1 Edit Dm Ruoc Nhoc Hat De Ve Nha
Editor: ღ𝓫𝓵𝓾𝓮𝓫𝓮𝓻𝓻𝔂ღ
Wattpad @vietquatnho250************************************Hàng mi Úc Ngôn ướt đẫm, cậu kinh hoảng nép mình trong vòng tay Trịnh Đình Dương nghẹn ngào hồi lâu. Tuyến thể sau gáy cậu tỏa hương thơm ngào ngạt, những Alpha xung quanh ngửi được mùi hương đều bắt đầu ráo riết tìm kiếm nguồn gốc.Nhận ra điều gì đó, Trịnh Đình Dương đưa tay che gáy cậu lại, cởi áo khoác phủ lên người cậu rồi ôm chặt vào lòng. Đôi mắt lạnh lẽo của hắn quét khắp phòng bệnh, như có một loại áp lực vô hình khiến người ta nghẹt thở. Những người xung quanh vội vàng dời mắt đi.Trợ lý Lâm vội vã xuống thông báo, phòng bệnh đơn đã được sắp xếp xong.Y tế ngoại khoa ở Hải Thành rất tốt, bác sĩ cũng rất chuyên nghiệp, rất nhanh đã chẩn đoán ra Úc Ngôn đang mang thai nên cơ thể mẫn cảm, bị dị ứng với miếng dán ức chế. Bác sĩ dặn dò cậu sau này cố gắng tránh ra ngoài vào thời kỳ phát tình. Y tá cẩn thận băng bó vết thương trên lòng bàn tay cho cậu, trong lúc làm còn không nhịn được mà liếc nhìn thêm vài lần.Úc Ngôn đến giờ vẫn chưa hết kinh hoảng, cậu cẩn thận xoa nhẹ bụng nhỏ nhô lên, môi mềm mím lại, lúm đồng tiền hằn sâu. Nước mắt thi thoảng lại rơi xuống mu bàn tay, khiến cả người xa lạ nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng.Thoạt nhìn trông cậu tuổi không lớn, sao lại mang thai sớm như vậy?Mãi đến khi nhìn thấy bệnh án ghi Úc Ngôn đã 24 tuổi, y tá mới giật mình cảm thán, gương mặt nhỏ nhắn búng ra sữa này của cậu trông chẳng khác gì thiếu niên mới trưởng thành."Bảo bảo có khỏe không?" Nhịp tim Dụ Ngôn dần ổn định lại, vội vàng hỏi, trong giọng nói vẫn còn run rẩy.Trịnh Đình Dương chăm chú nhìn bàn tay vừa được băng bó của cậu, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt: "Còn đau không? Có cần dùng tiêm giảm đau không?"Úc Ngôn lắc đầu: "Không được, như vậy sẽ làm bảo bảo ngốc mất... Không đau lắm đâu."Ngụ ý là đau, nhưng cậu có thể nhịn."Có ngốc cũng nuôi được, không sao cả.""Không sao mà, không đau lắm đâu..." Cậu lau lau nước mắt, giọng nói vẫn còn run rẩy vì đau.Trịnh Đình Dương hít sâu một hơi, giấu đi vài phần tức giận trong mắt. Hắn quay đầu ra hiệu cho trợ lý Lâm, bảo anh ta đi tìm y tá để mang tiêm giảm đau đến.Úc Ngôn thậm chí còn không nhớ nổi mình ngất đi như thế nào.Cả buổi trưa cậu chơi đùa với Đại Quýt trong nhà, vì tiệm hoa mới nhập về một lô hoa bách hợp, mà mèo lại không ngửi được mùi hoa này, nên cậu cố ý mở lớn cửa sổ để thông gió. Có lẽ là do dị ứng cộng thêm luồng gió lạnh, khiến cơ thể cậu bị kích thích, sốt cao đột ngột.Tối đến chỉ có một đơn giao hàng, cậu mới làm được một nửa, còn đang cắt tỉa cành hoa thì cả người bỗng ngã xuống. Chiếc dao rọc giấy theo dọc lòng bàn tay cậu rạch ra một đường, máu nhanh chóng tụ lại thành một vệt đỏ thẫm.Khả năng đông máu của Omega cấp cao thường không tốt lắm, nồng độ pheromone càng cao, thể chất càng mềm yếu, mà sự hình thành pheromone của Omega còn có thể cản trở quá trình đông máu.