TruyenFull.Me

1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc

Chiến hạm màu bạc cất cánh trên không trung sân bay, cánh máy xé gió rít lên, lao thẳng vào bầu trời—

"Chó con của ngươi rất buồn."

Trí tuệ nhân tạo G8301 có thể tự động điều khiển, Thời Tễ sau khi ra lệnh thì rời khỏi buồng lái.

Hồ ly yêu kiều cuộn mình trên chiếc giường mềm, mắt ngước nhìn những tầng mây cuộn nơi chân trời.

"Vừa rồi hắn trông như sắp khóc đến nơi, vì ngươi không mang hắn theo."

Đáng tiếc, mèo vốn là loài trời sinh lạnh nhạt.

Khi dịu dàng thì kêu meo meo ngọt ngào mà cọ cọ vào người, nhưng đến lúc chia xa thì lại vô tình hờ hững.

Thời Tễ bình thản cụp mắt xuống, "Cậu ấy phải về nhà."

Học viện Hertz đã cho bọn họ nghỉ phép trước khi giải đấu Liên Minh Tinh Hệ bắt đầu.

Nếu không về lúc này, sau này khi rời khỏi Tinh Hệ Thứ Tám, sẽ càng không thể quay về.

Tô Tiện tò mò, "Hắn có nhà sao?"

Nhìn con mèo nhỏ kia thì cứ như là cả thế giới của hắn.

Thời Tễ tựa người vào phía đối diện hồ ly, đôi chân dài bắt chéo hờ hững, "Có một đứa em trai, năm tuổi, nhặt được."

Cả hai từ nhỏ nương tựa lẫn nhau mà sống, đứa trẻ kia còn quá nhỏ, một tháng nay Tạ Chước không ở bên, anh cũng không biết đứa trẻ đó sống sót thế nào.

Hồ ly nói, "Ngươi biết nhiều thật đấy."

Thời Tễ không phủ nhận, "Mọi thứ về cậu ấy tôi đều biết rõ."

Lời nói mang theo vài phần bá đạo, vừa dứt lời đã chạm phải ánh mắt nghi hoặc mang theo ý cười của hồ ly.

Thời Tễ im lặng một lúc quay đầu đi.

Bình thản nói, "Tôi nắm toàn bộ quyền truy cập vào Tinh Võng, biết những chuyện này cũng chẳng có gì lạ."

Tô Tiện duỗi thẳng người nghiêng đầu nhìn anh, đôi đồng tử màu vàng kim đột nhiên cong xuống, "Có một điều ngươi không biết, Tinh Võng cũng không biết."

Chỉ có hồ ly giỏi quan sát lòng người mới biết.

Tất cả những lời dối trá trên đời này đều không thể giấu được ánh mắt của nó.

"Chó con của ngươi, đã che giấu tin tức tố thật sự của mình với ngươi."

Thời Tễ lập tức ngẩng đầu, "Cậu nói cái gì?"

***

Chiến hạm màu bạc khuất dần nơi chân trời, mọi người mới thu lại ánh nhìn.

"Chỉ huy rời đi rồi, vậy tôi cũng đi đây, dù lúc đầu tôi chẳng định về nhà đâu."

Ryan buồn chán tựa lên vai Sở Đàn Tinh, mái tóc xoăn màu xanh cũng rũ xuống ỉu xìu.

"Tôi còn định nhân dịp được nghỉ này rủ chỉ huy ra ngoài chơi, cùng nhau đến vườn trái cây hái lê thơm nhỏ nữa."

Sở Đàn Tinh cụp mắt buồn cười, "Cậu nên nghĩ lại đi thì hơn."

Chỉ huy dù thế nào đi nữa, cũng không đến mức sẽ cùng một tiểu Omega đi vườn trái cây hái lê thơm nhỏ.

Ryan tức tối ngẩng đầu, "Đàn Tinh!"

Sở Đàn Tinh nhìn dáng vẻ xù lông của cậu, khóe môi nhàn nhạt cong lên, "Tôi đi với cậu, vừa hay tôi cũng không muốn về nhà."

"Hả?" Ryan sửng sốt, "Nhưng dì không phải bảo cậu hôm nay về nhà, cùng chú Sở đón sinh nhật sao?"

"Sinh nhật ông ấy có gì hay mà đón, đi hay không cũng vậy thôi."

Vẻ mặt buồn chán của Ryan lập tức tươi rói, đôi mắt xanh biếc sáng long lanh, "Vậy tụi mình cùng đi vườn trái cây nhé, lê thơm nhỏ mùa này là ngon nhất đó, còn ngọt hơn cả tin tức tố của tôi nữa!"

