1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc
Thời Tễ sau khi nghe xong màn miêu tả đầy sống động của tiểu Ryan liền rơi vào trầm mặc."......"Một đám quỷ trẻ trâu."Có bị thương không?" Ngón tay thon dài của Thời Tễ miết nhẹ vành ly, giọng thản nhiên hỏi."Không bị thương, chỉ là không ngủ nghỉ hồi phục nên chắc có chút khó chịu, nhưng hai người họ đánh xong thì thôi, cũng không cãi nhau nữa."Chó con lông bạc ngồi xổm trong nhà tắm rửa sạch cục lông nhỏ của mình, rồi dùng máy sấy thổi khô, không còn tùy tiện đặt trên bàn nữa mà nhét luôn vào dưới gối.Cuối cùng Sở Đàn Tinh còn phải bồi thường cho cậu một đống nguyên liệu.Ryan: "Cố lên nha, cậu chính là bà mối thủ công thế hệ mới đấy!""......"Dù sao thì lúc đó tên tóc bạc đáng sợ lắm, cực kỳ đáng sợ.Ryan tuyệt đối không muốn dây vào Tạ Hỏa Chước thêm lần nào nữa.Kết quả là ngay giây tiếp theo, vị Alpha tóc bạc nào đó vừa bước vào buổi tiệc tối rực rỡ ánh đèn đã lập tức nhìn chằm chằm về phía cậu ta.Lúc này Ryan đang ghé vào vai chỉ huy, vừa nói vừa tám chuyện rôm rả, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát."Nhóc, tóc, xanh!"Cái tên này đang nằm bò ở đâu đấy hả?!Đó là chỗ của cậu, là chỗ của cậu mà!!!Ryan sợ đến mức suýt ngã lăn xuống bãi cỏ, "Làm, làm gì đấy?!"Tiểu O vừa sợ vừa gồng mình phản kháng, "Tôi nằm lên người chỉ huy chứ có nằm lên người cậu đâu, cậu hung dữ với tôi làm gì?Tạ Chước tức đến mức suýt bật cười, "Anh mẹ nó thà nằm lên người tôi còn hơn!""......""Tôi thèm gì nằm lên người cậu, cậu kiểu gì cũng bẻ gãy đầu tôi cho xem."Ryan tiếp tục nói vô cùng hùng hồn đầy lý lẽ, "Tôi cứ nằm lên người chỉ huy đấy, chỉ huy cũng đồng ý mà, chỉ có mỗi cậu là ý kiến ý cò, hứ ╯^╰!"Cậu ta chỉ thuận miệng nói chơi thôi, không ngờ lại vô tình giẫm trúng bãi mìn của Tạ Chước.Chỉ huy cũng đồng ý, cậu không có tư cách có ý kiến.Tạ Chước không nói gì nữa, quay người...."Đứng lại."Giọng Thời Tễ lạnh nhạt vang lên.Alpha tóc bạc đang khí thế hừng hực lập tức đứng chôn chân tại chỗ như bị dính chiêu.Thời Tễ đặt ly rượu màu hồng cam xuống, ".....Qua đây."Em không thèm qua, không qua không qua!Cuối cùng thì Tạ Chước, Sở Đàn Tinh, Ryan và Lục Dao bốn người đành ngoan ngoãn ngồi thành vòng xung quanh anh, dáng ngồi thẳng lưng nghiêm túc chẳng khác gì mấy học sinh gương mẫu.Tựa như chỉ cần chỉ huy hô một tiếng, bọn họ có thể lập tức xuất phát thi đấu ngay tại chỗ."Các cậu biết chơi trò chơi không?"Lục Dao bật dậy, giơ tay tạo dáng như nữ thần tự do đầy khí thế, "Tôi bây giờ liền ra trận giết địch––ớ, chơi trò gì vậy?" Thời Tễ liếc nhìn đám học viên ở gần đó, họ đang chơi mấy trò trên bàn rượu, tiếng cười nói rộn ràng, ai nấy đều rất vui vẻ.Từ trước đến nay anh luôn lẻ loi khi tham gia mấy trò thế này.Anh không biết chơi.Nhưng anh muốn làm cho mấy người bọn họ vui vẻ.