TruyenFull.Me

1 Edit Dm Ruoc Nhoc Hat De Ve Nha


Editor: ღ𝓫𝓵𝓾𝓮𝓫𝓮𝓻𝓻𝔂ღ 
Wattpad @vietquatnho250

************************************

5 giờ 30 phút.
Trung tâm thành phố Hải Thành, Trường Hành tập đoàn phân bộ.

Hải Thành là thủ phủ của một tỉnh lớn gần kề Kinh Thành nhất. Phần lớn các thành phố trong tỉnh đều giáp biển, khu vực nội thành phát triển nhanh chóng, không hề thua kém Kinh Thành.

Các tòa nhà cao tầng san sát, biển quảng cáo đèn LED nhấp nháy dưới ánh hoàng hôn, từng người mẫu tinh tế xuất hiện trên màn hình, giọng nói quảng cáo vang lên: "Kim cương Dung Quang – lưu truyền tình yêu trăm năm.”

Dung Quang là thương hiệu mới được chi nhánh Trường Hành tại Hải Thành ra mắt gần đây, đã bắt đầu được quảng bá tại các trung tâm thương mại lớn trên toàn quốc, trở thành một trong những dòng trang sức cao cấp được săn đón nhất hiện tại.

Trên tầng cao nhất của Trường Hành, mười mấy thư ký tại khu vực thư ký mỗi người một việc. Lâm Tây Lan bước ra khỏi thang máy, gõ nhẹ lên bàn của Susan, người đang gọi điện đặt vé máy bay: “Trịnh tổng vẫn còn ở bên trong sao?”

Susan cúp máy xong, hạ giọng ghé lại gần: “Đừng đi vào.”

“Tập đoàn Quảng Mậu bỗng nhiên lại yêu cầu tăng thêm 2% lợi nhuận tại hội nghị M&A* hôm nay. Sắc mặt Trịnh tổng không tốt lắm, dứt khoát hủy bỏ luôn chuyến đi tới Kinh Thành gặp Bùi tổng. Vụ hợp tác với Quảng Mậu lần này coi như xong.”

••••••••••••••••••••••••••••
"并购会议" dịch sang tiếng Việt là "Hội nghị sáp nhập và mua lại" hoặc "Hội nghị M&A" (nếu viết tắt theo thuật ngữ quốc tế "Mergers and Acquisitions").
••••••••••••••••••••••••••••

Trợ lý Lâm ngẩn người một lát, giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ: “ Cứ chờ xem, trước 8 giờ tối, Quảng Mậu chắc chắn sẽ quay lại đây cầu người.”

“Anh không biết bộ dạng đắc ý của người đại diện Quảng Mậu hôm nay như thế nào đâu. Còn nói Trịnh tổng là kẻ không có học thức, không có tầm nhìn, chỉ là chân sai vặt năm xưa của Bùi tổng nên mới có ngày hôm nay. Trịnh tổng vậy mà còn cười rót trà cho bọn họ. Lúc đó tim tôi suýt nhảy ra ngoài luôn rồi!”

Trợ lý Lâm bật cười, không ngờ màn thị uy của Quảng Mậu lại thấp kém như vậy.

Chi nhánh Hải Thành của Trường Hành nắm trong tay quyền kiểm soát xuất nhập khẩu của các cảng cả trong và ngoài tỉnh. Tập đoàn Quảng Mậu lại chủ yếu kinh doanh bất động sản. Cách đây không lâu, chính phủ vừa phê duyệt giấy phép mở rộng đất liền cho một vùng biển, vừa hay khu vực đó lại chắn ngang tuyến đường của phà ra cảng. Nếu phải đổi tuyến hoặc đi đường vòng, chi phí sẽ đội lên đáng kể, một nửa cảng coi như bỏ đi.

Trịnh Đình Dương muốn mua lại quyền sử dụng phần biển này của Quảng Mậu, đồng thời để Quảng Mậu góp vốn vào cổ phần của sản phẩm mới nhất của Trường Hành. Lợi nhuận đã được thỏa thuận, nhưng Quảng Mậu lại đột ngột tăng giá, nếu không đồng ý thì sẽ hủy hợp đồng.

Trịnh Đình Dương chỉ có bằng tốt nghiệp cấp ba, những năm gần đây, sau khi tiếp xúc với cấp cao của công ty, hắn mới học thêm một bằng đại học tại chức. Chuyện này trong giới ai cũng biết.