Sở Đàn Tinh hơi nhướng mày, "Thật sao?"

Tiểu Omega gật đầu lia lịa, gương mặt nhỏ bằng bàn tay tinh xảo mềm mại vô cùng.

Sở Đàn Tinh lơ đãng liếc qua cổ cậu, như thể đang hồi tưởng lại hương vị lê xanh ngọt ngào mọng nước.

Cười như không cười nói, "Cũng chưa chắc."

Ryan ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn chẳng hiểu sao lại hơi nóng lên.

Sao, sao lại....

Sở Đàn Tinh đột nhiên nói những lời như vậy, sao lại thấy có chút thả thính.

"Tôi về ký túc xá lấy chìa khóa xe, ở đây chờ tôi nhé, có cần mang gì cho cậu không?"

Ryan nói: "Mang mấy chai nước dinh dưỡng đi, khát thì uống, với cả dây buộc tóc nhỏ của tôi nữa."

Sở Đàn Tinh gật đầu, sau đó quay người đi về khu ký túc xá.

Ryan sờ má mình đã hơi đỏ lên, rồi dùng mông hích hích vào Alpha tóc bạc đang chán nản ngẩng đầu nhìn trời.

"Mây tan hết rồi, cậu còn nhìn gì thế?"

Tạ Chước dang hai tay, ngửa người dựa vào xà đơn, "Nhìn xem bé cưng nhà tôi có rớt xuống lần nữa không."

"......"

Ryan hừ một tiếng, "Chỉ huy không thích cậu gọi anh ấy là bé cưng đâu, đồ trẻ con!"

Tạ Chước tâm trạng khó chịu, "Tôi còn chưa chê anh trẻ con đấy."

Cậu bắt chước giọng điệu mềm mại của Ryan, "Đàn Tinh ơi ~  với cả dây buộc tóc nhỏ của tôi nữa ~ ~ ~ "

Ryan: "A a a a a!!!"

Ryan xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, giậm chân phản bác, "Là vì tôi phải đi vườn trái cây hái lê thơm nhỏ, buộc tóc kiểu quả táo cho tiện thôi mà!!!"

Tạ Chước: "Ồ."

"Lê thơm nhỏ đúng không?"

Cậu lại bắt chước lần nữa, tay che bên miệng làm giọng điệu nũng nịu, "Đàn Tinh ơi ~ lê thơm nhỏ mùa này còn ngọt hơn cả tin tức tố của tôi nữa ~ ~ ~ "

Ryan đã xấu hổ đến mức muốn độn thổ, "A a a a a Tạ Hỏa Chước tôi giết cậuuuuuu!!!"

Dù bị tiểu Omega đấm đá túi bụi, Tạ Chước vẫn bất động như núi.

Trong lòng lại nghĩ, lẽ ra cậu phải tranh thủ hít hà thêm ít tin tức tố hoa sơn trà của mèo nhỏ rồi mới thả người đi.

Không gặp chỉ huy vài ngày, cậu sống còn có ý nghĩa gì nữa.

Tạ Chước mất kiên nhẫn nói, "Được rồi được rồi, chỉ có anh ngọt thôi, đừng làm phiền ông đây nữa ok?"

Ryan tức giận chống nạnh mắng cậu, "Ít nhất thì ngọt hơn cậu, đồ Alpha thúi!"

Ngoài dự đoán, Tạ Chước vậy mà lại không phản bác.

Alpha tóc bạc ngẩng đầu nhìn trời, như nhớ ra điều gì đó, khóe môi khẽ nhếch cười một cái.

"Đúng vậy, tin tức tố của tôi có hơi lạnh, còn hơi mặn nữa."

"......"

Sở Đàn Tinh cầm chìa khóa quay lại, vừa bước tới đã bị tiểu Omega mắt xanh mặc đồng phục đâm sầm vào lòng.

"Đàn Tinh, cậu cậu cậu ta.... giữa ban ngày ban mặt giở trò không đứng đắn!!!"

Sở Đàn Tinh thì vẫn điềm tĩnh, liếc mắt nhìn Tạ Chước đang buồn chán đến phát điên sau khi chỉ huy rời đi.

Cúi mắt nói, "Anh hai đừng nói anh ba, lúc anh trốn trong chăn lén xem sách cấm còn kích động hơn cả anh ấy đấy."

Ryan: "...................... A a a a a tôi không muốn sống nữa!!!"

Tạ Chước không muốn xem hai người kia phát cơm chó, dứt khoát từ chối lời mời đi vườn trái cây cùng họ.

"Tôi về nhà một chuyến, xem thằng em trai tôi còn sống không."

Ryan: "Chắc là không chết đâu nhỉ?"

