1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc
Sóng biển nơi chân trời cuộn trào dữ dội.Alpha tóc bạc vẻ ngoài tinh xảo lười nhác, ngồi đối diện anh nở nụ cười hờ hững, áo hoodie đen càng tôn lên vẻ ngông nghênh trong trẻo, tràn đầy khí chất thiếu niên.Thế nhưng lại mặt không đổi sắc thốt ra lời lẽ tàn nhẫn muốn giết vua."Chỉ cần hắn dám làm hại anh, em liền dám giết hắn."Nhìn khắp tám đại tinh hệ, không một ai dám ngông cuồng như thế.Nói chuyện chính tay giết đế vương mà nhẹ nhàng như không."Chỉ huy, sợ sao?"Tạ Chước cong môi cười, nhẹ giọng hỏi anh.Sợ một kẻ như em sao?Nếu em không ngoan, không đáng yêu, nếu sâu trong xương tủy là bản tính hung hăng máu lạnh, không cho phép ai dám mơ tưởng, dám nhìn anh thêm một cái?Anh có sợ một kẻ như em không?***Ngoài cửa sổ tòa nhà chính, sóng biển cuồn cuộn.Hồ ly chân trần bước ra từ ảo cảnh, trong lòng ôm một chậu hoa nhỏ bằng sứ trắng, đối mặt với sóng biển ngập trời, nó sững sờ, rồi không ngoái đầu mà vòng trở về—"Chó... con... phát... hiện."Chó con phát hiện nó dùng máu của chỉ huy, chạy mau a a a!!!Hiệu trưởng Hertz nhìn hồ ly đang chạy tán loạn, "......?"Đôi mắt già nua của ông nhìn ra ngoài cửa sổ, sóng biển không thể cuộn trào nơi chân trời, quy tắc của trời đất đang đảo ngược vì một người."Quay về đi, tiểu hồ ly."Hiệu trưởng Hertz dịu giọng đầy bất lực, "Không phải vì cậu đâu.""Hả?"Hồ ly ôm chặt chậu hoa nhỏ trong lòng, đó là thiếu tướng của nó, vẫn chưa có nảy mầm."Nhưng... là..."Một bên mắt được che bằng dải lụa đỏ mỏng, nó lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Chó... con... tức.... giận..."Chó con đang tức giận.Siêu siêu tức giận!"Cậu ấy không phải tức giận vì cậu đâu."Hertz không biết nên diễn tả cảm giác mình nhìn thấy như thế nào, "Cũng không phải vì bất kỳ ai mà giận, cậu ấy đang giận chính mình."Cơn chiếm hữu của thiếu niên như lửa cháy lan đồng cỏ, nhưng lại không dám thiêu lên người chỉ huy của cậu.Cậu đang căm ghét chính mình, tại sao không thể lớn hơn một chút nữa.Nếu như cậu lớn hơn một chút nữa, liệu có thể thay thế người đó, để lại dấu vết thuộc về mình trong ký ức của chỉ huy."Thiếu niên bướng bỉnh....."Ánh mắt hiệu trưởng Hertz tràn đầy thương cảm dành cho cơn sóng nhỏ kia."Hy vọng Tiểu Thời Tễ có thể dỗ dành được cậu ấy."***Thời Tễ cảm thấy câu hỏi này có chút khó hiểu.Tại sao anh phải sợ tên nhóc con này, mặt tối u ám ẩn giấu trong xương tủy cậu Thời Tễ đã sớm biết rồi, cũng như tin tức tố nguy hiểm đáng sợ của cậu nơi chân trời.Chỉ là cậu quá đáng yêu.Thời Tễ chưa từng đào sâu hơn.Trong đầu như vang lên lời của thiếu niên, 'đây là kết cục khi không tôn trọng anh.'Không phải kết cục của việc Hoàng Đế dám mơ tưởng đến Omega của cậu, mà là kết cục của việc không tôn trọng chỉ huy của cậu.Thời Tễ bao năm đứng trên đỉnh cao, có vô số người kính trọng anh, ngưỡng mộ anh.Nhưng chưa từng có ai trung thành đến vậy.Nếu đế quốc không tôn trọng anh, vậy em sẽ lật đổ nó, vì anh dựng lên một đế quốc mới.Thời Tễ khóe môi cong lên một ý cười rất nhỏ, "Sợ."Trong thoáng chốc, toàn bộ uy áp bao phủ trên không trung liền biến mất.Tạ Chước rõ ràng khựng lại một chút, rồi trên gương mặt liền nở nụ cười xinh đẹp phóng khoáng."