Úc Ngôn vốn dĩ không định để cho Trịnh Đình Dương biết chuyện.Trên đường đến bệnh viện, cơn đau bụng mới khiến cậu sợ hãi bật khóc. Sau đó, cậu mới nhận ra lòng bàn tay cũng đang bị thương, hoảng hốt đến mức tim đập thình thịch.Cậu không phải là một người có thể gánh vác mọi chuyện. Khi phong ba kéo đến, thứ duy nhất cậu có thể làm là rơi vào tuyệt vọng và khóc lóc.Úc Ngôn biết mình vô dụng, nhưng lại không muốn để Trịnh Đình Dương nhìn thấy bộ dạng chật vật của chính mình.Nhìn lại bản thân bây giờ, cậu thật sự đã bị cha bảo bọc quá lâu, đến mức trở thành một kẻ vô dụng thật rồi.Cậu nghĩ đến mà buồn bã, không hiểu tại sao mình lại kém cỏi đến vậy. Một người trưởng thành như cậu mà còn không thể chăm sóc tử tế cho đứa bé trong bụng. Hốc mắt cậu đỏ hoe, bụng nhỏ run lên theo từng tiếng nức nở: "Em lúc nào cũng làm hỏng những chuyện nhỏ nhặt như vậy ..."Trịnh Đình Dương ngồi xổm xuống, cẩn thận lau nước mắt trên mặt cậu: "Mang thai rất vất vả, em còn vừa mang thai vừa làm việc, em rất giỏi."Úc Ngôn lí nhí hỏi bằng giọng mềm mại: "Thật không?""Thật.""Cảm ơn anh... không chê em phiền phức." Cậu có chút áy náy chu cái miệng nhỏ nhắn, trông giống hệt một chú cá nhỏ đang thổi bong bóng.Trịnh Đình Dương không để ý đến sự câu nệ của cậu, chỉ xoa nhẹ đầu cậu: "Không có gì."Một lát sau, Trịnh Đình Dương tìm đến không ít bác sĩ kiểm tra bụng cho Úc Ngôn.Gương mặt hắn trầm xuống, dọa bác sĩ tưởng có chuyện nghiêm trọng hay bệnh khó chữa gì. Nhưng sau khi nghe nhịp tim thai một lúc, sắc mặt bác sĩ trở nên bất đắc dĩ.Trịnh Đình Dương còn cho rằng phải làm kiểm tra kỹ lưỡng hơn, vì Úc Ngôn vẫn luôn miệng nói đau bụng.Nhưng bác sĩ lại nói: "Có lẽ cậu ấy không phải là đau bụng."Sắc mặt Úc Ngôn càng tái nhợt, Trịnh Đình Dương chỉ cảm thấy ông ta là lang băm, suýt chút nữa đã ra hiệu cho trợ lý Lâm kéo người ra ngoài.Bác sĩ tiếp tục: " Mà là đau dạ dày, đói bụng rồi."Úc Ngôn run lên trong lòng Trịnh Đình Dương, lau lau nước mắt: "A?"Đói bụng sao?Đúng rồi... Cậu đã ăn hết kẹo sữa mà Trịnh Đình Dương mang cho, rồi quên luôn chuyện ăn cơm, thảo nào đầu óc cứ choáng váng, hóa ra là đói..."Trong thời kỳ mang thai cần phải bổ sung đầy đủ dinh dưỡng. Nếu cha đứa bé là Beta không có pheromone, thì bình thường có thể dùng thêm thuốc dinh dưỡng để hỗ trợ giảm mất cân bằng tuyến thể. Cơ thể Omega vốn đã yếu ớt, người nhà càng phải chú ý nhiều hơn, hạ đường huyết không phải là chuyện nhỏ, nhất định phải để tâm. Về nhà phải nằm nghỉ ngơi nhiều hơn, ăn nhiều protein vào." Omega trong thời kỳ mang thai bình thường cần một lượng lớn pheromone để làm dưỡng chất, thường sẽ bổ sung bằng cách giao hợp vào kỳ phát tình. Nếu bạn đời là Beta, Omega mang thai càng cần phải cẩn trọng, bởi vì dưỡng chất duy nhất của em bé chỉ có thể hấp thụ từ ba. Thân thể Omega vốn đã yếu, càng cần được che chở cẩn thận, cả dinh dưỡng và nghỉ ngơi đều phải đầy đủ.Bác sĩ vừa dặn dò vừa lật xem bệnh án của Úc Ngôn: "Cân nặng thấp hơn mức bình thường, tình trạng này không tốt lắm đâu. Trước đây cậu có chuẩn bị mang thai không?"