1. [ĐAM MỸ EDIT|ON-GOING] THỜI TRẺ CHẲNG BIẾT LÒNG MA TÔN - THẨM VIÊN VIÊN VIÊN
CHƯƠNG 13: CƯỚP HÔN
THỜI TRẺ CHẲNG BIẾT LÒNG MA TÔN - THẨM VIÊN VIÊN VIÊN
Editor: Noemie
Chương 13: Cướp Hôn"Được, ta đi cùng chàng."
Chuông ngân ba tiếng, âm hưởng tràn lan.
Các vị khách đang trò chuyện rôm rả đồng loạt ngừng mọi hành động, ngước mắt nhìn về phía màn trời. Chỉ thấy Thanh Loan bay song song hai bên màn trời kéo kiệu hoa đến, lướt qua trung tâm nơi cử hành đại điển, đáp thẳng xuống trước bậc thang trời. Mà vị trí bị đứt đoạn cuối bậc thang có đặt một chiếc Thiên Đỉnh(1) làm bằng vàng đầy đủ bốn góc. Theo nghi thức cổ xưa, trong đại điển đạo lữ, hai người nào muốn được hợp tịch thì phải cùng nhau thực hiện tế Thiên Đạo, bái Địa Mẫu, nhưng vì Thiên Đạo đã không còn, nên giờ nghi thức này được thay thế bằng việc tế Thiên Đỉnh. Ngay sau đó, rèm kiệu hơi động đậy, Phượng Thanh Vận và Mộ Hàn Dương cùng nhau bước xuống từ kiệu hoa, chậm rãi bước lên từng bậc thang.Bọn họ cần phải cắm hai nén hương được làm từ sợi vàng vào thiên đỉnh cùng một lúc, nếu như hương khói không tắt, như vậy nghĩa là đã được Thiên Đạo chấp thuận, nghi lễ hợp tịch sẽ được hoàn tất. Vẻ mặt của Phượng Thanh Vận vẫn trông hết sức bình thản, thế mà Bạch Nhược Lâm làm người chủ trì buổi lễ lại trông còn căng thẳng hơn cả người trong cuộc là y đây. Cô khẽ mím môi, đưa nén hương làm từ sợi vàng tinh xảo đã chuẩn bị sẵn cho hai người, mà bàn tay run run khẽ khàng đến mức gần như không thể nhận ra.Phượng Thanh Vận mỉm cười dịu dàng một chút rồi tiếp nhận nén hương, ý bảo rằng cô đừng quá khẩn trương. Mộ Hàn Dương từ xa trông thấy Phượng Thanh Vận rũ mắt cầm chặt nén hương, trong mắt gã có chút hoảng hốt, cứ như gã lại lần nữa trông thấy vào đêm tân hôn, người trong lòng gã nắm chặt cây trâm trong tay.Mà khi gã cũng chuẩn bị tiến tới nhận lấy nén hương, gã lại cô đơn đến ngây ngẩn cả người. —— Không phải nàng.Người trong lòng gã là nữ tử, gã không phải đoạn tụ, sao gã lại có thể nhận nhầm sư đệ thành Ngọc Nương được?Phượng Thanh Vận cụp mắt xuống, không muốn đối diện với gã, trông cứ như đang thẹn thùng. Nhưng thực ra y lại nhận thấy sự biến hóa cảm xúc của Mộ Hàn Dương rất rõ ràng. Đối diện gặp nhau mà chẳng nhận ra nhau, nực cười thay. Y lại nhớ tới đêm tân hôn vào kiếp trước, Mộ Hàn Dương say khướt, thần hồn điên đảo, cứ tưởng y là nàng "Ngọc Nương" ấy. Khi đó y hoàn toàn không biết rằng Mộ Hàn Dương cũng rơi vào ảo cảnh, lại càng không biết Mộ Hàn Dương vẫn cắn rứt lương tâm. Sau khi sửng sốt một lúc, trong lòng y chỉ còn lại thương tâm, nhưng dù chưa kịp cởi hỉ phục, y vẫn muốn bước đến an ủi đạo lữ vừa thành hôn của mình. Không ngờ người ấy lại uống đến say mèm, lúc quay đầu lại thấy Phượng Thanh Vận mặc hỉ phục thì sắc mặt lập tức giận dữ, lạnh giọng cảnh cáo y đừng có vọng tưởng giả làm người trong lòng của gã nữa, bằng không thì đừng mong giữa hai người sẽ tồn tại cái gọi là đạo lữ tương kính như tân.Rồi ngay sau đó, gã vung tay áo bỏ đi, để lại mỗi mình Phượng Thanh Vận ngồi nhìn vầng trăng trên cao, cứ lặng lẽ ngồi đó suốt cả đêm.Khi ấy y không hiểu được vì sao sư huynh lại tức giận đến nhường này. Nhưng giờ thì y cũng đã thông suốt.