chạm vào khuôn mặt mỏng manh của anh, "Em chỉ hỏi vậy thôi, cũng chưa nói là muốn làm gì mà, sao lại tủi thân rồi....đừng khóc đừng khóc."

Thời Tễ cau mày né tay cậu, "Cút đi."

Ai khóc chứ.

Đây không phải cảm xúc thật của anh.

Tất cả đều do cái dấu ấn nhỏ ở sau cổ đang âm thầm làm loạn, cảm xúc của Alpha có thể dễ dàng ảnh hưởng đến anh.

Cũng may, chỉ còn hai ngày nữa.

Dấu ấn đó sẽ hoàn toàn biến mất.

Tạ Chước cúi đầu nhìn anh, "Cái gì cũng được sao?"

Thời Tễ trước giờ chưa từng nuốt lời, lúc này không kiên nhẫn cũng gật đầu, "Ừ."

Anh biết Tạ Chước muốn gì.

Đơn giản là muốn anh ở lại, ở lại Tinh Hệ Thứ Tám, ở lại bên cạnh cậu.

Hoặc có thể là, muốn một....nụ hôn của anh, hay thứ gì đó khác.

Dù sao thì tất cả cũng là những hành động có chút vượt quá giới hạn.

Nhưng cũng không phải là không được.

"Em muốn...."

Dường như để chứng thực điều mà Thời Tễ đã nghĩ, Tạ Chước tiến lên một bước, giam anh giữa bàn làm việc và cánh tay mình.

Thời Tễ nhíu mày, trong phòng làm việc còn có người khác.

Cũng không hẳn là người khác, mà là chủ của căn phòng này.

Trương Vĩ hai tay làm chữ V che mắt, trời ơi trời ơi, đây là thứ không trả tiền mà anh ta cũng có thể xem được hả?

"Tạ Chước." Thời Tễ lên tiếng giọng mang theo nhắc nhở.

"Anh vui."

Ngón tay chạm vào giữa lông mày, nhẹ nhàng dịu dàng vuốt thẳng.

Tạ Chước cúi đầu cười nhẹ rồi nói, "Muốn anh vui."

Anh luôn mang một vẻ mặt căng thẳng, từ lâu đã như vậy, rất ít khi có cảm xúc vui vẻ xuất hiện trên mặt anh.

Dù là tiểu Tạ Chước, hay là Tạ Tiểu Chước.

Đều chỉ muốn anh vui, từ lần gặp mặt đầu tiên, đều muốn làm anh vui.

Tạ Chước nhìn anh rồi nói, "Đừng nhíu mày nữa, em sẽ không làm loạn đâu."

Cúc áo sơ mi thanh lãnh rũ xuống, bị Alpha tóc bạc cúi đầu cài lại, che lại vòng eo ẩn hiện mơ hồ kia.

"Hình như em chưa từng nói với anh, em luôn là người hâm mộ trung thành nhất của anh."

Tim Thời Tễ khẽ rung lên, ánh mắt chạm phải đôi mắt đào hoa dịu dàng cụp xuống kia, trong đó như chứa cả sắc xuân của hoa đào tháng ba, trải dài vô tận như cảnh xuân ngàn dặm.

"Tương tự, em cũng sẽ luôn tôn trọng mọi quyết định của anh."

Cho dù là anh lựa chọn rời đi, quay về với tinh hệ bao la rộng lớn vốn thuộc về anh.

Không sao hết, Tạ Tiểu Chước sẽ đuổi theo.

––––

Thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của tin tức tố Alpha.

Thời Tễ lại trở về dáng vẻ lạnh nhạt kiêu ngạo, xa cách không để ai đến gần.

Trương Vĩ phát hiện anh im lặng bất thường, "Chỉ huy, chỉ huy?"

Mãi đến lần gọi thứ ba, Thời Tễ mới sực tỉnh, điềm nhiên hỏi, "Sao vậy?"

Lần đầu tiên Trương Vĩ thấy anh như mất hồn thế này.

Tất cả chỉ vì cái tên Alpha trông như tiểu yêu tinh kia.

Sau khi nói xong, Tạ Chước liền quay người rời đi, một giọt máu từ vạt áo đen rộng thùng thình của cậu nhỏ xuống, trong suốt lấp lánh rơi trên mặt đất.

Không thể phủ nhận, ngay cả Trương Vĩ cũng cảm thấy muốn ôm cậu một cái.

Chỉ là có thể sẽ chết rất thảm.

Trương Vĩ nói, "Tôi có chút lo lắng...."

Càng đến gần phòng họp, anh ta càng căng thẳng, luôn có cảm giác sắp xảy ra chuyện lớn.

"Thành tích lần này của chúng ta, dường như không đúng với ý của Hoàng Đế."

Ánh mắt Thời Tễ lạnh nhạt bình tĩnh, cả người toát lên vẻ lạnh lùng hờ hững xa cách.

"Vậy thì sao?"

Anh sải đôi chân dài đi về phía phòng họp, "Trên đời này không phải mọi việc đều sẽ thuận theo ý một người."

Có lẽ cũng chỉ có duy nhất một người, dám buông lời ngông cuồng như thế với vị Hoàng Đế đang thống trị cả đế quốc ngân hà.

"Nhưng người đó là Hoàng Đế, tất cả chúng ta đều phải làm theo ý người." Trương Vĩ đuổi theo nói.

Thời Tễ chỉ lạnh lùng cười nhạt, "Vậy thì không phải Hoàng Đế, mà là bạo quân."

Cánh cửa phòng họp chậm rãi mở ra, bên trong không phải là phòng hội nghị tròn của Tinh Hệ Thứ Tám, mà là đại sảnh hội nghị lộng lẫy nguy nga của Bạch Đế Tinh.

Hoàng Đế mặc quân phục trắng ánh kim, mày mắt sâu thẳm lạnh lùng, ngồi uy nghi chiếc ghế chủ tọa cao cao tại thượng.

Bên dưới là toàn bộ các công tước, trưởng quan, thượng tướng của hoàng thất đều run rẩy quỳ rạp đầy đất.

Bên ngoài cửa sổ chim bay lượn vòng, ánh sáng lạnh lẽo hắt xuống mặt đất phản chiếu đôi mắt tím lạnh lẽo tàn nhẫn.

Cơn thịnh nộ của đế vương không hề che giấu, uy áp mạnh mẽ đến mức khiến Trương Vĩ phịch một tiếng quỳ rạp phía sau, im như thóc đến thở mạnh cũng không dám.

Hoàng Đế ngẩng khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo lên, nhìn về phía chàng trai trẻ mang vẻ hờ hững giữa khung cảnh nguy nga lộng lẫy.

Chậm rãi mở miệng, "Qua đây, quỳ xuống."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me