Năm mười bảy tuổi, hắn chỉ là công nhân khuân vác tại cảng, đi theo chủ tịch của Trường Hành. Hiện tại hắn mặc tây trang ra vào tập đoàn, nhưng các lãnh đạo xuất thân danh gia vọng tộc khi nhìn hắn vẫn luôn mang theo ánh mắt coi thường, châm chọc hắn là "nhà quê mặc long bào cũng không thể thành thái tử".

Tập đoàn Quảng Mậu là gia tộc cắm rễ lâu đời tại Hải Thành, nền tảng vững chắc. Chi nhánh của Trường Hành mới đến Hải Thành chưa đầy một năm, đối phương kiêu ngạo như vậy, không chỉ là coi thường Trịnh Đình Dương, mà còn muốn cho Trường Hành ở Hải Thành một cái ra oai phủ đầu.

Susan tò mò hỏi: “ Trợ lý Lâm, hôm nay anh đi đâu vậy?”

Lâm Tây Lan xoa xoa thái dương: " Trịnh tổng bảo tôi đến Cục Quản lý Hành chính nộp tài liệu, lại bị kéo lại đến tận bây giờ.”

Susan tò mò ghé lại gần: "Sao anh lại chắc chắn trước 8 giờ Quảng Mậu sẽ quay lại xin hợp tác? Bọn họ hôm nay khí thế ngạo mạn lắm, cầm một phần công văn mở rộng đất đai mà khinh người, ra giá trên trời, mà tờ giấy phép đó lại còn do chính phủ phê duyệt, đúng là muốn mạng!”

“Quảng Mậu là doanh nghiệp lâu đời ở Hải Thành, chắc chắn có mối liên hệ với chính phủ. Trịnh tổng vừa được thăng chức, nếu để mất hợp đồng này, anh ấy không giữ nổi vị trí tổng giám đốc mới nhậm chức, tập đoàn cũng chịu một khoản tổn thất lớn. Bọn họ đoán chắc Trịnh tổng sẽ nhượng bộ để giữ được chức vị nên mới kiêu ngạo như vậy.”

“Trịnh tổng có khi nào sẽ thật sự nhượng bộ Quảng Mậu không?”

“Quảng Mậu giăng một cái bẫy ngáng chân lớn như vậy, lại có chính phủ hậu thuẫn, không nhượng bộ thì phải làm sao bây giờ?”

“Đúng vậy, nếu Trịnh tổng không xử lý được Quảng Mậu, chẳng phải vừa mới ngồi lên ghế tổng giám đốc điều hành đã bị cách chức sao?”

Lâm Tây Lan nghĩ thầm, những kẻ dám ngáng chân Trịnh tổng, phần lớn đều không trụ được quá 24 giờ.

Anh pha một ly cà phê mang vào, đặc biệt thêm nhiều đường một chút - Trịnh tổng thích uống đồ ngọt.

Trước khi làm trợ lý đặc biệt, anh luôn cho rằng tổng giám đốc thích uống cà phê đen không đường.

Trợ lý Lâm gõ cửa, một giọng nói trầm ổn từ bên trong vọng ra: "Vào đi.”

Đẩy cửa bước vào, người đàn ông bên trong kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, đang cúi đầu lật xem tập tài liệu. Dưới ánh sáng hắt lên từ màn hình máy tính, từng đường nét trên khuôn mặt hắn càng trở nên sắc sảo, góc cạnh hơn. Đôi mắt phượng sâu thẳm, con ngươi không hoàn toàn là màu đen huyền mà pha chút nâu hổ phách nhàn nhạt, toát lên vẻ bí ẩn khó đoán.

Cà phê được đặt lên bàn, Trịnh Đình Dương hơi nhíu nhẹ chân mày: “ Đã giải quyết thỏa đáng?”

"Vâng, tin tức có lẽ còn ba phút nữa là bắt đầu.”

Trịnh Đình Dương nhấp một ngụm cà phê, khói thuốc từ miệng hắn tản ra rồi lại bị hít vào mũi, tạo thành một màn sương mờ nhạt che khuất biểu cảm của hắn.

Trợ lý Lâm thức thời bật TV trong văn phòng lên, chỉnh âm lượng xuống mức thấp nhất.

Quảng Mậu nghĩ rằng có thể dùng văn kiện phê duyệt lấn biển để ép hắn vào đường cùng, tin chắc rằng hắn – một người mới nhậm chức – sẽ phải nhượng bộ, vét sạch ngân sách để mua lấy sự ổn định.

Đáng tiếc, bọn họ tính kế sai người. Trịnh Đình Dương chưa bao giờ là người bị tính kế, hắn chỉ quen tính kế người khác.

Trên TV đang truyền phát tin của kênh Hải Thành, đúng 5 giờ 40 phút truyền phát bản tin mới nhất.

