TruyenFull.Me

[1 - 199][ABO] Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 70. Đền Thần Hoa Hồng sẽ ban phước lành cho mọi tâm hồn lương thiện

hinhin50

Đôi mắt vàng kim của hồ ly ngơ ngác nhìn Thời Tễ.

Nhìn anh với gương mặt lạnh lùng mất kiên nhẫn đang trách mắng Alpha tóc bạc, nó hơi nghiêng đầu đầy nghi hoặc.

"Ngươi....là......bạn gái...của......hắn?"

Ngón tay trắng lạnh của Thời Tễ hơi khựng lại, anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía hồ ly, "Cậu nói cái gì cơ?"

Khí thế của tổng chỉ huy đế quốc lặng lẽ lan ra như áp lực vô hình, khiến tất cả mọi người đều nín thở không ai dám hé răng.

Hồ ly như chẳng hay biết gì, duỗi ngón tay dính đầy máu tươi, chỉ chỉ về phía Tạ Chước.

Lặp lại lần nữa, "Bạn gái....của hắn?"

Hồ ly từng gặp vị chỉ huy này khi còn là 'bạn gái' của Cố Mộ Chi.

Hồ ly biết vị chỉ huy này được con người ở thế giới bên ngoài đồn đại là thần minh lạnh lùng cấm dục, xưa nay luôn xa cách chẳng mấy khi để người khác tiếp cận.

Nhưng nó cũng biết, vị chỉ huy này thật ra chỉ là một con mèo con chưa trưởng thành mà thôi.

Thậm chí còn chưa bằng một nửa tuổi của nó.

Là hồ ly, bản tính vốn xảo quyệt, khéo léo trêu ghẹo lòng người, một con mèo con như vậy nó vốn chẳng hề để vào mắt.

Vậy mà lần đầu gặp nhau, lại bị con mèo con ấy dí khẩu súng bạc vào cổ, không thốt nên lời, cũng không nhúc nhích nổi.

"Là nhóc câm không biết nói chuyện à, sao ta lại cảm thấy như không dám mở miệng nhỉ?"

Gương mặt mỏng manh như sứ của Thời Tễ đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, xa cách đầy áp lực.

Anh siết cò súng, lạnh nhạt nhìn chằm chằm hồ ly, "Nói, tiếp cận Cố Mộ Chi là vì mục đích gì?"

"......"

Đôi mắt vàng nhạt của Tô Tiện ươn ướt ánh lệ, khi tỏ ra yếu đuối lại càng khiến người ta thương xót.

Hồ ly đáng thương dùng yêu ngữ khẽ khàng lẩm bẩm, "Thích thiếu tướng, muốn được ở bên thiếu tướng."

Lông mày Thời Tễ nhíu lại thấy rõ, "Ngươi nghĩ ta tin không? Đế quốc Liên Bang căm hận yêu thú đến tận xương tủy, vậy mà ngươi dám liều cả mạng để chui vào quân đội đế quốc chỉ để gặp người trong lòng thôi sao?"

Giọng anh lạnh buốt, gần như đầy mỉa mai.

Thế nhưng hồ ly vẫn khẽ gật đầu, đôi mắt chan chứa dòng lệ nóng hổi, "Thiếu tướng xứng đáng."

"Xứng đáng để ta dốc hết toàn lực để thích, để chạy đến, dù có phải đánh đổi cả mạng sống."

Thời Tễ cúi mắt nhìn hồ ly hồi lâu, lạnh giọng mắng một tiếng, "Nực cười."

Thế nhưng tay lại buông hồ ly ra.

Hn tin ri.

Ngay khoảnh khắc đó Tô Tiện liền biết, con mèo nhỏ hung dữ lạnh lùng này là tín ngưỡng của nhân loại ngoài kia, mạnh mẽ đến mức không gì là không làm được.

Nhưng trong chuyện tình cảm, lại đơn thuần như một tờ giấy trắng.

Chỉ cần ai đó mang theo tình cảm nóng bỏng và chân thành thật sự, tiến lại gần, thì sẽ dễ dàng chạm tới trái tim đã bị băng giá phủ kín ngàn dặm kia.

Chỉ tiếc là, Bạch Đế Tinh sóng ngầm cuồn cuộn, mưa giông khó lường.

Chưa từng có ai như vậy.

"Trời ơi, anh biết nhiều quá rồi, im ngay đi im ngay! Mèo nhỏ nhà tôi nghe thấy là nổi giận đó——"

Tạ Chước một giây trước còn nhìn hồ ly như kẻ thù, vậy mà mới chớp mắt một cái hai người liền xem nhau như anh em chí cốt.

Alpha tóc bạc thậm chí còn chủ động xung phong làm giáo viên dạy tiếng người cho hồ ly, "Nào đọc theo tôi, bạn——trai."

Hồ ly: "Bạn——gái."