Úc Ngôn mãi mới nhận ra vấn đề, vội vàng lau nước mắt. Cơn đau bụng khiến mặt cậu tái nhợt, mà điều đáng xấu hổ hơn cả là...Làm gì có ai đói đến mức đau bụng mà lại không nhận ra chứ!Tai cậu đỏ bừng, nấc nhẹ hai tiếng, định rời khỏi vòng tay của người phía sau, nhưng lúc này mới phát hiện mình đã bị hắn ôm chặt lấy."Không có chuẩn bị trước. Nhưng em ấy đói đến mức nghiêm trọng như vậy, có phải dạ dày hoặc đường ruột có vấn đề không? Kiểm tra có mất nhiều thời gian không?" Trịnh Đình Dương hỏi.Bác sĩ hơi nhướng mày, thầm nghĩ người chồng này quan sát thật tỉ mỉ.Ông đẩy gọng kính, đáp: "Đói bình thường sẽ không đến mức nghiêm trọng như vậy, có khả năng là co thắt dạ dày, trước đây đã từng bị như vậy chưa? Trong bệnh án không có mục nào về bệnh dạ dày cả."Trịnh Đình Dương kiên nhẫn vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu: "Nói cho bác sĩ biết, trước đây em có bị như vậy không?"Giọng hắn rất bình tĩnh, ngữ điệu không hề lên cao, chỉ như một người chồng quan tâm vợ mình, không hề có ý cười nhạo cậu. Úc Ngôn chớp chớp mắt, cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Thỉnh thoảng có... nhưng chưa bao giờ đau như hôm nay.""Là bị đói hay là do ốm nghén?"Úc Ngôn cụp mắt xuống, không biết nên trả lời thế nào, như thể đây là một chuyện rất khó mở miệng.Trịnh Đình Dương đưa tay xoa đầu cậu, trấn an: "Không sao đâu."Sau đó hắn đi ra ngoài nói chuyện riêng với bác sĩ, đồng thời lấy ra từ túi áo vest một viên kẹo sữa, đưa cho Úc Ngôn ngậm tạm. Trợ lý Lâm trước đó cũng đã đi ra ngoài mua đồ ăn.Sau khi đắp chăn kín cho Úc Ngôn, Trịnh Đình Dương mới rời khỏi phòng.Úc Ngôn khẽ chạm vào bụng mình, rồi lại đặt tay lên tim. Trái tim và thần kinh đang căng chặt của cậu vì sự xuất hiện của Trịnh Đình Dương mà đã trở nên bình tĩnh lại.Cứ như thể... chỉ cần có hắn ở đây, cậu sẽ không còn thấy sợ nữa.Nhờ bác sĩ nhắc nhở, lúc này Úc Ngôn mới chợt nhớ ra nguyên nhân mình bị đau dạ dày. Thời điểm nhà họ Úc vừa phá sản, cậu sợ chủ nợ tìm đến, trốn trong nhà không dám mở cửa cũng không thể ra ngoài, cả người đói đến choáng váng. Sau này lại mấy lần bị chủ nợ áp bách, có lẽ căn bệnh dạ dày cũng bắt đầu từ khi đó.Úc Ngôn nhìn cái thân thể mới nhịn đói hai bữa đã muốn đình công này, không khỏi có chút bực mình, giận mình vô dụng. Cậu cũng không muốn bị bệnh, không muốn giống như con ruồi mất đầu hoảng loạn mà sợ hãi lo lắng cho đứa bé trong bụng, nhưng Omega vốn là như vậy, cũng chỉ có thể như vậy.Ngước mắt nhìn lên, cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Trịnh Đình Dương đang nói chuyện với bác sĩ. Bờ vai rộng lớn của hắn che mất phần lớn cửa kính, chỉ có thể lờ mờ trông thấy vẻ mặt khó xử của bác sĩ, cũng không biết hai người họ đang bàn bạc điều gì.