[ Phó giám đốc Văn phòng Hành chính Thành phố Hải Thành vừa bị tố cáo tham nhũng. Điều tra sơ bộ cho thấy ông ta đã giúp một tập đoàn tư nhân phê duyệt trái phép văn kiện mở rộng đất liền, không đấu thầu đất mà trực tiếp cấp phép để thực hiện hành vi rửa tiền. Ngoài ra, ông ta còn lợi dụng chức vụ để chèn ép đồng nghiệp, quấy rối nhân viên. Hiện cơ quan chức năng đang tiến hành điều tra thêm——]

Bản tin kết thúc, Trịnh Đình Dương cầm bút ký lưu loát lên văn kiện trước mặt, thản nhiên nói: “Hôm nay không tiếp khách.”

“ Rõ. ”

Đúng 7 giờ tối, Phó Chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn Quảng Mậu – người buổi sáng còn kiêu ngạo trong phòng họp – đích thân đến tìm Trịnh Đình Dương, bày tỏ mong muốn ký hợp đồng theo thỏa thuận cũ.

Trợ lý Lâm mỉm cười xuống đại sảnh nói chuyện: " Thật ngại quá, Trịnh tổng hiện tại không có ở đây. Trịnh tổng có nói nếu các vị đồng ý ký vào văn kiện này, thì sáng mai anh ấy sẽ cân nhắc.”

Anh một lần nữa đưa ra văn kiện – không chỉ 2% lợi nhuận mà Quảng Mậu muốn tăng thêm vào buổi sáng không còn nữa, mà bọn họ còn phải nhượng ra 5%.

Người của Quảng Mậu rơi vào thế khó, làm ầm ĩ lên đòi gặp trực tiếp Trịnh Đình Dương.

“ Trịnh tổng có nói, sau hôm nay, Trường Hành sẽ không chấp nhận bất kỳ hợp tác nào với Quảng Mậu nữa. Hai vị có thể suy xét một chút, dù sao Phó giám đốc Văn phòng cũng vừa bị tố cáo, những văn kiện ông ta từng ký chưa chắc còn có hiệu lực. Đến khi lô đất này được đấu thầu lại, tập đoàn Quảng Mậu có thể giành được hay không, có lẽ phải nói lại rồi."

Nói thẳng ra, Quảng Mậu lần này đúng là mất cả chì lẫn chài, không chỉ phải xin lỗi, mà còn phải cắt đất bồi thường.

Trịnh Đình Dương khi được điều đến Hải Thành nửa năm trước, đã cho trợ lý Lâm bí mật điều tra Phó trưởng phòng. Hối lộ, nhận quà, quan hệ bất chính… từng bằng chứng đều nằm gọn trong tay hắn. Hắn biết chắc rằng khi mình lên làm tổng giám đốc sẽ có kẻ tìm cách ngáng chân.

Quảng Mậu uy hiếp hắn đưa ra lợi ích, chẳng qua là vì sau lưng có cây to chống đỡ. Đáng tiếc, gốc rễ của cái cây này đã sớm bị Trịnh Đình Dương nắm trong tay.

Người của Quảng Mậu tha thiết muốn gặp hắn, nhưng bảo vệ kiên quyết không cho vào, khiến bọn họ vô cùng chật vật.

Ký vào hợp đồng thì lỗ vốn mấy ngàn vạn, không ký thì khu đất này coi như bỏ đi, danh tiếng Quảng Mậu cũng sẽ bị chôn vùi cùng Phó trưởng phòng, tiến thoái lưỡng nan.

Trợ lý Lâm lịch sự bảo người mang cà phê tới, mời đại diện của Quảng Mậu ngồi ở đại sảnh suy nghĩ, sau đó trực tiếp xoay người đi vào thang máy.

Sau lưng anh ta, đại diện Quảng Mậu bắt đầu chất vấn lẫn nhau - sáng nay rốt cuộc là ai đã đối đầu với Trịnh Đình Dương trong cuộc họp?!

Bây giờ thì hay rồi. Chỗ dựa không còn, lợi thế cũng mất.

Chưa đầy một ngày, "ngọn núi" mà Quảng Mậu dựa vào đã sụp đổ.

Tất cả đều nằm trong tính toán tỉ mỉ của Trịnh Đình Dương.

8 giờ tối, trợ lý Lâm mang một ly cà phê mới bước vào văn phòng: “ Quý tổng của Quảng Mậu muốn gặp ngài, đã đợi dưới sảnh suốt nửa tiếng rồi.”

