TruyenFull.Me

[1 - 199][ABO] Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

Chương 92. Đừng gọi tôi là bé cưng

hinhin50

"Tách tách."

Ngày càng nhiều người vây quanh mèo con chụp ảnh, muốn ghi lại khoảnh khắc của vị anh hùng nhỏ bé đã cứu rỗi bọn họ.

"Bé cưng à, em chính là bé cưng đáng yêu nhất thiên hạ!"

Tiểu Thời Tễ có chút sợ tiếng máy ảnh, ánh đèn flash cũng khiến mắt anh đau nhức.

Thiên hạ, đáng yêu nhất.... bé cưng sao?

Anh mơ màng dụi mắt.

Cuối cùng buông bàn tay nhỏ đang che bên má trắng mềm xuống.

Lộ ra đôi mắt ướt át đỏ hoe, mềm mại lấp lánh, long lanh nước nhìn bọn họ.

Một cô gái có chút đau lòng nói, "Mấy người đừng dùng đèn flash, không thấy em ấy sắp khóc sao..."

"Ha ~ "

Trong lồng nuôi bằng kính trong suốt, mèo con bé nhỏ vểnh chiếc đuôi trắng mềm mại, đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ vô cùng với họ.

Các cô gái ngây người, xung quanh vang lên tiếng la hét chói tai.

"A a a đáng yêu quá!"

"Mèo con xinh đẹp đáng yêu thế này thật sự tồn tại sao?"

"A Vĩ chết rồi, A Vĩ sống lại rồi, A Vĩ chết đi sống lại rồi!"

"Sắp khóc đâu ra chứ, rõ ràng em ấy cười rất vui vẻ mà."

Cô gái kia nhất thời nghẹn họng không nói nên lời.

Mèo con xinh đẹp bé nhỏ, từ khi sinh ra đã sống trong lồng nuôi.

Tính tình nhút nhát lại hay ngại ngùng.

Nhưng lại chân thành yêu quý mỗi người mang theo thiện ý đến gần.

***

Những mảnh ký ức vụn vặt lướt qua trong tâm trí.

Sau khi tỉnh dậy Thời Tễ ngẩn người một lúc, đưa tay nhẹ che mắt, "Đây là sức mạnh của cỏ bạc hà mèo sao?"

Anh vậy mà lại mơ thấy những khoảnh khắc hạnh phúc hiếm hoi trong ký ức.

Khi còn chưa hiểu gì, anh từng có được sự yêu mến của tất cả mọi người.

"Hửm?"

Bên tai vang lên giọng nói khàn khàn trầm thấp, quyến rũ dễ nghe trong sáng sớm.

"Bảo bối, lại muốn nữa sao?"

Thời Tễ: "......?"

Hành động còn nhanh hơn lời nói, bàn tay ấm áp khô ráo men theo eo anh mà lướt lên.

Như dây leo cuối cùng phủ lên phần gáy yếu ớt.

Ngay khi sắp tỏa ra tin tức tố cỏ bạc hà mèo, Thời Tễ không kịp nghĩ nhiều vội nắm lấy cổ tay cậu—

"Ao đau đau đau....."

Cả biệt thự vang lên tiếng kêu thảm thiết của chó con.

Thời Tễ hoàn toàn hành động theo bản năng, nghe thấy tiếng kêu đau của cậu, cũng có chút không tự nhiên thu tay lại, thản nhiên nhìn sang chỗ khác.

Anh mở miệng, "Xin...."

Còn chưa kịp nói xin lỗi, giọng nói ấm ức như kẹo kéo đã chen vào:

"Làm gì dạ, người ta đêm qua đã tận tâm tận lực hầu hạ anh, tin tức tố sắp bị vắt khô luôn rồi, sao vừa tỉnh dậy đã bắt nạt—"

Thời Tễ lạnh lùng liếc một cái sắc như dao.

Tạ Chước tự biết điều nuốt giọng điệu nũng nịu vào, rồi giúp anh hoàn thành câu chưa nói xong, "Ôm ôm nào ~ "

*TT định nói /bàoqiàn/ là xin lỗi, còn TC thì mặt dày đòi /bàobào/ là ôm ôm í.