*Bên ngoài hành lang."Trường hợp mà ngài nói cũng có khả năng xảy ra. Nhịn đói lâu ngày là nguyên nhân chính gây ra bệnh dạ dày. Trong thai kỳ, cơ thể omega sẽ yếu hơn một chút, nhưng chỉ cần chú ý khám thai định kỳ là sẽ ổn thôi. Thực đơn ba bữa trong ngày cũng rất quan trọng, cần phải nghiên cứu tỉ mỉ, bệnh dạ dày quan trọng nhất là phải kiên trì điều dưỡng."Trịnh Đình Dương gật đầu: "Được."Bác sĩ kê một đơn thuốc, bảo hắn xuống dưới lấy thuốc.Vì không có pheromone, trong thời gian cậu mang thai, hắn không thể xoa dịu bằng cách bổ sung pheromone như Alpha. Bởi vậy mà trong thuốc của Úc Ngôn có thêm nhiều thành phần hormone, dùng để làm dịu những khó chịu trong thai kỳ của cậu.Trịnh Đình Dương cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, sắc mặt trầm xuống.Từ phía xa, một bác sĩ mặc áo blouse trắng đang nói cười với mấy cô y tá ở quầy y tá liếc nhìn thấy hắn, dáng vẻ cà lơ phất phơ ngậm kẹo mút đi tới."Vch! Sao cậu lại tới đây?" Đôi mắt anh ta trừng lớn, đầy vẻ kinh ngạc.Anh ta liếc nhanh vào phòng bệnh, nhìn thấy Omega bên trong đang ngơ ngác nằm trên giường, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà:"Đệt... Cậu cmn không phải thật sự ép người ta lên giường đấy chứ?!""Trịnh Đình Dương, cậu phát điên cũng phải nhìn xem thời điểm chứ! Cậu ta đang mang thai đấy! Đứa bé trong bụng không phải là con của cậu sao? Cậu thật sự cưỡng ép cậu ta?? Sao lại lăn lộn đến mức phải vào bệnh viện, bị thương ở đâu? Đứa bé không sao chứ?"Trịnh Đình Dương túm lấy cổ áo hắn kéo sang một bên: "Đừng làm em ấy sợ."Người đàn ông bị hắn vặn cổ tay, lưng đập mạnh vào tường "bịch" một tiếng, đau đến nhe răng trợn mắt: "Mẹ nó... nhẹ tay chút đi..."Trên túi áo blouse trắng của anh ta có kẹp bảng tên: Trưởng khoa Tâm thần và Tâm lý học - Cảnh Thần.Trịnh Đình Dương xoa xoa mi tâm: "Em ấy không biết cậu, sợ người lạ. Tôi cảnh cáo cậu, đừng nói chuyện với em ấy."Cảnh Thần làm bộ ôm ngực: " Ai u, sợ quá đi~ Nếu tôi lỡ nói chuyện với cậu ta, cậu sẽ ném tôi xuống biển cho cá mập ăn thịt hả~"Trịnh Đình Dương liếc anh ta một cái đầy ý cảnh cáo. Cảnh Thần lập tức giơ tay đầu hàng, anh biết quá rõ con người này khi phát điên sẽ đáng sợ thế nào, không muốn đắc tội với kẻ điên."Rốt cuộc là có chuyện gì? Mặt ủ mày ê thế kia, sao kết hôn rồi mà liều lượng thuốc còn tăng lên nữa? Cưới được người thầm yêu mười mấy năm mà không vui sao?"