Tạ Chước: "Trai."

Hồ ly: "Gái."

Tạ Chước: "Trai! Bạn trai!

Hồ ly: "Gái! Bạn gái!"

Tạ Chước: ".....Đứa nhỏ này vô phương cứu chữa rồi, về mà chơi với bạn gái của anh đi."

Nói xong, cậu tận dụng lợi thế chiều cao của mình bá đạo khoác vai Thời Tễ, để anh nửa người tựa vào lòng mình, mang theo khí thế chiếm hữu mạnh mẽ lôi anh đi ra ngoài, "Đi thôi bé cưng, về nhà về nhà thôi."

Thời Tễ: "......"

Alpha tóc bạc lúc nào cũng ngông nghênh ngang tàng, giọng nói trầm khàn đầy mê hoặc, lại mang chút lười biếng gợi cảm chết người.

Mọi người xung quanh thậm chí còn cảm thấy kiểu bá đạo này quyến rũ quá trời quá đất.

Với điều kiện là người mà cậu ta đang ôm không phải là vị chỉ huy mà bọn họ chỉ dám ngước nhìn từ xa.

Tên nhóc này đúng là có cái gan siêu big luôn!

Khi tất cả nhóm người đều đã đi khuất, Tô Tiện cũng từ từ đứng dậy khỏi mặt đất, vừa định lên tiếng thì nghe 'lách cách' một tiếng, xích sắt ở cổ tay và cổ chân đã nứt ra.

Hồ ly khẽ xoay cổ tay gầy gò, sau đó bắt gặp ánh mắt đỏ hoe của Trương Vĩ.

Người phụ trách đa sầu đa cảm này, sau khi nghe xong câu chuyện của hồ ly thì vô cùng thương xót, "Hy vọng cậu có thể tìm lại được anh ấy, rồi cùng nhau quay trở về Đền Thần Hoa Hồng."

Dù anh ta biết, vị thiếu tướng đó đã không còn trên đời nữa rồi.

"Tinh Hệ Thứ Tám sẽ luôn luôn chào đón tất cả sinh vật không nơi nương tựa."

Ngày đó, con yêu thú bị phong ấn không ai muốn chứa chấp, tất cả chỉ xem nó là tai ương tiềm tàng, chỉ có Tinh Hệ Thứ Tám bằng lòng để nó yên giấc tại đây.

"Cảm...."

Hồ ly không giỏi nói tiếng người, thật ra nó muốn nói rất nhiều điều.

Tuy rằng các ngươi đã cho ta ở lại, nhưng lúc ta ngủ lại kéo theo một đám Alpha khốn kiếp mở tiệc trên đầu ta, trước khi rời đi mỗi tên còn hái một bó hoa hồng tặng cho Omega của các ngươi, kiểu hành xử đó thật khiến một con hồ ly 132 tuổi như ta cũng phải bật cười.

Nhưng vẫn là cảm ơn các ngươi.

"Cảm....cảm ơn."

Cảm ơn vì đã sẵn lòng thu nhận và giúp đỡ ta.

Hồ ly xoay nhẹ cổ tay đã cứng đờ, rồi sải bước chạy theo nhóm người.

Bỗng bị vấp một cái, là do mái tóc dài đen nhánh của nó rũ đến tận mắt cá chân.

Hồ ly gom tóc lại một chỗ, vắt gọn lên cánh tay gầy của mình, rồi lại tiếp tục chạy đuổi theo mọi người.

Mỗi nơi bàn chân trần của hồ ly đi qua, những bông hoa hồng đã héo úa trong ảo cảnh bỗng tái sinh, rực rỡ bung nở khắp chân trời, tỏa ra mùi hương dìu dịu.

Trương Vĩ nhìn bọn họ cười cười nói nói trong làn gió lồng lộng, sắp bước ra khỏi ảo cảnh linh thiêng này.

Hướng về những tinh hệ xa hoa và rộng lớn hơn.

"Thuận buồm xuôi gió nhé."

Anh ta chụm tay quanh miệng, lớn tiếng nói, "Đền Thần Hoa Hồng sẽ ban phước lành cho mọi tâm hồn lương thiện."

Lời chúc của anh ta được cơn gió kia mang đến bên tai từng người.

Tạ Chước hờ hững giơ tay lười biếng vẫy vẫy về phía anh ta, Thời Tễ thì muốn gạt cánh tay đang khoác trên vai mình ra, nhưng không thể nào gạt được.

Tên nhóc này, thỉnh thoảng bá đạo lên thì ngang ngược không chịu nổi.

Anh đành bỏ cuộc, để mặc Tạ Chước ôm vai mình, hơi ấm từ cơ thể cậu từng đợt từng đợt truyền qua da thịt.

Anh ngoái đầu lại mỉm cười với Trương Vĩ một cái, "Phụ trách Trương, có cơ hội sẽ gặp lại."