—— Cuối cùng thì gã thẹn quá hóa giận bởi vì bị người ta bóc trần cơn ảo mộng như hoa trong gương, như trăng đáy nước. Hay là vì sợ hãi đến mức không dám đối mặt với chân tướng đang gần trong gang tấc. Hoặc có thể là cả hai. Người đứng đầu chính đạo liêm khiết chính trực, sao lại có thể là một sư huynh sẽ động lòng với sư đệ của mình được. Một đại hiệp chuyên trừ gian diệt ác, sao có thể là một kẻ phụ tình chính tay đưa thê tử vừa mới thành hôn của mình vào long huyệt được. Y lẽ ra phải sớm biết điều này.Từ đêm đó trở đi, Phượng Thanh Vận không bao giờ nhắc đến chuyện cô nương ấy nữa, mà Mộ Hàn Dương thì cũng vờ như cơn bộc phát ngày hôm đó chưa từng xảy ra, cho đến tận lúc "Thiên Băng".Rồi sau đó, vật đổi sao dời, hai người lại một lần nữa đứng ở đại điển này, đứng trước Thiên Đỉnh. Phượng Thanh Vận ngước mắt nhìn về phía màn trời đỏ rực như lửa cháy, trong đôi mắt sáng ngời lại chất chứa biết bao nhiêu cảm xúc khó tả, mà Mộ Hàn Dương thì lại chẳng hay biết gì cả:Khi Mộ Hàn Dương cũng nhận lấy nén hương, hai người mỗi người cầm một nén, từ hai phía bước lên Thiên Giai, giữa họ cách nhau mấy chục thước, họ đồng loạt bước từng bước tiến về bậc thang phía trước. Đúng như câu: "Cao nhất sáng nhất là mặt trăng mặt trời, thân nhất xa nhất nghĩa vợ chồng."(2)Từ dưới đất bước lên Thiên Đỉnh, cần bước đúng tám mươi mốt bước.Tám mươi mốt bước đơn giản ấy, thế mà lại khiến Phượng Thanh Vận kiếp trước vô cùng căng thẳng xen lẫn hân hoan, mà đoạn đường dài tám mươi mốt bước như một cái chớp mắt ở kiếp trước, kiếp này lại khiến y cảm thấy tẻ nhạt vô cùng.Thiên Giai dài dằng dặc, gần như không nhìn thấy điểm cuối, tựa như ba trăm năm đằng đẵng cô quạnh đang chờ y của những ngày sau. Mà khi Phượng Thanh Vận cầm hương sợi vàng bước lên Thiên Giai, cũng là khi y thất thần vì chán muốn chết, thần thức của y lại theo bản năng mở rộng ra một lần nữa, gần như bao phủ toàn bộ Tiên Cung. Những câu chuyện trò từ các thần thức của vô số khách khứa tràn vào tai y cùng một lúc, những câu ấy nghe thì có vẻ ngưỡng mộ cực kỳ, nhưng thực chất lại đầy ý mỉa mai, Phượng Thanh Vận đã nghe đến phát chán nên chẳng thèm để tâm tới. Y đứng yên ngay trên đỉnh Thiên Giai, vừa định thu hồi thần thức lại thì chợt cảm giác được gì đó. Trong vô số khách khứa đang ngồi ở dưới, y bỗng nhìn thấy một người thoạt nhìn hết sức tầm thường, chẳng có gì đặc biệt đang đứng lặng lẽ trong đám đông, dõi theo y không chớp mắt. Mà kỳ lạ là những người xung quanh dường như hoàn toàn không nhận thấy được sự tồn tại của hắn, trông vô cùng tự nhiên mà bỏ qua hắn, cứ tiếp tục nâng chén nói cười. Tựa như một kẻ không thuộc về thời không này nhưng lại vô tình xâm nhập vào nơi ấy.Phượng Thanh Vận giật mình, bất chợt nhớ đến một câu nói ở kiếp trước.