Trịnh Đình Dương nhàn nhạt đáp: “Tôi làm việc cho Bùi tổng, Quý tổng nói tôi là dân đen cũng không sai, nói anh ta trực tiếp liên hệ với Bùi tổng đi."

Trợ lý Lâm gật đầu: “ Vâng.”

Trong văn phòng, điếu thuốc cháy âm ỉ, tàn lửa chợt lóe sáng trong đêm tối.

Trịnh Đình Dương tựa lưng vào ghế, hơi nghiêng người, đầu ngón tay khẽ chạm vào tòa nhà xếp hình bình gỗ trên bàn làm việc. Chỉ một cú đẩy nhẹ, những khối gỗ đột ngột sụp xuống, âm thanh đổ sụp vang lên.

Chỉ trong chớp mắt, tòa nhà sụp đổ.

Vài khối gỗ rơi xuống đất, lăn lóc vào góc phòng - trông không khác gì tình cảnh của Quảng Mậu lúc này, tựa như một thi thể lạnh ngắt đang chờ ngày chôn vùi.

---

Điện thoại 'ting' một tiếng, một thông báo bật lên.

Mục tiêu theo dõi của hắn vừa rời khỏi vị trí chỉ định.

Chấm đỏ trên màn hình không theo lộ trình thường ngày để về nhà mà đang lao nhanh về hướng ngược lại — cậu đang ngồi trên xe của ai đó.

Trịnh Đình Dương hơi nheo mắt, gọi điện thoại.

“Em tan làm rồi sao?”

Đối phương nhanh chóng bắt máy, nhưng giọng nói lại là của một cậu thanh niên khác, mang theo vẻ sốt sắng.

"Xin chào, xin hỏi anh là ai? Anh Tiểu Ngôn hiện tại không tiện nghe điện thoại, Nếu anh đặt hoa thì mai gọi lại nhé!”

Âm thanh xung quanh đối phương rất ồn ào, có vẻ như rất đông người.

"Tôi là chồng em ấy." Trịnh Đình Dương nhấc chân bước ra ngoài.

Đầu dây bên kia lập tức sững lại.

Hắn nghe thấy giọng của Úc Ngôn. Dựa vào hiểu biết của mình, hắn chắc chắn cậu đang khóc.

“Ninh Viễn, em ấy bị làm sao? Nói đi. Ngay lập tức.”

Đối phương rõ ràng lại ngẩn ra, dường như bị ngữ điệu cách màn hình của hắn làm kinh sợ.

“ Bọn tôi…”

Ngữ điệu sắc lạnh của Trịnh Đình Dương khiến Ninh Viễn không kịp suy nghĩ được tại sao đối phương chỉ dựa vào giọng nói mà biết tên của mình.

“Anh Tiểu Ngôn bị dị ứng với miếng dán ức chế, buổi chiều bị sốt, tối nay lúc dọn dẹp cửa hàng thì ngất xỉu… Bọn tôi vừa tới bệnh viện.”

Nghe giọng nói của cậu con trai trong điện thoại, gương mặt lạnh lùng của Trịnh Đình Dương càng thêm căng thẳng, nhưng giọng nói vẫn duy trì được sự bình tĩnh: “Đừng tiêm kháng viêm cho em ấy. Em ấy bị viêm tĩnh mạch rất nặng.”

Ninh Viễn vội đáp: “Được! Tôi biết rồi!”

“Bọn tôi đang ở khoa cấp cứu, anh bây giờ tới luôn sao?  Anh Tiểu Ngôn không cho tôi gọi cho anh, anh ấy…” Vừa giúp làm thủ tục đăng ký nhập viện, Ninh Viễn vừa giải thích tình hình trong tiệm hoa.

Chiều nay Úc Ngôn đã sốt cao cả buổi, đến khi gói hoa thì đột nhiên không có dấu hiệu báo trước mà ngất xỉu. Vẫn là người giao đồ ăn đi ngang qua lấy đồ mới phát hiện ra, Ninh Viễn vội chạy đến đưa người đến bệnh viện. Khi đó, tay cậu cũng bị dao cắt giấy rạch một đường, máu chảy không ngừng, không rõ là bụng có bị va đập hay không. Úc Ngôn mặt mày trắng bệch, người lả đi, đau đến mức nước mắt không ngừng rơi.

Trịnh Đình Dương siết chặt quai hàm, bước nhanh xuống lầu.

Quý tổng của Quảng Mậu vừa hay mang trợ lý đến, thấy hắn đi xuống, còn tưởng rằng có cơ hội xoay chuyển tình thế, mặt dày vội vàng muốn tới nhận lỗi.

