TruyenFull.Me

1 199 Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc

Tạ Chước mỉm cười lười biếng nhìn gã.

Thiếu niên tóc bạc tuổi không lớn lắm rõ ràng đang cười, nhưng Thương lại cảm nhận được sự áp bức kinh hoàng đến tận xương tủy.

Rõ ràng đang truyền cho gã một tín hiệu—

Anh đã chm đến gii hn ca tôi ri.

Thương nở nụ cười nửa thật nửa giả, đôi môi lạnh lẽo nhuốm máu thốt ra một câu vô cùng ngạo mạn, "Thì có làm sao?"

Giây tiếp theo, một cú đấm sắt từ trên trời giáng xuống nặng nề vào bụng gã, không mượn bất kỳ uy áp hay ngoại lực nào, hoàn toàn là một cú đấm để trút giận.

Thương phun ra một ngụm máu lớn, suýt nữa bị đánh đến ngất đi.

Tên này....

Tạ Chước túm lấy gáy gã.

Đôi mắt hoa đào cười như không cười cuồn cuộn tức giận nguy hiểm không thể dập tắt, phản chiếu dáng vẻ chật vật, khóe môi rỉ máu của Thương, giọng nói thấm đẫm sự lơ đãng lạnh lẽo.

"Không làm sao cả, không được phép."

Dục vọng chiếm hữu của Alpha như sóng lớn ngập trời.

Thương đột nhiên cười, gã thậm chí mơ hồ bắt đầu mong đợi cảnh hai người đó giao đấu trong tương lai.

Hai kẻ điên.

Tạ Chước thong thả giũ giũ cổ tay, xách theo gã sải bước dài đi trước, "Đi thôi."

Ban đầu Thương không hiểu, tại sao Tạ Chước nhất định phải dẫn gã về nhận tội.

Cho đến khi thiếu niên nguy hiểm đáng sợ đó đột nhiên nở nụ cười, vẫy tay với binh lính canh gác, "Này, người anh em, hỗ trợ mở giùm cái cửa đi ~ "

Lính canh liếc cậu một cái, không dao động, "Cậu đã vi phạm quy định, không được vào."

Giờ giới nghiêm đã qua, cậu không trở về.

Cậu sẽ bị tước bỏ tư cách và bị loại.

Lính canh bổ sung, "Lần này đừng có tẩy não tôi, tôi sẽ không tin cậu một chữ nào đâu."

"Trời đất chứng giám, có phải tôi không muốn về đâu? Là trên đường về bị lưu manh chặn lại mà."

Lính canh: "?"

Lưu manh: "?"

Lính canh bán tín bán nghi: "Cậu gặp lưu manh sao?"

Tạ Chước xách Thương bị đánh gần chết lên cho hắn xem, "Đây, bằng chứng rõ ràng."

Lính canh: "Hắn cướp cậu hay cậu cướp hắn?"

Tạ Chước lập tức ném cái thân thể tàn tạ của Thương xuống, vô tội giơ tay, "Tất nhiên là hắn cướp tôi rồi, tôi là một cậu bé nhỏ bé vô tội biết bao chứ."

Thật mẹ nó cậu bé nhỏ bé vô tội.

Thương suýt nữa tức đến ói máu.

"Anh không thấy vết thương của tôi à?" Tạ Chước đưa tay ra, để lộ vết xước trầy da trên mu bàn tay do dùng lực quá mạnh mà gây nên.

Lính canh nhìn qua Thương đang dở sống dở chết kia, "Vậy còn vết thương của hắn?"

Tạ Chước: "Tôi tự vệ chính đáng mà."

"......"

Mặt Thương xa lạ, hai lính canh đè gã xuống.

Sau đó lính canh báo cáo tình huống bất ngờ này cho người phụ trách.

"Phụ trách Thời, đúng vậy, có một tuyển thủ trên đường trở về gặp phải lưu manh."

"..... Tuyển thủ không sao, lưu manh sắp chết rồi."

"Vâng, chúng tôi đợi ngài đến."

Lính canh cúp tinh điện, nhìn thiếu niên tóc bạc đang lười biếng ngáp bên cạnh.

"Lưu manh gặp cậu cũng thật xui xẻo."

Tạ Chước không muốn nói chuyện, tùy ý xua xua tay.

Lính canh lại nhìn qua Thương, hắn không quen biết Thương, chỉ coi đó là lưu manh.

