1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc
Hiện mới trôi qua nửa tiếng.Người đầu tiên vượt qua cả ba vòng đã xuất hiện.Trên bảng xếp hạng bên phải màn hình, vị trí đầu tiên hiển thị con số 191 màu vàng kim.Ống kính lập tức chuyển đến thiếu niên tóc bạc trong rừng.Trước mặt cậu, một con dã thú to lớn nằm rạp dưới đất, thở thoi thóp, cổ bị vặn gãy theo một góc quái dị và cực kỳ tàn nhẫn.Ryan che miệng: "Nhanh quá! Một đòn chí mạng luôn!" Dù bọn họ chia nhau quan sát nhiều góc màn hình, nhưng khoảnh khắc này thì ai cũng thấy. Không ai ngờ cậu ta ra tay nhanh gọn đến thế, còn chưa kịp dời mắt đã thấy xác thú nằm dưới đất.Tay không giết dã thú, không dùng bất kỳ công cụ nào! Dù Ryan đã quen với mấy cảnh săn giết máu me, vẫn không khỏi tim đập thình thịch.Cậu lắp bắp: "Vậy, vậy có tính là người đầu tiên vượt qua không?"Trước mặt 191 không còn chướng ngại, đi thêm chút nữa là tới đích..Thời Tễ thản nhiên nhìn màn hình, mặt không biểu cảm, "Ai nói giết một con thú là coi như qua vòng?"Không hề chớp mắt, anh ra lệnh: "Vẫn chưa tới đích, thả thêm hai con nữa, chặn cậu ta lại."Ryan mắt trợn tròn, quay qua nhìn Hiệu trưởng Hertz.Hiệu trưởng Hertz nhún nhún vai bất đắc dĩ, giơ tay tỏ vẻ 'ta không biết gì đâu'.Ryan lập tức hăng hái ấn nút, thả thêm hai con nữa.———"Đúng đỉnh luôn! Huynh đệ!"Lục Dao treo lủng lẳng trên cành cây xa xa, thấy Tạ Chước tay không hạ dã thú thì không tiếc lời khen: "Ngầu vãi chưởng!"Không phải cậu ta không dám xuống, mà là không có vũ khí. Đánh tay không với đám dã thú kia thì quá đáng sợ rồi.Tạ Chước lười đáp: "Xuống đi, đường này không có.""Thật á? Sao cậu biết?"Tạ Chước lơ đễnh xoa cổ tay, "Chỗ này ít dấu chân, cỏ vẫn sạch. Hơn nữa, nhìn mấy bông hoa này."Cậu tiện tay hái một bông hoa nhỏ màu vàng nhạt, vẩy khô rồi cài ra sau tai.Nghĩ thầm tí nữa phải gặp chỉ huy bằng dáng vẻ xinh đẹp nhất."Cái này là hoa Tinh Sa, hổ rất ghét mùi này."Lục Dao vừa nghe đã lập tức tụt từ trên cây xuốngSau đó vơ cả nắm hoa vàng đội hết lên đầu. "Huynh đệ à! Cậu là anh em chí cốt tốt nhất đời tôi luôn đó —— á đau đau đau!"Lục Dao bị đá la oai oái, "Cậu làm gì vậy?"Tạ Chước tiện tay gỡ luôn hoa trên đầu cậu ta, "Cậu không được cài.""..."Lục Dao nhìn thiếu niên Alpha áo quần sạch sẽ, trên đầu có tóc trái tim màu bạc, sau tai còn gắn mấy bông hoa nhỏ màu vàng."Còn ai dám chiếm spotlight của cậu hả, chỉ cần cú vặn cổ kia, có tên nào mà dám so với cậu!"Đám thí sinh khác sau khi thấy cảnh tượng này, đều ôm đầu vừa chạy vừa khóc.Tạ Chước nhướng mày hỏi, "Đẹp trai lắm hả?""Tôi còn có thể xử đẹp hơn nữa, chỉ là hôm nay không muốn thấy máu."Tạ Chước cúi đầu ngửi cổ áo: "Nhỡ đâu trên người toàn mùi máu, chỉ huy sẽ không thích."Lục Dao mẹ nó phục sát đất: "..."Cậu ta cuối cùng cũng hiểu được một điều trong nửa tiếng này.Tên Alpha này nói muốn gả cho chỉ huy, tuyệt đối không phải nói bừa.Con mẹ nó, cậu ta là nghiêm túc muốn làm vợ chỉ huy đó!"Đi thôi."Lục Dao sợ sẽ thu hút thêm nhiều dã thú đến, dù sao thì đám dã thú ở đây như phát điên, cứ thấy người là liền bất chấp lao đến, giống như hai con đang phóng tới kia..."Ôi đệch! Cái gì vậy trời?!"Lục Dao vừa la vừa bò ngược trở lại, "Cậu nói chỗ này không có mà?!"Tạ Chước mặt không biến sắc, "Lui ra sau."Lục Dao nghe lời lui hết cỡ, vẫn là quan tâm hỏi một câu: "Cậu xử được không đó?"Hai con lận đó nha!Tạ Chước nghiêng đầu né cú đớp của con sư tử, tung chân đá mạnh một phát, đang định nói 'cậu xử con còn lại nhé?'Thì Lục Dao đã giơ ngón cái thay cậu nói, "Cậu làm được!""