Chút áy náy của Thời Tễ hoàn toàn tan biến, không chút lưu tình đá cậu xuống giường.

"Cút ra ngoài tập thể dục buổi sáng."

Học viện luôn có yêu cầu tập thể dục vào buổi sáng, kỳ nghỉ phép của bọn họ đã kết thúc.

Tạ Chước ngồi dưới đất nhìn đồng hồ, cười nói: "10 giờ rưỡi rồi bé cưng, đến giờ ăn trưa rồi, còn cần tập thể dục buổi sáng gì nữa chứ."

Thời Tễ: "......"

10 giờ rưỡi.

Anh chưa bao giờ tỉnh dậy muộn như vậy.

Không thể phủ nhận, tối qua là giấc ngủ yên ổn nhất trong 20 năm qua của anh.

Thì ra là tên nhóc này đã vì anh mà tỏa tin tức tố suốt cả đêm.

Thời Tễ cúi đầu nhìn thiếu niên đang nửa chống tay, ngồi lười biếng dưới đất cười với anh.

Chỏm tóc bạc rối bời vểnh trên đỉnh đầu, vẻ mặt lười biếng cưng chiều, ánh nắng thưa thớt chiếu lên nửa bên mặt cậu, xinh đẹp đáng yêu đến mức không thể tin được.

"Đừng gọi tôi là bé cưng."

Thời Tễ lạnh nhạt nói xong, vươn bàn tay trắng nõn đẹp đẽ về phía cậu, "Dậy đi, xin lỗi."

Để chỉ huy chủ động khom lưng không phải là chuyện dễ dàng.

Tạ Chước rõ ràng sững sờ một lúc, sau đó nắm lấy đôi bàn tay trắng sạch mỏng manh đó, trực tiếp kéo anh xuống—

Thời Tễ không kịp đề phòng ngã vào người cậu, cổ áo lệch ra lộ một phần vai trắng lạnh tinh xảo.

Anh lạnh lùng tức giận trừng mắt nhìn Tạ Chước.

Tạ Chước chỉnh lại cổ áo mềm mại trắng như tuyết của anh, che đi đường cong xương quai xanh xinh đẹp.

"Trời đất chứng giám, là anh tối qua ở trong lòng em, vừa cọ vừa nói...."

Lông mày Thời Tễ giật giật, đột nhiên có một loại dự cảm không lành.

Anh muốn ngăn Tạ Chước mở miệng nhưng đã không kịp.

Tạ Chước cười lộ răng nanh trắng nhỏ, không nhịn được hôn lên gò má mỏng như sứ của chỉ huy.

"Anh chính là bé cưng đáng yêu nhất thiên hạ."

Thời Tễ: "......"

***

Cho đến khi đội tuyển của học viện chuẩn bị xuất phát đến Tinh Hệ Thứ Năm tham gia giải Liên Minh Tinh Hệ.

Thời Tễ vẫn không hề để ý tới tên nhóc tóc bạc đó nửa lời.

Chiến hạm chuyên dụng in huy hiệu học viện Hertz cất cánh, hồ ly nằm trên cửa sổ phòng nghỉ nhìn xuống.

"Nàm... xao... bây giờ?"

Thời Tễ đau đầu, tâm trí không yên, "Làm sao bây giờ cái gì?"

Hồ ly ôm chậu hoa sứ trắng trong lòng, "Ta.... xún.... không được....."

Thời Tễ cũng chỉ là khi về phòng nghỉ mới phát hiện ra tiểu hồ ly.

Ôm chậu hoa nhỏ trong ngực kể từ khi hiệu trưởng Hertz hòa xương khô vào đất, chưa bao giờ rời tay.

"Cho... ngươi... xem."

Nó cẩn thận giơ lên, "Đệ... tử."

Hồ ly biết anh sắp đi, muốn cho anh xem Mộ Chi, nhưng mãi không tìm được cơ hội.

Chó con lông bạc kia luôn dính lấy anh, hồ ly căn bản là không dám đến.

Vì vậy đã tìm đúng thời cơ lẻn vào phòng nghỉ của anh, kết quả lại đúng lúc chiến hạm cất cánh.