Ánh mắt Thời Tễ lướt nhẹ như có như không về phía một người, rồi quay sang hỏi Ryan, "Biết không?"Ryan gật đầu cứng ngắc như tượng gỗ, "Biết, anh....anh muốn chơi cùng bọn tôi sao?"Thời Tễ ngập ngừng một chút, "Ừ."Ánh đèn lấp lánh mờ ảo chiếu lên gương mặt lạnh lùng của anh, đôi mắt hơi cụp xuống, Thời Tễ nói, "Thử xem."Không hiểu vì sao, anh chỉ khẽ cụp mắt xuống một chút, tim Tạ Chước cũng bất giác thắt lại.Cậu lặng lẽ dang chân ra, đầu gối vô tình va nhẹ vào đôi chân dài thẳng tắp.Thời Tễ: "?"Tạ Chước quay đầu nhìn anh, mắt đào hoa đầy vẻ thản nhiên vô tội, "Sao vậy?"Thời Tễ: "....Không có gì."Sau đó anh dời ánh mắt đi, cũng chẳng để tâm đến cái chân dài vượt quá giới hạn đang tì lên đầu gối mình.Tạ Chước quay đầu lại cắn chặt răng, tức chết mất a a a!"Ryan cười tủm tỉm, "Hiểu luật chơi chưa?!"Thời Tễ hoàn toàn bị tên nhóc kia hút hết sự chú ý, chẳng nghe được chữ nào.Lục Dao: "Hiểu rồi! Ông đây có gì mà không biết?"Mạc Nham (không biết chui ra từ đâu): "Dễ ẹt, cứ tới đi!"Tạ Chước: "Ồ, cái này, tôi biết."Sở Đàn Tinh: "1."Thời Tễ: "......"Hình tượng lạnh lùng của chỉ huy không cho phép anh mở miệng hỏi lại luật chơi lần thứ hai.Anh nói: "Bắt đầu đi."Thời Tễ cầm ba lá bài trong tay, cá lớn, cá nhỏ, tép."Chỉ huy, anh thua rồi!" Ryan vừa kinh ngạc vừa phấn khích nói.Thời Tễ nhìn lá bài mình đánh ra, cá lớn.Tạ Chước đánh ra, tép.Anh không hiểu hỏi lại, "Tôi thua hả?"Ryan rót cho anh một ly rượu, "Ò ò, cá lớn ăn cá nhỏ, cá nhỏ ăn tép, tép ăn cá lớn."Thời Tễ: "?"Mấy người chơi kiểu này đó hả?Anh trước nay có chơi có chịu, thua cũng không viện cớ, trực tiếp cầm ly rượu trên bàn uống cạn một hơi, Tạ Chước khẽ 'ấy' một tiếng....Nhưng Thời Tễ đã uống xong rồi.Anh không hiểu nổi, bản thân chưa từng thất bại trong bất kỳ trận chiến nào, sao có thể thua cái trò chơi nhỏ này."Tiếp tục."Lượt tiếp theo đến anh, trong tay anh còn hai lá bài.Cá nhỏ và tép.Tạ Chước thì còn cá lớn và cá nhỏ.Cá nhỏ = cá nhỏ, tép > cá lớn. Anh đoán Tạ Chước sẽ đánh cá lớn để ăn cá nhỏ của anh, nên anh chọn ra tép.Kết quả lật bài ra.Thời Tễ: TépTạ Chước: Cá nhỏRyan sững người lưỡng lự nói, "Chỉ huy, anh lại thua rồi...."Thời Tễ hơi cau mày, nhìn sang Tạ Chước, "Cậu không phải nên đánh cá lớn sao?"Nếu hai lá cá nhỏ hòa nhau thì Tạ Chước chỉ còn lại cá lớn chờ bị tép của anh ăn.Tạ Chước: "Em thích bị tép ăn mà."Giữa sự chênh lệch tuyệt đối về sức mạnh, cậu lại thích cảm giác bị mèo nhỏ cắn vào cổ, vừa hung dữ lại vừa yếu ớt, chẳng có tí lực nào, cào cào vào người như đang gãi ngứa...."Kết quả là, anh lại bị em ăn rồi."Tạ Chước cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đuôi mắt đào hoa cong lên một nụ cười lười