—— "Về cách phi thăng mà ta nợ em...... Lần tới gặp lại bổn tọa sẽ nói em nghe nhé."Long Ẩn...... Là ngươi sao?"Kết thúc buổi lễ —— dâng hương!"Mộ Hàn Dương dẫn đầu cắm hương vào Thiên Đỉnh, gã vừa ngẩng đầu lên, lại thấy Phượng Thanh Vận đang siết chặt nén hương trong tay, chẳng hiểu vì sao y khựng lại giữa chừng.Mộ Hàn Dương sửng sốt, rồi gã lại nhìn thấy sư đệ của mình khoác hỉ phục trên người, đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ nhìn về phía gã không chớp mắt.Gã cũng không thể lý giải được những cảm xúc vừa phức tạp vừa lạ kỳ trong mắt y rốt cuộc là gì, nhưng điều này cũng không ngăn được trái tim gã bỗng giật thót lên một cái, một cảm giác hoảng loạn khôn nguôi xen lẫn cơn lạnh buốt cứ chầm chậm chạy dọc theo sống lưng. Ngay sau đó, dự cảm của gã liền ứng nghiệm.Một tiếng giòn tan vang lên, Phượng Thanh Vận vẫn cứ bình tĩnh như thế, ngay trước mặt của vô số khách khứa từ khắp mọi nơi trong thiên hạ —— y bẻ gãy nén hương làm từ sợi vàng trong tay. Toàn trường lập tức lặng ngắt như tờ, ai ai cũng ngơ ngẩn tại chỗ. Phượng Thanh Vận nhìn Mộ Hàn Dương ngây ra như phỗng, nhẹ nhàng cong cong khóe miệng, chẳng biết là đang nói lời từ biệt với chính mình của quá khứ, hay là từ biệt với tình yêu mà y theo đuổi mất nửa đời người, để rồi cuối cùng lại phát hiện đó chỉ là một giấc ảo mộng.Rồi sau đó, y bỗng nhiên xoay người, giữa đất trời chứng giám, giữa những ánh mắt kinh ngạc của biết bao người bên dưới, y giơ tay dứt khoát xé toạc lễ bào lộng lẫy chỉnh tề trên người, để lộ bên trong là lớp kiếm bào giản đơn, mang một màu trắng thanh thuần hoàn toàn không ăn nhập gì với không khí hôn lễ, nhìn là biết y đã có chuẩn bị từ lâu. Lần này Phượng Thanh Vận không thèm bước lên từng bậc thang trời nữa, dường như y đang cười nhạo bản thân kiếp trước lại vì thứ chấp niệm đó mà bước đủ tám mươi mốt bước, vì thế y chẳng thèm quay đầu lại mà đạp lên hư không phi thẳng xuống, chẳng thèm thể hiện sự kính trọng cho thang trời chút nào. Trong phút chốc, toàn bộ khách khứa và đệ tử Tiên Cung đều sợ đến ngay người, không ai dám động đậy, ngay cả Mộ Hàn Dương cũng giống như bị trúng phải cổ độc, chết lặng nhìn mọi chuyện đang diễn ra trước mắt mình. Tâm trí gã như đang bị chi phối bởi cơ chế tự bảo vệ, bởi vì gã không thể chấp nhận hiện thực này, nên gã chẳng thể phản ứng lại. Mà càng chết người hơn chính là, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tám mươi mốt bậc thang trời, Phượng Thanh Vận chỉ bước xuống trong vòng thời gian ba hơi thở.Thậm chí tất cả những người đang ngưng thần chăm chú quan sát cũng không cách nào nắm bắt được tốc độ của y. —— Là Súc Địa Thành Xích(3), không ngờ vị tiểu Cung chủ thoạt nhìn hiền lành nhã nhặn như ngọc này, lại có tu vi mạnh đến mức khiến người ta phải rợn người!Dưới ánh mặt trời chói