Đôi mày của Trịnh Đình Dương giãn ra đôi chút: "Vui.""Chỉ sợ vui mừng quá sớm lại không tốt."Hắn bực bội xoa thái dương, không ngờ rằng lăn lộn ở bến cảng bao nhiêu năm, giờ lại bị một đứa nhóc chưa ra đời làm cho tâm phiền ý loạn.Một đứa bé sao lại có thể khiến người ta đau đầu như thế này?Cảnh Thần nghiêng đầu dò xét, ghé mắt nhìn trộm Omega bên trong phòng bệnh qua cửa kính: "Trông ngoan thật, bảo sao cậu lại thích.""Đổi lại là tôi, tôi cũng thích." Vừa dứt lời, Cảnh Thần liền cảm nhận được sát khí sau lưng, vội vàng xin tha.Cảnh Thần biết rất rõ, người này vừa điên vừa tàn nhẫn, nếu không đã chẳng thể trong vòng 5 năm ngắn ngủi từ một công nhân không một xu dính túi từng bước leo lên vị trí Tổng Giám đốc điều hành Tập đoàn Trường Hành như hiện tại.Tin tức hôm nay anh ta cũng đã xem, nội bộ tập đoàn Quảng Mậu bây giờ chắc hẳn đang loạn thành một tổ ong vò vẽ. Trịnh Đình Dương nhậm chức tân Tổng Giám đốc điều hành, tâm tư sâu sắc, thâm sâu khó đoán lại giỏi ẩn nhẫn, thoạt nhìn như không gì có thể cản nổi hắn. Có ai ngờ rằng một người đàn ông như vậy lại có thể vào 5 năm trước gõ cửa phòng khám tâm lý của anh ta, da thịt sau gáy bị chính mình cắt ra máu chảy đầm đìa, điên cuồng hỏi anh rốt cuộc phải cắt bỏ cơ quan gì, cấy ghép cơ quan gì mới có thể biến thành Alpha.Con người khi 16 tuổi sẽ trải qua quá trình phân hóa lần hai. Tuyến thể là cơ quan được hình thành sau đó, gắn liền vào cơ thể. Alpha và Omega bình thường nếu cắt bỏ tuyến thể đều phải đối mặt với nguy cơ bị liệt nửa người rất cao. Còn Beta... cả đời cũng không thể trở thành bất cứ giới tính nào khác.Giống như trong cơ thể con người không thể cùng lúc tồn tại ba quả thận vậy.Beta mãi mãi chỉ có thể là Beta.
Wattpad @vietquatnho250************************************Hàng mi Úc Ngôn ướt đẫm, cậu kinh hoảng nép mình trong vòng tay Trịnh Đình Dương nghẹn ngào hồi lâu. Tuyến thể sau gáy cậu tỏa hương thơm ngào ngạt, những Alpha xung quanh ngửi được mùi hương đều bắt đầu ráo riết tìm kiếm nguồn gốc.Nhận ra điều gì đó, Trịnh Đình Dương đưa tay che gáy cậu lại, cởi áo khoác phủ lên người cậu rồi ôm chặt vào lòng. Đôi mắt lạnh lẽo của hắn quét khắp phòng bệnh, như có một loại áp lực vô hình khiến người ta nghẹt thở. Những người xung quanh vội vàng dời mắt đi.Trợ lý Lâm vội vã xuống thông báo, phòng bệnh đơn đã được sắp xếp xong.Y tế ngoại khoa ở Hải Thành rất tốt, bác sĩ cũng rất chuyên nghiệp, rất nhanh đã chẩn đoán ra Úc Ngôn đang mang thai nên cơ thể mẫn cảm, bị dị ứng với miếng dán ức chế. Bác sĩ dặn dò cậu sau này cố gắng tránh ra ngoài vào thời kỳ phát tình. Y tá cẩn thận băng bó vết thương trên lòng bàn tay cho cậu, trong lúc làm còn không nhịn được mà liếc nhìn thêm vài lần.