Thời Tễ không thèm để ý thuận miệng nói, "Vậy thì đi theo tôi, vừa hay tiện cho cậu lấy máu luôn."

"Nhưng..." Hồ ly sờ lên miếng vải lụa che một mắt của mình, "doạ... người."

Bây giờ trông nó như thế này, sợ sẽ làm các bạn nhỏ hoảng sợ.

"Không doạ người, rất xinh đẹp." Thời Tễ không biết an ủi người khác, nói xong lại nói thêm, "Nói chuyện đàng hoàng."

Hồ ly đã quen nói tiếng người, chợt nhớ ra bọn họ có thể dùng yêu ngữ để giao tiếp.

"Ngươi không vui à? Ngươi làm sao thế? Mấy ngày nay con chó con của ngươi cứ bám lấy ngươi, ta cũng không dám đi tìm ngươi, sợ bị hắn phát hiện rồi đánh cho một trận tơi tả, giờ ta không có đuôi chỉ còn một con mắt, chắc chắn không phải đối thủ của hắn, ngươi mau nhìn đệ tử của ngươi này, anh ấy bây giờ đáng yêu lắm đó, ngươi nói xem khi nào anh ấy mới có thể nảy mầm đây, ta nhớ thiếu tướng của ta quá hu hu hu...."

Thời Tễ: "..."

Thời Tễ cảm thấy cách tốt nhất lúc này là để con chó con kia vào đánh cho hồ ly một trận tơi tả.

Anh mặt không cảm xúc nói, "Tối qua tôi đã ngửi cỏ bạc hà mèo, giờ tôi không nghe hiểu yêu ngữ nữa rồi, cậu vẫn nên nói tiếng người đi."

Hồ ly: "!!!"

Một mắt của nó sáng rực lên, "Cỏ, bạc, hà, mèo!"

"Ta nghe nói mèo mèo các ngươi gặp cỏ bạc hà mèo sẽ hưng phấn đến mức lăn lộn dưới đất, phát ra tiếng meo meo ngọt xớt rồi dụi dụi người ta, ngươi...."

Hồ ly chưa nói hết lời, Thời Tễ đã cất cao giọng, "Tạ Chước."

Ngoài cửa lập tức vang lên giọng nói của Tạ Chước, "Đến đây đến đây đến đây!"

Chỉ huy đã nguyên nửa ngày không thèm để ý tới cậu, Tạ Chước liền như ngựa đứt cương lao thẳng vào phòng nghỉ.

Hồ ly như bị sét đánh ngang tai, ôm lấy thiếu tướng bắt đầu nhảy loạn tìm chỗ trốn.

Trong chậu hoa nhỏ có mùi của chỉ huy, chắc chắn không thể giấu được, trốn đâu đây trốn đâu đây....

'Chiu' một tiếng, viên ngọc vàng treo trên cổ Thời Tễ sáng lên một thoáng.

Thời Tễ mở cửa, "Đem cậu ta....."

Sau lưng trống không chẳng có ai.

Viên ngọc vàng ở cổ áo anh nóng lên, "Oa, ta có thể chui vào mắt của chính mình!"

"Hửm?"

Tạ Chước đứng ở cửa, đôi mắt hoa đào nhìn anh đầy nghi hoặc, "Sao thế bảo bối?"

Không cho gọi là bé cưng, vậy thì gọi là bảo bối.

Thời Tễ khẽ nhắm lại ánh mắt lạnh lùng, "Không có gì."

Anh đang định đóng cửa, đôi chân dài ưu việt được bao bọc trong quân phục học viện nhẹ chen vào, thiếu niên tóc bạc tuấn mỹ bĩ soái đứng đối diện, trong lòng ôm một đống linh tinh đủ thứ lộn xộn.

*tuấn mỹ bĩ soái: khôi ngô, tuấn tú, lưu manh, đẹp trai. Quá dài để dịch qua tiếng việt hehe

Chỏm tóc ngốc trên đỉnh đầu cậu đong đưa qua lại, cậu có chút đáng thương dụ dỗ Thời Tễ:

"Vậy có muốn ăn chút gì đó không, hay là chơi với cục lông nhỏ gì đó một chút...."

"Dù sao thì cũng đừng không để ý tới em mà ~ "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me