Trịnh Đình Dương đến nửa cái ánh mắt cũng lười nhìn, sắc mặt âm trầm trực tiếp lướt qua.

Bọn họ còn muốn đuổi theo chắn đường, nhưng khi chạm vào ánh mắt đen kịt như vực sâu của hắn, tất cả những lời cầu tình nhận sai đều nghẹn lại nơi cổ họng.

Trợ lý Lâm lái xe, trong lòng kinh ngạc.

Anh ta hiếm khi thấy Trịnh tổng mất kiểm soát cảm xúc đến mức này. Hôm nay Phó đổng của Quảng Mậu buổi sáng còn nói hắn là tay sai vặt, buổi chiều phải đã đích thân đến tập đoàn xin lỗi, còn có chuyện gì quan trọng hơn việc nhìn Quảng Mậu tan biến trong chớp mắt chứ?

Đến bệnh viện.

Phòng cấp cứu cực kỳ ồn ào, tuyết rơi làm đường trơn trượt, nền gạch lát để lại những dấu chân loang lổ vệt tuyết bẩn.

Trịnh Đình Dương bước vào phòng, vừa liếc mắt liền thấy Úc Ngôn co ro trong góc giường bệnh. Gương mặt nhỏ nhắn vùi trong chiếc khăn quàng cổ, cậu lặng lẽ nức nở, đôi mắt đầy vẻ hoảng sợ như một chú mèo con bị kinh động, không dám nhìn ngang ngó dọc. Bờ vai run rẩy, sắc mặt tái nhợt, chỉ một ánh nhìn cũng đủ khiến người ta xót xa đến thắt lòng.

Cậu thực sự rất sợ.

Úc Ngôn từ nhỏ đến lớn chẳng mấy khi khỏi cửa, thế giới bên ngoài với cậu gần như là xa lạ.

Trước kia, cuộc sống của cậu chỉ có hai điểm cố định - nhà và trường học.

Làm việc trong tiệm hoa là khoảng thời gian cậu cảm thấy thoải mái nhất, vì mọi người đều rất tốt với cậu. Nhưng khi thật sự rơi vào một nơi xa lạ và hỗn loạn thế này, cậu cái gì cũng không hiểu.

Ninh Viễn chạy đi làm thủ tục nhập viện và thanh toán, để lại Úc Ngôn một mình co người trên giường bệnh.

Cậu nói với y tá mình bị viêm tĩnh mạch, nhưng có hơi muộn - kim tiêm vừa đâm vào lại phải rút ra, chẳng ai để ý đến cậu.

Cậu càng sợ bảo bảo trong bụng có vấn đề, nhưng cũng không dám cử động mạnh, chỉ có thể bất lực ngồi đó, hoang mang như một chú nai con bị đồng loại bỏ rơi, ánh mắt lạc lõng tìm kiếm xung quanh.

Cho đến khi cậu nhìn thấy Trịnh Đình Dương. Giờ này, đáng lẽ hắn phải đang ở công ty mới đúng.

Người đàn ông từng bước đi đến, mỗi bước chân đều như bước vào tim cậu, khắc sâu vào từng nhịp đập.

Úc Ngôn bỗng cảm thấy chóp mũi chua xót, trong hoàn cảnh xa lạ, máu trong người cậu dường như cũng trở nên hỗn loạn, chẳng biết đâu là phương hướng. Cậu chỉ muốn lao vào vòng tay quen thuộc ấy.

“ Tôi đến rồi, tôi đến đây rồi.” Trịnh Đình Dương nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, giọng nói trầm thấp đầy an ủi.

" Bé con có lẽ bị thương rồi… bụng em đau lắm… bảo bảo hình như bị đụng trúng đâu đó... em, em.. Trịnh Đình Dương, làm sao bây giờ, em sợ..." Úc Ngôn nghẹn ngào nức nở, nước mắt rơi xuống như những viên ngọc nhỏ, từng giọt, từng giọt lăn dài.

Trịnh Đình Dương cúi đầu thật thấp, đau lòng trong đáy mắt càng sâu, như đang ấp ủ cảm xúc nào đó: “Đừng sợ, tôi ở đây.”

“Xin lỗi… Em không phải cố ý quấy rầy anh làm việc…” Úc Ngôn hít vào vài ngụm hơi lạnh, không nhịn được ho khan vài tiếng.

Trịnh Đình Dương ngẩn ra, sắc mặt lại càng thêm nghiêm trọng. Cảm giác đau đớn chằng chịt âm ỉ trong lòng khiến hắn như ngạt thở.

Hắn ý thức được, bảo bối của hắn dường như chưa bao giờ xem trọng bản thân mình.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me