chang, những mảnh vải đỏ rách nát tung bay khắp trời như một cơn mưa máu, lại như là một màn hoa rơi bất tận. Phượng Thanh Vận cứ thế đạp hư không lướt đi giữa màn "mưa máu" lất phát, rồi đáp xuống ngay giữa đám khách mời. Sau đó, y bước đến trước mặt một người trông vô cùng tầm thường, chẳng có gì nổi bật, y nhìn hắn rồi dịu dàng mở lời: "Hình như các hạ không nằm trong danh sách khách mời, xin hỏi các hạ đến đây để làm gì?"Những người khác cuối cùng cũng hoàn hồn, nghe y nói vậy thì kinh ngạc nhìn sang. Người kia dường như cũng hơi bất ngờ trước hành động của Phượng Thanh Vận, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đột nhiên giải trừ cấm chế.Khuôn mặt tuấn tú đến mức khiến người ta phải ngoái nhìn, hòa cùng luồng ma khí khổng lồ lập tức tràn ra, trong nháy mắt khiến tất cả mọi người kinh hãi.Chỉ trong một khắc đó, không khí như bị đình trệ, sau một hồi im lặng ngắn ngửi, tiếng kinh hô bất chợt vang lên khắp nơi: "Ma Tôn?!""Là Ma Tôn Long Ẩn ——!""Sao Ma Tôn lại xuất hiện ở đây?!"Thấy thế, cuối cùng Mộ Hàn Dương cũng chịu hoàn hồn. Thân là người đứng đầu chính đạo, vậy mà lại để Ma Tôn âm thầm xâm nhập vào đại điển đạo lữ của mình mà không hề hay biết gì cả, chuyện này với gã mà nói đúng là một sự sỉ nhục to lớn. Vì thế trong cơn phẫn nộ, gã rút kiếm ra, chỉ trong vòng một hơi thở đã lao đến bên cạnh hai người. Thế nhưng đây chỉ mới là khởi đầu, điều khiến gã nhục nhã và tức giận nhất vẫn còn đang chờ ở phía sau.Trong mắt Long Ẩn dường như hoàn toàn không quan tâm tới kẻ được mệnh danh là Tiên đạo đệ nhất cao thủ này, ngược lại hắn chỉ nhìn Phượng Thanh Vận, nhếch môi nói: "Bổn tọa tới cướp hôn."Lời này vừa thốt ra, toàn trường lập tức rơi vào sự tĩnh lặng chưa từng có.Phượng Thanh Vận lại chẳng hề tỏ ra kinh ngạc, ngược lại y còn hơi nhướng mày: "Cướp ai?"Long Ẩn cong cong khóe miệng đáp: "Em."Mộ Hàn Dương tức điên người, định vung kiếm chém xuống, nhưng mà giây tiếp theo, gã bỗng nhiên cứng đờ tại chỗ.Bởi vì gã nghe thấy người sư đệ trước giờ chưa từng vượt khuôn phép, luôn nhã nhặn hiền hòa của mình, lại rũ mắt nói: "Được, ta đi theo chàng."Phượng Thanh Vận nói câu này xong mà chẳng khác nào là đang hất nguyên gáo nước lạnh vào chảo dầu đang yên tĩnh, như thả một hòn đá làm dậy sóng cả hồ, làm toàn trường chấn động.Đường đường là người đứng đầu chính đạo, chủ nhân Tiên Cung, nếu ngay tại đại điển đạo lữ mà tận mắt chứng kiến tiểu sư đệ luôn một lòng ngưỡng mộ mình rời đi theo Ma Tôn, thì đó chính là nỗi nhục nhã vô cùng tận mà xưa nay chưa từng có.Mộ Hàn Dương tức giận đến điên người, trong cơn thịnh nộ gã không quan tâm tới Phượng Thanh Vận nữa, một kiếm bất ngờ xuất ra cũng hoàn toàn không nhằm vào y, mà ngược lại đâm thẳng về phía Long Ẩn. Thế nhưng Long Ẩn vẫn chỉ khoanh tay đứng yên, trông như chẳng coi ai ra gì. Những khách khứa xung quanh theo bản năng lập tức tản ra bốn phía, không ai muốn bị cuốn vào ân oán tình thù