Úc Ngôn đến giờ vẫn chưa hết kinh hoảng, cậu cẩn thận xoa nhẹ bụng nhỏ nhô lên, môi mềm mím lại, lúm đồng tiền hằn sâu. Nước mắt thi thoảng lại rơi xuống mu bàn tay, khiến cả người xa lạ nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng.Thoạt nhìn trông cậu tuổi không lớn, sao lại mang thai sớm như vậy?Mãi đến khi nhìn thấy bệnh án ghi Úc Ngôn đã 24 tuổi, y tá mới giật mình cảm thán, gương mặt nhỏ nhắn búng ra sữa này của cậu trông chẳng khác gì thiếu niên mới trưởng thành."Bảo bảo có khỏe không?" Nhịp tim Dụ Ngôn dần ổn định lại, vội vàng hỏi, trong giọng nói vẫn còn run rẩy.Trịnh Đình Dương chăm chú nhìn bàn tay vừa được băng bó của cậu, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt: "Còn đau không? Có cần dùng tiêm giảm đau không?"Úc Ngôn lắc đầu: "Không được, như vậy sẽ làm bảo bảo ngốc mất... Không đau lắm đâu."Ngụ ý là đau, nhưng cậu có thể nhịn."Có ngốc cũng nuôi được, không sao cả.""Không sao mà, không đau lắm đâu..." Cậu lau lau nước mắt, giọng nói vẫn còn run rẩy vì đau.Trịnh Đình Dương hít sâu một hơi, giấu đi vài phần tức giận trong mắt. Hắn quay đầu ra hiệu cho trợ lý Lâm, bảo anh ta đi tìm y tá để mang tiêm giảm đau đến.Úc Ngôn thậm chí còn không nhớ nổi mình ngất đi như thế nào.Cả buổi trưa cậu chơi đùa với Đại Quýt trong nhà, vì tiệm hoa mới nhập về một lô hoa bách hợp, mà mèo lại không ngửi được mùi hoa này, nên cậu cố ý mở lớn cửa sổ để thông gió. Có lẽ là do dị ứng cộng thêm luồng gió lạnh, khiến cơ thể cậu bị kích thích, sốt cao đột ngột.Tối đến chỉ có một đơn giao hàng, cậu mới làm được một nửa, còn đang cắt tỉa cành hoa thì cả người bỗng ngã xuống. Chiếc dao rọc giấy theo dọc lòng bàn tay cậu rạch ra một đường, máu nhanh chóng tụ lại thành một vệt đỏ thẫm.Khả năng đông máu của Omega cấp cao thường không tốt lắm, nồng độ pheromone càng cao, thể chất càng mềm yếu, mà sự hình thành pheromone của Omega còn có thể cản trở quá trình đông máu.Úc Ngôn vốn dĩ không định để cho Trịnh Đình Dương biết chuyện.Trên đường đến bệnh viện, cơn đau bụng mới khiến cậu sợ hãi bật khóc. Sau đó, cậu mới nhận ra lòng bàn tay cũng đang bị thương, hoảng hốt đến mức tim đập thình thịch.Cậu không phải là một người có thể gánh vác mọi chuyện. Khi phong ba kéo đến, thứ duy nhất cậu có thể làm là rơi vào tuyệt vọng và khóc lóc.Úc Ngôn biết mình vô dụng, nhưng lại không muốn để Trịnh Đình Dương nhìn thấy bộ dạng chật vật của chính mình.Nhìn lại bản thân bây giờ, cậu thật sự đã bị cha bảo bọc quá lâu, đến mức trở thành một kẻ vô dụng thật rồi.Cậu nghĩ đến mà buồn bã, không hiểu tại sao mình lại kém cỏi đến vậy. Một người trưởng thành như cậu mà còn không thể chăm sóc tử tế cho đứa bé trong bụng. Hốc mắt cậu đỏ hoe, bụng nhỏ run lên theo từng tiếng nức nở: "Em lúc nào cũng làm hỏng những chuyện nhỏ nhặt như vậy ..."Trịnh Đình Dương ngồi xổm xuống, cẩn thận lau nước mắt trên mặt cậu: "Mang thai rất vất vả, em còn vừa mang thai vừa làm việc, em rất giỏi."