Ảo cảnh dần dần đóng lại.

Trương Vĩ đứng nguyên tại chỗ lấy tay che mặt nức nở bật khóc, "Hu hu hu quả nhiên chia tay là thứ đáng ghét nhất trên đời."

Một bông hoa hồng nhạt lay động bò tới bên chân anh ta, rồi vọt cao tới ngang người.

Trương Vĩ lễ độ từ chối, "Cảm ơn, không cần an ủi tôi đâu."

Hoa hồng ăn thịt há to miệng, "Hà——"

".....A a a a chỉ huy ơi cứu tôi với!!!" Trương Vĩ không ngoảnh đầu lại co giò bỏ chạy thục mạng.

————

Trở lại Học viện Hertz cùng bầu không khí tràn ngập tiếng hò reo chúc mừng.

Bóng bay và hoa tươi bay đầy cả quảng trường, chúc mừng bọn họ đã giành được suất tham dự chính thức, chuẩn bị chinh chiến tại giải đấu Liên Minh Tinh Hệ.

Thời Tễ vốn không có hứng thú với mấy chuyện này, định dẫn hồ ly đi tìm hiệu trưởng Hertz.

Vạt áo vừa rũ xuống liền bị giữ lại, Tạ Chước dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng kéo anh lại, "Phải đi sao, bọn họ đều rất muốn anh ở lại đây đó."

Thời Tễ nói: "Tôi không có hứng thú với bọn họ."

Tạ Chước vừa nghe câu đó như thể vui mừng hẳn lên, trái tim nhỏ trên đầu dường như cũng đung đưa theo, "Em cũng muốn anh ở lại mà."

Thời Tễ khẽ nhướng mày, giọng nói bình thản mà nhẹ nhàng, "Với cậu tôi cũng không...."

Môi anh bỗng bị ai đó nhẹ nhàng che lại.

Alpha tóc bạc nghiến răng trừng mắt nhìn xuống đầy giận dỗi, "Không được nói! Không được nói câu đó!"

Thời Tễ bỗng bật cười khẽ, đuôi mày lạnh lùng lại trở nên dịu dàng cuốn hút, "Bỏ tay ra."

Nụ cười đó làm Tạ Chước nhất thời lóa mắt.

Cậu lại một lần nữa cảm thán, sao trên đời lại có người đẹp đến mức này cơ chứ....

Đặc biệt là sau gáy anh, vẫn còn in dấu một làn sóng nhỏ xanh nhạt.

Là sóng nhỏ của cậu.

Tạ Chước thoáng nảy ra ý nghĩ có phần xấu xa, sớm muộn gì cũng sẽ để toàn thân vị chỉ huy cao cao tại thượng này in đầy dấu sóng nhỏ của mình.

Gương mặt ấy khi khẽ cắn môi nhíu mày, quá dễ để khơi dậy bản tính đen tối nhất của một Alpha.

"Đang nghĩ gì đó? Bỏ tay ra!" Thời Tễ nhíu mày lạnh lùng nhìn cậu đờ ra như tên ngốc.

"Không bỏ." Tạ Chước trả lời đầy ngang ngược.

Hàng mày đậm đầy ngông cuồng của cậu nhướng lên, mang theo vẻ ngang tàng của tuổi trẻ, nghĩ ngợi một chút rồi nói, "Trừ khi anh...."

Lời còn chưa dứt, lòng bàn tay cậu bỗng cảm nhận được một cái hôn nhẹ.

Đầu lưỡi mềm mại khẽ lướt qua một cách nhẹ nhàng.

Thời Tễ vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, hờ hừng hỏi, "Giờ thì sao?"

Alpha tóc bạc ngơ ngác đứng tại chỗ, gương mặt đẹp trai cứng đờ như tượng gỗ lập tức đỏ ửng đến tận mang tai, mấy cái bình luận kiểu như 'Tóc bạc đỉnh cấp lưu manh A', 'Chó sói cường công siêu ngầu A', giờ phút này chẳng có chút nào dính dáng tới cậu cả.

Cậu giống như một thiếu niên ngây ngô lần đầu rung động, đầu óc quay cuồng nhìn vị chỉ huy lạnh lùng đối diện.

Cố gắng tìm lại giọng nói của mình, "Giờ, giờ thì không, không sao rồi...."

Trong lòng: A a a a a a a a a a a a a ảnh liếm tui! Ảnh liếm tui! ẢNH LIẾM TUI RỒI!!!

————

ANay lên 5 chương đc cho đã luôn nha, khúc T Chước dy h ly nói tiếng người là tui có thay đi so vi bn gc cho ko b ngt mch truyn á ti bn gc chơi ch mà đ vô thì hơi khó hiu, vi tác gi cũng đ trong nguyên tác là h ly là bn gái thiếu tướng thit đó. Đc ti đây ri thì ng ngon nha bái bai!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me