"Cậu cướp ai không cướp, lại đi cướp cậu ta, hôm nay tôi còn mua hoa giúp cậu ta, cậu ta còn thiếu tôi tám hào đấy."

Thương càng không muốn nói chuyện.

Không lâu sau, Thời Tranh Vinh dẫn theo cấp dưới vội vàng chạy đến.

Ông xưa nay rất coi trọng danh tiếng và địa vị của mình, không cho phép bất cứ ai uy hiếp đến bản thân.

Vừa đến liền giẫm một chân lên lưng Thương, "Nói, là ai phái ngươi lẻn vào căn cứ?!"

Tạ Chước lười biếng dựa vào một bên xem náo nhiệt.

Ngậm một chiếc lá xanh, cười khẩy nói, "Người nắm giữ pháp luật tinh hệ của anh đâu? Sao không đến cứu anh thế?"

Tạ Chước luôn có bản lĩnh chọc người tức chết.

Thương bị giẫm một cái nặng nề, đôi mắt xanh u ám lạnh lẽo ngẩng lên, lạnh lùng trừng Thời Tranh Vinh.

Thân phận bí mật xưa nay không thể lộ ra ánh sáng, từ trước đến nay không ai nhận ra gã.

Thời Tranh Vinh định giẫm chân thứ hai, một tấm lệnh bài màu bạch kim bị Thương ném ra.

Trên đó khắc hình chim bay của Bạch Đế Tinh.

"Ngươi là, người của Tinh Hệ Chủ sao?!" Thời Tranh Vinh kinh ngạc, vội vàng rụt chân lại.

Người có thể có được tấm lệnh bài này không hề đơn giản.

Thương không trả lời, sau khi thấy ông ta rụt chân lại.

Gã dường như khinh thường để ý đến bất kỳ ai.

Thời Tranh Vinh nhất thời không biết xử lý thế nào, đi đến trước mặt Tạ Chước nói, "Chuyện này không liên quan đến cậu, là sơ suất của căn cứ chúng tôi, sẽ không hủy tư cách dự thi của cậu."

"Cậu là người của tinh hệ nào, để người phụ trách của cậu đến đón đi."

Tạ Chước dừng lại hai giây, "Không cần, tôi tự về."

"Không được, phải theo quy trình."

Ông phải tìm cách ém nhẹm chuyện này xuống, cũng phải bịt miệng người phụ trách của đối phương.

Tạ Chước đành phải trả lời, "Tinh Hệ Thứ Tám, học viện Hoàng Gia Hertz Thiên Thủy, người phụ trách của tôi là chỉ huy."

Thời Tranh Vinh: "............"

***

Mười phút sau, Thời Tễ đạp lên ánh trăng đi tới, bình tĩnh quét mắt qua hiện trường náo loạn.

"Chuyện gì xảy ra?"

Thương thân hình cứng đờ, khuôn mặt ẩn dưới mũ trùm đen, cảm nhận được ánh mắt của anh lướt qua người mình.

Thời Tranh Vinh kể sơ lược lại cho anh, Thời Tễ lắng nghe với vẻ mặt nhàn nhạt.

Ánh mắt mọi người đều không thể rời khỏi chỉ huy, nhưng trong mắt anh lại không có bất kỳ ai, như một vị thần minh cấm dục cao ngạo.

Lồng ngực Tạ Chước dâng lên một cảm giác kỳ diệu khác thường.

Chỉ huy trông cao quý lạnh lùng như vậy, nửa giờ trước lại bị cậu hôn đến đến môi rỉ máu.

Lòng ngứa ngáy.

Tạ Chước không tiếng động ngẩng đầu cười một tiếng, rốt cuộc cậu có phúc phận gì đây chứ.

Thời Tranh Vinh cuối cùng nói, "Ta nghĩ giao tên này cho Tinh Hệ Chủ xử lý là ổn thỏa nhất, con thấy sao? Tiểu Tễ."

Tiểu Tễ, người này là ai vậy?

Thời Tễ: "Tùy ngài."

Nghe có vẻ như không có hứng thú với việc xử lý người này, tâm tình Thương bình lặng như nước.

Đột nhiên, trên đầu lạnh lùng nện xuống hai chữ, "Ngẩng đầu."

Thương giữ nguyên tư thế không động, mũ trùm rộng lớn gần như hòa gã vào bóng đêm.