Đừng mà..."Cậu đứng dậy, khụy gối nửa ngồi trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh cười như không có gì, "Em cũng đâu có làm hại anh, đừng sợ em mà, chỉ huy."Đầu ngón tay khẽ nắm lấy cổ tay anh, vô tình để lộ sự căng thẳng của bản thân.Cậu vẫn giữ nụ cười lười nhác, "Cùng lắm thì, coi như em chưa nói gì đi, em đáng yêu như vậy, có giống người thô lỗ đâu chứ? Em rõ ràng đến giết gà còn không dám...."Thời Tễ rũ mắt im lặng nhìn cậu, không lên tiếng.Nụ cười bên môi Tạ Chước dần dần biến mất, tay khẽ nắm lấy chiếc cúc áo trong suốt của anh, "Nếu anh không thích em giết hắn, thì em không....""Tạ Chước."Lời chưa kịp nói ra, đã bị một tiếng thở dài nhẹ nhàng chặn lại.Ngón tay thon dài lành lạnh rơi xuống đỉnh đầu cậu, tùy ý xoa xoa.Tạ Chước ngẩng đầu nhìn anh.Dưới ánh trăng mỏng, chỉ huy kiêu ngạo xinh đẹp đến mức có chút không chân thực, tựa như một vị thần minh không thể chạm tới, sẽ không vì bất cứ ai mà dừng bước."Cậu không cần vì bất kỳ ai mà thỏa hiệp."Trái tim Tạ Chước chấn động.Cậu chợt nhận ra, nỗi đau khổ giằng xé, không cam lòng, hối hận trong lòng mình....Tối nay anh đều biết cả.Những cảm xúc đến bản thân cậu còn chẳng thể phân biệt nổi, giá mà lớn hơn một chút thì tốt rồi, giá mà anh nhớ kỹ mình thì tốt rồi, tại sao Tạ Thần không đi chết luôn đi, tiêu rồi, hình như mình vừa dọa mèo nhỏ sợ rồi phải làm sao đây..... Thì ra anh đều biết cả.Thời Tễ nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, cúi mắt nhìn cậu, giọng nói thanh lãnh dịu dàng, "Không muốn nói thì đừng nói, tôi chỉ bảo cậu đừng nói dối, không bảo nhất định phải biết sự thật."Anh không rõ tiểu Alpha này rốt cuộc đang gánh vác thù hận gì.Nhưng Thời Tễ có chút không thể nhìn nổi cậu chịu ấm ức.Cậu rốt cuộc đã chịu bao nhiêu khổ rồi?Thời Tễ không hỏi ra được, chỉ vỗ vỗ đầu cậu, "Về chỗ đi, còn một câu hỏi cuối.""......"***Tạ Chước ngồi lại chỗ cũ, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm anh.Tiểu Alpha đầu óc rối bời, không nghe rõ bất cứ điều gì.Chỉ còn ánh mắt anh khi cúi xuống nhìn mình lúc nãy, mang theo vô hạn bao dung cùng dịu dàng.Tạ Chước biết vì sao mình không thể buông bỏ chỉ huy rồi.Ai mà lại không thích anh ấy chứ, ông đây đời này yêu anh ấy chết đi được."Trả lời xong ba câu hỏi, sẽ có thưởng."Thời Tễ thản nhiên kéo cậu về lại hiện thực, tay rót một tách trà ấm."Hả?"Quả nhiên, Tạ Chước lập tức hoàn hồn, "Thưởng gì vậy?"Gió đêm thổi bay tóc mái trước trán cậu, lộ rõ ngũ quan sắc sảo pha chút hoang dã, chỏm tóc bạc trên đỉnh đầu vểnh lên khẽ lay động, lại vui vẻ trở lại.Thời Tễ nhấp một ngụm trà xanh, giọng khàn khàn, "Trả lời xong sẽ nói cho cậu."Trái tim như được ngâm trong một khu vườn ngát hương tràn đầy hoa thơm.Tạ Chước bỗng dưng có một dự cảm, ngày lành của cậu sắp đến rồi.Mùa xuân của cậu sắp đến rồi....Thời Tễ thản nhiên xoay tách trà trong tay, hỏi câu hỏi cuối cùng, "Cậu đang che giấu tin tức tố gì?""