nhác, "Chỉ huy ơi, nếu anh cứ chơi như thế này nữa, chẳng mấy mà anh bị em ăn sạch sẽ luôn cho xem."Thời Tễ: "......"Chịu chơi thì chịu thua, anh cầm ly rượu thứ hai lên một hơi uống cạn.Ván thứ ba vẫn không có gì bất ngờ.Anh còn lại cá nhỏ, Tạ Chước còn cá lớn, vẫn bị cậu ăn.Bị ăn ba ván liên tiếp, Thời Tễ hơi cau mày, cầm lấy ly rượu thứ ba....Ngón tay thon dài đặt lên mu bàn tay anh, Tạ Chước thấp giọng hỏi, "Anh có phải là cố ý muốn dỗ em, nên mới nhường cho em thắng không?"Thời Tễ thật thà trả lời, "Không phải."Sau đó anh uống cạn ly rượu thứ ba, vẫn giữ nguyên nguyên tắc chịu chơi thì chịu thua.Ba ly liên tiếp, quả thật Thời Tễ đã có chút không chịu nổi, vài giọt rượu trượt theo khóe môi, rơi xuống mu bàn tay Tạ Chước, cậu cụp mắt xuống, ánh nhìn có chút thất vọng.Không phải thì không phải vậy.Qua ba vòng rượu, Tạ Chước ném bài xuống, ngả người ra sau, "Không chơi nữa."Mọi người nhìn bộ dạng mất kiên nhẫn của cậu, ai nấy đều mù mờ khó hiểu."Đừng để ý, cậu ta tới cái đó rồi, chạy đi thì hơn."Mạc Nham ngơ ngác, vừa rút lui vừa hỏi, "Cái đó là cái gì cơ?"Ryan: "Kỳ mẫn cảm."Tạ Chước nhíu mày, cái quái gì vậy chứ, cậu vung đôi chân dài ưu việt đá một cú, đạp Ryan bay thẳng vào lòng Sở Đàn Tinh, "Cút đi."Sở Đàn Tinh: "......"Thời Tễ nửa ngả lưng trên ghế, mắt bị ánh sáng vụn vặt chiếu vào có chút lay động.Anh chưa bao giờ uống quá ba ly rượu, cho dù Tạ Chước không nói cũng sẽ chủ động dừng lại.Không biết chơi.Có chút thất vọng.Những thứ Thời Tễ không biết đếm trên đầu ngón tay, vậy mà tên nhóc này vẫn cứ không vui như vậy.Cọng tóc ngốc trên đầu cả ngày hôm nay cũng cụp xuống, không buồn dựng lên nổi.Tạ Chước bỗng quay sang giận dữ trừng mắt với anh, "Hồi sáng em còn mạnh miệng nói với anh là lần này anh không dỗ nổi em, vậy mà cả ngày hôm nay cũng trôi qua rồi, anh chẳng dỗ em gì hết, không dỗ gì em luôn!!!Lúc này bên tai Thời Tễ vẫn còn ong ong, anh hơi ngơ ngác nhìn Tạ Chước.Những gì nghe được là, "@#^&%! #.....*&%¥&@34%# Dỗ em, dỗ em cơ mà!!"Thời Tễ nhìn sườn mặt tinh xảo mang vẻ ngang bướng của cậu, tóc bạc hơi ướt rũ xuống trán không còn xù lên nữa.Ngược lại lại có vẻ lạnh lùng bất cần khó tả.Anh im lặng một lúc rồi khẽ nói: "Tôi không biết dỗ người."Tạ Chước lập tức phản bác theo bản năng, "Rõ ràng anh biết!"Tức đến mức bỏ luôn cả kính ngữ."Anh ôm ôm bế bế xoa đầu cái tên hồ ly kia thì được, còn với em thì chẳng bao giờ, lúc nào cũng mất kiên nhẫn, sáng nay còn nghĩ em là vô tình, vô nghĩa, vô lý hết phần thiên hạ!"Lần này thì Thời Tễ thật sự nghe không hiểu.