giữa hai kẻ cường giả Độ Kiếp cả, nhưng những tu sĩ ở xa lại thấy Long Ẩn không có động tĩnh gì, trong lòng họ còn thầm nghi ngờ có khi nào hắn chỉ đưa phân thân tới đây thôi, chứ không phải là bản thể giá lâm đâu.Nếu đúng là vậy, thì dù có bị Hàn Dương Kiếm Tôn đâm một kiếm xuyên tim thì cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy, chỉ tội cho Phượng Thanh Vận bị hắn dụ đến tận đây, giờ muốn đi cũng không được, mà ở lại thì còn đâu mặt mũi.Thế nhưng chưa kịp để đám tu sĩ kia nói ra nghi ngờ trong lòng mình, thì ngay giây tiếp theo, Lân Sương Kiếm đã dứt khoát bay ra khỏi vỏ, vút một tiếng chấn kinh, Hàn Dương Kiếm cứ thế bị chặn đứng lại tại chỗ. Toàn bộ Tiên Cung lặng ngắt như tờ trong phút chốc. Chỉ thấy Phượng Thanh Vận trong bộ y phục trắng tinh lạnh lùng, nét mặt bình thản, tay cầm kiếm đứng bên cạnh Ma Tôn, hoàn toàn chiếm thế thượng phong nhìn xuống sư huynh của y. Rồi sau đó, cả thế gian chấn động.—— Chỉ với một kiếm đã có thể ngăn được kẻ đứng đầu chính đạo, rõ ràng Phượng Thanh Vận chỉ mới vừa lên đến Độ Kiếp thôi, sao y lại có một sức mạnh như thế được?!Chẳng phải mới mấy hôm trước y bại dưới kiếm của Ma Tôn ngay trước Thiên Môn sao, vậy mà tại sao hiện giờ cảnh giới của y chẳng hề thua kém Mộ Hàn Dương một chút nào?!Chẳng lẽ hai người này đã xảy ra chuyện gì đó, Ma Tôn từng lên giường song tu với Phượng Thanh Vận rồi sao?Ai nấy đều lộ ra vẻ mặt mờ mịt, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, trong lòng thì không khỏi hoài nghi không biết dạo này mình có đắc tội gì với Phượng Thanh Vận không.Còn Mộ Hàn Dương, kẻ vừa bị sư đệ của mình chặn kiếm ngay trước đám đông, gã chết lặng mất ba giây, đến lúc hoàn hồn lại thì vừa điên tiếc vừa kinh hãi: "Thanh Vận, rốt cuộc đệ có ý gì?!""Thanh Vận không có ý gì cả, hôm nay ta sẽ rời đi, chức vị Cung chủ, từ nay về sau xin giao lại cho sư huynh." Phượng Thanh Vận đáp, chất giọng bình tĩnh pha lẫn chút mỉa mai lạ thường, "Chúc sư huynh sớm ngày tìm được bạn đời(5), có được hôn nhân hạnh phúc."Câu này vừa nói ra, sắc mặt Mộ Hàn Dương lập tức thay đổi, còn mọi người xung quanh thì nhanh chóng nhận thấy sự bất hòa từ trong lời nói của Phượng Thanh Vận."Tối qua đệ đã nghe hết rồi ——" Mộ Hàn Dương đột nhiên nhận ra điều gì, nhưng lời vừa thốt ra liền lập tức cắn răng ngậm lại, "Không phải như đệ nghĩ đâu, Thanh Vận!""Chỉ là trước lúc phi thăng sư tôn đã dặn huynh phải chiếu cố đệ ——"Phượng Thanh Vận lại thẳng thừng cắt lời gã: "Sư tôn nhờ huynh chiếu cố ta, hay là chiếu cố cho cái ghế Cung chủ, trong lòng huynh hẳn phải rõ hơn ta chứ nhỉ."Câu nói này như đang xác thực cho suy đoán trước đó của mọi người, biểu cảm ai nấy lập tức trở nên vô cùng khác thường.Thì ra là do nội bộ đệ tử danh môn lo tranh quyền đoạt thế, mới dẫn đến xung đột như ngày hôm nay.Thế nhân đều biết rằng Phượng Thanh Vận mới là chủ nhân chân chính của Tiên Cung, còn Mộ Hàn Dương thì đã sớm bị gạt