Tạ Chước phất phất tay lười biếng, "Chết rồi thì càng tốt, đào hố chôn tại chỗ, cắm cho cái hoa trên mộ, tôi quay đầu đi tìm chỉ huy luôn."

"......"

Vậy thì anh đúng là anh trai tuyệt vời nhất thế giới luôn đó.

***

Thần kinh liên kết G8301 bay vào khoang nghỉ nhắc nhở, "Chỉ huy, sắp đến nơi rồi."

Thời Tễ ừ một tiếng, "Chuẩn bị hạ cánh."

Bên ngoài cửa sổ, mây trắng kéo dài bất tận, bầu trời ban ngày được điểm xuyến bởi những sắc màu tựa cực quang, nhìn xuống mặt đất là một mảng xanh mướt tràn đầy sức sống.

Toàn bộ tinh hệ trông giống như một ốc đảo vậy.

"Đây là, quê hương của anh ấy sao?"

Hồ ly bò lên cửa sổ, chồm người cố nhìn xuống phía dưới.

"Ừ, Tinh Hệ Thứ Ba."

Thời Tễ năm đó chính là từ nơi này đưa Cố Mộ Chi đi, khi ấy Tinh Hệ Thứ Ba có thể nói là cả tinh hệ đều ăn mừng cũng không quá.

Thế nhưng cuối cùng, Tinh Hệ Thứ Ba không đợi được thiếu tướng của bọn họ khải hoàn trở về, mà chỉ đón về một thi thể tàn tạ chia lìa của anh ấy.

Thời Tễ trước mặt người khác thường không tỏ ra quá bi thương.

Anh vốn giỏi che giấu cảm xúc, chỉ chốc lát lại bình thản như không có gì.

"Tôi sẽ dẫn cậu đi gặp cậu ấy, nhưng đồng thời, cậu phải đồng ý với tôi một điều kiện."

Hồ ly nghiêng đầu nhìn anh, "Còn có điều kiện nữa sao?"

"Không khó."

Cực quang ngoài cửa sổ hắt lên sườn mặt nghiêng lạnh lùng tinh xảo của Thời Tễ, "Tôi cần cậu giúp tôi xem một trái tim."

Biểu cảm căng thẳng trên mặt hồ ly rõ ràng dịu xuống, "Của ai?"

Thời Tễ: "Hoàng Đế."

Anh không hề để tâm đến lời dặn của hiệu trưởng, Thời Tễ xưa nay chỉ đi trên con đường mà bản thân cho là đúng.

Dù con đường ấy có đầy gai nhọn, máu me loang lổ.

Chiến hạm dần hạ xuống, cực quang dần bay lên.

Hồ ly từ trên giường bước xuống, chân trần đứng trước mặt Thời Tễ, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trước ngực anh—

Trước mắt hồ ly, lồng ngực anh trở nên trong suốt, trái tim như thủy tinh được những đóa sơn trà ôm trọn, thánh khiết đến mức tựa như chỉ có thần minh mới xứng đáng sở hữu.

Thời Tễ gọi kỹ năng này là một sự tồn tại vi phạm quy tắc.

Có thể nhìn thấu trái tim người khác, thậm chí cả việc họ có đang che giấu tin tức tố hay không cũng có thể thấy được.

Thời Tễ, một người từng bị tên nhóc kia đánh dấu tạm thời, mà còn chẳng hề hay biết.

Vậy thì cũng chẳng lạ khi Hoàng Đế tìm đủ trăm phương ngàn kế để giết hồ ly.

Tô Tiện lại lắc đầu nói, "Khó lắm."

"Đúng là ta có thể nhìn thấy trái tim người khác, nhưng với điều kiện tiên quyết là, ta phải chạm được vào hắn."

Hoàng Đế hận hồ ly đến tận xương tủy, nghĩ đủ mọi cách để truy sát nó.

Nó không thể xuất hiện trước mặt Hoàng Đế, càng đừng nói còn phải nghĩ cách chạm vào hắn.

Đây không phải việc dễ dàng.

Thậm chí có thể khiến nó phải trả giá bằng cả mạng sống.

"Nhưng ta đồng ý với ngươi—"

Mạng sống của nó vốn đã kết thúc từ lâu rồi, nên nó sẵn sàng vì Thời Tễ mà đánh cược một lần....

"Phải chạm vào sao?"

Thời Tễ hơi nheo đôi mắt dài lạnh lùng, "Cậu chạm vào cậu ấy lúc nào?"

Hồly vừa tự cảm động một hồi lâu, ngẩng lên liền chạm ngay ánh mắt lạnh lẽo như đang soi xét, "Hả???"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me