Đầu đau như búa bổ.Anh nhíu mày, lại để lộ vẻ mặt không kiên nhẫn quen thuộc.Tạ Chước nghĩ thầm, lại chính là cái biểu cảm này đây, chính nó làm trái tim nhỏ của cậu nát vụn, sáng nay cậu cũng thử lạnh nhạt với chỉ huy xem sao, cuối cùng chưa đến nửa ngày đã chịu không nổi rồi.Không để ý đến chỉ huy dù chỉ một phút cậu cũng cảm thấy như muốn chết.Cậu xót đến mức không nỡ để mèo nhỏ uống quá ba ly rượu.Bình thường đến một giọt cũng không dám để chạm vào miệng anh."....Thôi, không cần anh dỗ nữa." Tạ Chước cúi đầu chôn mặt vào vai anh, "Em tự dỗ mình rồi, không giận nữa đâu."Thời Tễ đau đầu đến mức gần như không nghe rõ cậu đang lẩm bẩm gì.Hơi thở mát lạnh của biển cả ập đến, anh nghiêng đầu tựa nhẹ vào mái tóc bạc còn hơi ẩm của thiếu niên.Tạ Chước chợt bật cười, ngửa đầu hôn nhẹ lên vành tai trắng ngần của anh, "Ngoan vậy sao?"Thời Tễ khẽ run, cụp mắt nhìn cậu.Không giống chỉ huy thường ngày chút nào, đôi mắt dài lạnh lẽo giờ đây mơ màng, ánh nhìn có chút choáng váng mờ mịt.Tạ Chước hỏi: "Say rồi hả?"Thời Tễ nhẹ giọng nói, "Cậu phiền thật đấy."Tạ Chước nghiến răng vươn tay khẽ nắm cằm anh, "Không được nói nữa, với cái bộ dạng hiện tại của anh mà còn dám trêu em, có tin em hôn cho đến khi anh khóc nức nở luôn không."Thời Tễ: "......?"Khóc?Anh nhíu mày nhìn thiếu niên tóc bạc, "Không được khóc."Tạ Chước: "......?"Ngón tay Thời Tễ chạm nhẹ lên cằm cậu, hàng mày lạnh lùng khẽ chau lại, giọng điệu đầy khó hiểu, "Tại sao lại vì hắn mà giận dỗi, giữa hắn và cậu, từ trước đến nay vốn dĩ không có điểm gì để so sánh." Không có điểm gì để so sánh.Là có ý gì?Những lời này quá quen thuộc, đến mức khiến Tạ Chước bỗng thấy chẳng muốn nghe thêm bất cứ lời nào phía sau nữa.- Con biết người đó là bạn luyện của ai không? Là thái tử điện hạ đấy.- Chước Chước, giữa hai đứa không có điểm gì để so sánh cả, nghe lời mẹ, đừng lén đi nhìn anh trai đó nữa, được không?Không được.Cậu vẫn muốn nhìn.Tại sao đều là cùng một cha sinh ra, Tạ Thần có thể cùng anh tập luyện, còn cậu đến cả tư cách nhìn anh cũng không có?Tiểu Tạ Chước cảm thấy thật bất công.Thời Tễ không nghe rõ cậu nói gì, nhưng có thể lờ mờ nhìn thấy biểu cảm của cậu.Tiểu Alpha của anh dường như đã chịu đựng rất nhiều ấm ức."Tôi không thích hắn, cũng chưa từng rung động vì hắn."Thời Tễ nâng cằm cậu lên, cúi đầu nhìn xuống từ trên cao, "Ngay cả tình địch cũng không phải, tại sao lại vì hắn mà giận dỗi với tôi?"Rõ ràng đã say đến không đứng vững, lời nói vẫn lạnh lùng đầy khí thế bất mãn của chỉ huy.Vừa mất kiên nhẫn, lại bất lực chẳng thể làm gì."Tôi chưa từng dỗ ai bao giờ cả."Thời Tễ quay đầu nhìn xung quanh, trong đôi mắt mơ hồ in đầy những vệt ánh sáng xoay tròn, chẳng còn thấy rõ gì nữa.Sau một hồi quan sát vô nghĩa, anh quay đầu lại chậm rãi cúi thấp xuống. Dường như có chút khó mở lời, cuối cùng giọng rất khẽ hỏi, "Tạ Chước, cậu có muốn sờ tai tôi không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me