Thời Tễ mày mắt lạnh nhạt, lấy súng từ tay lính canh, dứt khoát lên đạn.

Từ trên cao chĩa vào đỉnh đầu gã, "Tôi không muốn nói lần thứ hai."

Cả hiện trường im phăng phắc.

Tạ Chước từ từ đứng thẳng người, đôi mắt sáng lên nhìn về phía chỉ huy.

Vãi chưởng, vợ ngầu quá đi!

Chỉ có sắc mặt Thời Tranh Vinh khó coi, ông ta vừa nói là giao cho Tinh Hệ Chủ xử lý, Thời Tễ quay đầu liền muốn giết tên này, đây không phải là công khai làm mất mặt ông ta sao?

Thương không hề nghi ngờ chỉ huy sẽ nổ súng.

Dù sao giao xác cho Tinh Hệ Chủ, cũng là giao.

Gã nhìn đôi chân dài thẳng tắp trước mặt, chậm rãi ngẩng đầu.

Làn da lạnh lẽo tái nhợt, nửa khuôn mặt máu me đầm đìa, đôi mắt xanh lục xám.

Là một khuôn mặt xa lạ.

Thời Tễ khẽ nhíu mày nhìn gã vài giây, ký ức rơi vào một mảng mây mù không rõ ràng.

Chưa từng gặp, nhưng lại có chút kỳ lạ.

Sau gáy anh bắt đầu đau âm ỉ, Thời Tễ chuyển họng súng chĩa vào tim gã.

Thương không nhúc nhích, cũng không phản kháng.

"Về nói với Tạ Thần, Tạ Chước bây giờ là người của tôi."

"Muốn giết cậu ấy, phải được tôi đồng ý trước."

"Lần sau ngươi sẽ không may mắn như vậy đâu."

Một tiếng súng vang lên, làm vài con chim sẻ trên cây giật mình bay đi.

Thương ôm lấy bả vai chảy máu không ngừng, rên lên một tiếng đau đớn.

Kỹ thuật bắn súng của chỉ huy xưa nay luôn đứng đầu, phát súng đó chỉ sượt qua da thịt gã, mang đến cảm giác bỏng rát đau đớn, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Gã cuối cùng cũng mở miệng, phát ra giọng nói khàn khàn.

"Ngài làm như vậy, bệ hạ sẽ nổi giận."

Hoàng Đế trong cơn thịnh nộ, ngay cả Thời Tễ cũng sẽ không bỏ qua.

Thời Tễ mặt không đổi sắc thu súng về, ném cho tên lính canh đang đang trợn tròn mắt.

Khóe môi cong lên nụ cười gần như mỉa mai.

"Nếu còn dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để làm người khác ghê tởm, tôi cũng sẽ nổi giận đấy."

Thương nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, cuối cùng không nói thêm lời nào.

Thời Tranh Vinh sợ người chết rồi sẽ không thể báo cáo được, lập tức phái người áp giải Thương đi trước.

Thời Tễ vừa quay đầu, đã bị người nào đó nhào vào lòng.

Mái tóc bạc rối bù cọ loạn xạ vào cổ anh, đuôi tóc mềm mại bồng bềnh, dựng lên như những chiếc lông vũ nhỏ ngứa ngáy chui vào cổ áo.

"Xong rồi, em lún sâu rồi, em hoàn toàn yêu anh mất rồi."

"......?"

Thời Tễ còn chưa kịp mở miệng mắng cậu, đã bị một câu khiến người ta câm nín nuốt trở về.

"Đây chính là anh hùng cứu mỹ nhân sao? Bảo sao mấy tiểu bạch hoa đều thích lấy thân báo đáp ân nhân, bây giờ em hận không thể tắm rửa thật sạch sẽ....."

Thời Tễ không chịu nổi nữa liền cắt lời cậu, "Tôi vừa rồi bắn một phát không trúng cậu đúng không?"

Tạ Chước ngạc nhiên nhìn chỉ huy, trên mặt rõ ràng viết: Tiểu bạch hoa như em làm sao chịu nổi đây?

"......"

Lính canh quay sang nhìn đồng nghiệp, "Cậu vẫn còn đang sốc à? Tôi bị tẩy não cả buổi chiều nên quen rồi."

Thương nhìn khung cảnh vui vẻ hòa thuận của bọn họ, ánh mắt dần trở nên u ám sâu thẳm.

=====

Ê cái ông Thương này, nghi ng nha.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me