......"Suy nghĩ của Tạ Chước đột ngột dừng lại, gần như ngay lập tức, chỏm tóc ngốc nghếch của cậu liền héo rũ.Xong rồi, mùa xuân của cậu đi luôn rồi.Thời Tễ: "?"Khó trả lời đến vậy sao?Anh hiện giờ có mắt của hồ ly, có thể nhìn ra tên nhóc này đúng là đang giấu tin tức tố, nhưng cũng không nhiều.Ít nhất không phải loại uy áp hủy thiên diệt địa gì, nếu không cậu đã có thể một mình giết thẳng lên Tinh Hệ Chủ, trở thành kẻ thống trị tám đại tinh hệ, không cần phải ấm ức làm một đơn binh cơ giáp nhỏ bé nữa."Không được, không thể nói."Tạ Chước khẽ nghiến răng, "Thôi, em không cần thưởng nữa."Nào chỉ là khẽ nghiến răng, cậu suýt nữa cả răng hàm đều nghiến nát.Thời Tễ khẽ nhíu mày, "Tại sao?"Tạ Chước không nói dối anh, chỉ nhẹ cụp mắt đôi hoa đào xuống, nói, "Nói ra rồi anh càng không cần em nữa.""......?"Tạ Chước dứt khoát đứng dậy định rời đi, "Chúc ngủ ngon, anh nghỉ sớm đi nhé."Thời Tễ đặt tách trà xuống, "Đứng lại."Đứng nghiêm.Động tác vô cùng thành thật.Thời Tễ ngước mắt nhìn lướt qua sau gáy cậu, bàn tay trắng như ngọc lạnh túm lấy mũ áo hoodie, nhẹ nhàng kéo người trở lại."Phát ra đi."Không nói cũng được, anh tự ngửi."Anh sao lại bá đạo như thế chứ? Chỉ huy."Tạ Chước không nhịn được cúi đầu bật cười, cậu khẽ kéo cổ áo lại, tựa người vào cột trong sân, trông chẳng khác gì một cô nương khuê các e ấp xinh xắn."Không được không được không được ~ người ta mới có 18 tuổi nha, còn một tháng nữa mới đến sinh nhật thứ 19, ngài đây là muốn làm gì vậy chứ?"Đôi mắt hoa đào lười biếng mê hoặc, chứa đựng tình ý nồng nàn, ý cười dịu dàng nhìn anh.Thời Tễ nhìn thấy vẻ mặt đầy vẻ từ chối của cậu, ánh mắt dường như đã hiểu ra chút gì đó.Môi mỏng khẽ mở thốt ra hai chữ."Bún ốc?"Tạ Chước: "..................???"Im lặng, tựa như Khang Kiều đêm nay.*Khang Kiều mình tra ra là cầu Cambridge áĐôi mắt dài thanh lãnh của Thời Tễ khẽ lay động, có chút khó nói nhìn cậu."Nếu đã vậy, thì thôi đi."Như thể đang dùng phép kích tướng, lại giống như thật sự ghét bỏ.Tạ Chước nhìn theo bóng lưng anh rời đi, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống đất, kéo thành một chiếc bóng dài mảnh.Đầu lưỡi khẽ chạm vào răng nanh nhỏ, cuối cùng cậu vẫn không nhịn được, "Đợi đã—"Thời Tễ dừng lại giữa sân, môi mỏng lơ đãng khẽ cong lên.Sau lưng vang lên giọng nói dần khàn của thiếu niên, "Anh đừng có hối hận."Lòng bàn tay cậu âm thầm siết chặt, luồng tin tức tố thuộc về Alpha cấp cao nhất lần đầu tiên chính thức lan tỏa, khuấy động trong không khí tạo thành một vòng gợn sóng nhàn nhạt.Hơi ẩm của biển cả hòa lẫn với vị bạc hà lạnh lẽo ùa đến, Thời Tễ rất quen thuộc với tin tức tố của cậu, sau gáy gần như ngay lập tức nóng lên.Thật ra cũng không có gì khác biệt, chỉ là cảm giác lạnh lẽo nồng đậm hơn....nhiều.Chóp mũi thoang thoảng mùi hương nào đó, đôi mắt dài thanh lãnh của anh đột nhiên mờ đi trong chốc lát.Anh chợt nhớ đến chiều nay, lời mà tiểu Miêu Miêu tóc hồng đã nói.'Mèo mèo thích anh trai, anh trai cũng thích mèo mèo, mỗi lần anh ấy xuất hiện mèo mèo ở khắp thị trấn đều thích dụi vào người ảnh."Thời Tễ đưa tay che sau gáy, hơi thở dần trở nên hỗn loạn, ánh mắt nhìn về phía Alpha tóc bạc.Tin tức tố này là—
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me