ra khỏi vòng quyền lực vì đủ mọi lý do. Như vậy xem ra, chuyện hôm nay chẳng phải do Phượng Thanh Vận cố tình làm mất mặt Tiên Cung, mà là do Mộ Hàn Dương muốn nắm lấy thực quyền của bậc Cung chủ, nên gã mới tìm đủ loại lý do để ép sư đệ nhượng quyền, kết quả mới thành ra thế này. Con người ta luôn chỉ tin vào những điều họ muốn tin, còn việc thật giả ra sao thì thực ra chẳng mấy ai quan tâm đến cả. Kể cả khi nó không phải là sự thật, nếu thiên hạ ai cũng tin vào điều đó, thì dù giả dối nó vẫn có thể biến thành sự thật thôi.Mộ Hàn Dương bị câu nói của Phượng Thanh Vận đẩy vào tình thế khó xử đến nỗi chẳng còn đường lui, gã tưởng chừng như mình sắp bị đóng đinh lên sỉ nhục trụ với tội danh "vì mưu cầu chức vị Cung chủ, ép buộc sư đệ bỏ trốn sang Ma đạo".Trong thời khắc nghìn cân treo sợi sóc, đồ đệ ngoan Liễu Vô của gã lại kiên quyết đứng dậy.Có vẻ từ nhỏ cậu đã quen làm nũng với Phượng Thanh Vận, giờ cậu tưởng mình vẫn còn là đứa con nít tóc trái đào, tự cho rằng sư thúc sẽ không làm gì được mình, thấy thế cậu liền hào sảng nói: "Sư thúc, người đã bị Ma Tôn mê hoặc rồi, sư tôn chỉ một lòng nghĩ cho Tiên Cung, nếu thật sự muốn tranh vị trí Cung chủ, hà tất phải đợi đến bây giờ? Sư tôn đối với người đã là tận tình tận nghĩa, người đừng cứ chấp mê bất ngộ nữa, lạc đường phải biết quay đầu lại, giờ vẫn chưa muộn——"Nhưng lời còn chưa dứt, một luồng phong chưởng bất ngờ ập tới, tán thẳng vào mặt Liễu Vô từ khoảng cách mấy chục thước.Hầu như tất cả mọi người ở đây không ai kịp phản ứng, chỉ nghe một tiếng bốp giòn tan vang lên, Liễu Vô đã bị quật văng ra ngoài, trong tiếng kêu kinh hãi của mọi người, cậu ngã thẳng xuống khu vực chỗ ngồi của khách mời."A Vô ——!""Đại sư huynh!" "Sư huynh!"Sự thật chứng minh, Liễu Vô cũng đoán không sai, Phượng Thanh Vận đúng thật là không làm gì cậu cả —— bởi vì người động thủ chính là kẻ từ nãy đến giờ vẫn luôn không hề lên tiếng, Long Ẩn. "Quy củ của Tiên Cung các ngươi là cái kiểu không tôn trọng trưởng bối vậy đó hả, nói chuyện với sư trưởng mà dám hô to gọi nhỏ như vậy sao." Long Ẩn không nhanh không chậm nói, "Vậy xem ra, bổn tọa với tư cách là tân sư bá của ngươi, ta phải thay sư thúc ngươi dạy dỗ ngươi lại cho đàng hoàng mới được."_____
Chú thích(1) 天鼎 – Thiên đỉnh
(2) Trích từ bài thơ Bát chí (八至) của nữ thi sĩ Lý Quý Lan thời Đường.(3) 缩地成尺: như Thuật Dịch Chuyển á(4) 佳偶 – Giai ngẫu: bạn đời, vợ chồng
_____
Editor có lời:Thằng nhỏ Liễu Vô mứt dại thiệc sự =))) tui mà là cụ Vận là cặp đít nó đỏ hơn cả khỉ đít đỏ rồi.Ngoài ra tui cũng thống nhất thêm nữa là khi Vận diễn trò với Ẩn cho người ngoài xem thì sẽ xưng hô như hai đứa đang yêu đương. Nhưng mà khi Vận với Ẩn ở riêng thì vẫn xưng ta - ngươi, ta - bệ hạ bình thường nhé. Đợi đến khi chính thức tỏ tình rồi thì tui sẽ dùng ta - chàng, ta - em sau ._____
Bản edit đầu tiên: 16/4/2025
Beta: Chưa beta
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me