..."Thiếu niên Alpha thân hình thon dài, động tác linh hoạt, vừa né cú đớp chí mạng còn không quên tung đòn phản công khiến dã thú bị thương nặng, gào thét thảm thiết.Cậu xoay nắm đấm, cười lạnh một tiếng, đấm thẳng vào đầu con sư tử.Vạt áo đen tung bay, lộ ra vòng eo thon nhỏ, đường nét cơ bụng săn chắc gợi cảm, gọn gàng ẩn trong chiếc quần dài đen.Trên màn hình.Toàn bộ quá trình cậu thiếu niên một mình đối đầu hai con dã thú đều được ghi lại rõ ràng, tốc độ đánh bại chúng cũng cực nhanh.Chỉ là lần này không tránh được việc dính máu.Cậu cúi đầu nhìn vết máu trên tay áo, hơi cau mày.Hiệu trưởng Hertz cười sâu xa, "Cậu nhóc này xem ra không phải người thường."Thời Tễ vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, không lộ chút cảm xúc nào: "Người điều khiển được cơ giáp cấp 3S, tất nhiên không phải người thường."Chỉ là thú triều mới qua có 20 năm, Tinh Hệ vẫn chưa ổn định, một số cao thủ trôi dạt đến những tinh cầu nhỏ cũng không có gì lạ. "Với cậu ta mà nói thì quá dễ dàng." Thời Tễ nhàn nhạt nói.Ryan cũng không phân biệt được rốt cuộc chỉ huy đang tư thù cá nhân, hay muốn kiểm tra thực lực thật sự của Alpha tóc bạc này.Chỉ thấy chỉ huy giơ bàn tay trắng thon dài lên, lại ấn nút thêm lần nữa. "Tiếp tục."Ryan lập tức hoảng hốt.Thời Tễ khẽ nhíu mày, quay sang hỏi, "Quá đáng lắm sao?""Không, không phải..." Ryan bắt đầu nói năng lộn xộn, "Cái nút đó không thể ấn lần hai, lần này không chỉ hai con, mà là..."Sắc mặt Thời Tễ khẽ biến, "Bao nhiêu?"Không cần Ryan trả lời nữa.Trên màn hình, tại khu vực giam giữ nào đó, tất cả lồng sắt đồng loạt bật mở — phanh! phanh! phanh! phanh! phanh!Tất cả dã thú hung tợn cùng lúc lao về phía thiếu niên đứng gần với điểm cuối nhất, mặt đất cũng rung lên theo từng bước chân nặng nề.Giọng Ryan run rẩy, "Năm, năm mươi con!"Nghe con số kinh hoàng này, Hiệu trưởng Hertz sững người: "Không ổn rồi, liệu nhóc con đó chịu nổi không?"Hiệu trưởng Hertz lúc nào cũng giữ vẻ điềm đạm khó hiểu.Nhưng Thời Tễ lần này có chút không giữ được bình tĩnhAnh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình, cuối cùng đẩy ghế đứng dậy, sải bước đi thẳng ra ngoài mà không buồn quay đầu lại. "Không chết thì xem như cậu ta may mắn."——— "Hiệu trưởng, ngài nghĩ...cậu ta có bóp nát thẻ số hiệu không?" Ryan nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình, nhịn không được run run hỏi Hiệu trưởng Hertz.Khi 50 con dã thú cùng lúc được thả ra, toàn bộ khu rừng đều rung chuyển, lượng thí sinh bóp nát thẻ số hiệu cũng ngày một tăng lên.Trên màn hình chính, từng bảng số lần lượt biến mất, giống như những ngọn đèn bị tắt dần.Liệu tên nhóc đó cũng...Hiệu trưởng Hertz nhìn cậu thiếu niên đang đứng giữa rừng cây sâu hun hút, vuốt râu nhẹ cười, "Ta đoán là không."Ryan chợt nhớ lại trong biển người hỗn loạn, cậu thiếu niên ấy cúi đầu, đặt lên thẻ số hiệu một nụ hôn dịu dàng đến lạ.Như thể đang nói với nó: Yên tâm, tao sẽ bảo vệ mày. Đây là cách duy nhất để tao đến bên anh ấy.Cậu cũng đoán sẽ không.Ryan ôm đầu vội chạy theo, "Aaa cứu mạng aaa!!! Chuyện quái gì vậy nè!!! Tên tóc bạc đó tuyệt đối đừng chết đó nhaaaa!!!"Khi Ryan chạy đến hiện trường.Cậu liền thấy một cảnh tượng mà cả đời này sẽ không thể quên được.Ánh nắng rọi xuống qua những kẽ hở trong tán cây rậm rạp, trên mặt đất loang lổ máu tươi.Hàng chục con dã thú nằm la liệt, ngổn ngang, không rõ sống chết.Ở chính giữa đống xác la liệt, thiếu niên tóc bạc khom người, nửa người quỳ xuống, ngả đầu lên bờ vai gầy thẳng của vị chỉ huy.Ngay cả sợi tóc bạc cũng đang lung lay treo những giọt máu đỏ như châu, sắp rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me