Úc Ngôn lí nhí hỏi bằng giọng mềm mại: "Thật không?""Thật.""Cảm ơn anh... không chê em phiền phức." Cậu có chút áy náy chu cái miệng nhỏ nhắn, trông giống hệt một chú cá nhỏ đang thổi bong bóng.Trịnh Đình Dương không để ý đến sự câu nệ của cậu, chỉ xoa nhẹ đầu cậu: "Không có gì."Một lát sau, Trịnh Đình Dương tìm đến không ít bác sĩ kiểm tra bụng cho Úc Ngôn.Gương mặt hắn trầm xuống, dọa bác sĩ tưởng có chuyện nghiêm trọng hay bệnh khó chữa gì. Nhưng sau khi nghe nhịp tim thai một lúc, sắc mặt bác sĩ trở nên bất đắc dĩ.Trịnh Đình Dương còn cho rằng phải làm kiểm tra kỹ lưỡng hơn, vì Úc Ngôn vẫn luôn miệng nói đau bụng.Nhưng bác sĩ lại nói: "Có lẽ cậu ấy không phải là đau bụng."Sắc mặt Úc Ngôn càng tái nhợt, Trịnh Đình Dương chỉ cảm thấy ông ta là lang băm, suýt chút nữa đã ra hiệu cho trợ lý Lâm kéo người ra ngoài.Bác sĩ tiếp tục: " Mà là đau dạ dày, đói bụng rồi."Úc Ngôn run lên trong lòng Trịnh Đình Dương, lau lau nước mắt: "A?"Đói bụng sao?Đúng rồi... Cậu đã ăn hết kẹo sữa mà Trịnh Đình Dương mang cho, rồi quên luôn chuyện ăn cơm, thảo nào đầu óc cứ choáng váng, hóa ra là đói..."Trong thời kỳ mang thai cần phải bổ sung đầy đủ dinh dưỡng. Nếu cha đứa bé là Beta không có pheromone, thì bình thường có thể dùng thêm thuốc dinh dưỡng để hỗ trợ giảm mất cân bằng tuyến thể. Cơ thể Omega vốn đã yếu ớt, người nhà càng phải chú ý nhiều hơn, hạ đường huyết không phải là chuyện nhỏ, nhất định phải để tâm. Về nhà phải nằm nghỉ ngơi nhiều hơn, ăn nhiều protein vào." Omega trong thời kỳ mang thai bình thường cần một lượng lớn pheromone để làm dưỡng chất, thường sẽ bổ sung bằng cách giao hợp vào kỳ phát tình. Nếu bạn đời là Beta, Omega mang thai càng cần phải cẩn trọng, bởi vì dưỡng chất duy nhất của em bé chỉ có thể hấp thụ từ ba. Thân thể Omega vốn đã yếu, càng cần được che chở cẩn thận, cả dinh dưỡng và nghỉ ngơi đều phải đầy đủ.Bác sĩ vừa dặn dò vừa lật xem bệnh án của Úc Ngôn: "Cân nặng thấp hơn mức bình thường, tình trạng này không tốt lắm đâu. Trước đây cậu có chuẩn bị mang thai không?"Úc Ngôn mãi mới nhận ra vấn đề, vội vàng lau nước mắt. Cơn đau bụng khiến mặt cậu tái nhợt, mà điều đáng xấu hổ hơn cả là...Làm gì có ai đói đến mức đau bụng mà lại không nhận ra chứ!Tai cậu đỏ bừng, nấc nhẹ hai tiếng, định rời khỏi vòng tay của người phía sau, nhưng lúc này mới phát hiện mình đã bị hắn ôm chặt lấy."Không có chuẩn bị trước. Nhưng em ấy đói đến mức nghiêm trọng như vậy, có phải dạ dày hoặc đường ruột có vấn đề không? Kiểm tra có mất nhiều thời gian không?" Trịnh Đình Dương hỏi.Bác sĩ hơi nhướng mày, thầm nghĩ người chồng này quan sát thật tỉ mỉ.Ông đẩy gọng kính, đáp: "Đói bình thường sẽ không đến mức nghiêm trọng như vậy, có khả năng là co thắt dạ dày, trước đây đã từng bị như vậy chưa? Trong bệnh án không có mục nào về bệnh dạ dày cả."Trịnh Đình Dương kiên nhẫn vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu: "Nói cho bác sĩ biết, trước đây em có bị như vậy không?"Giọng hắn rất bình tĩnh, ngữ điệu không hề lên cao, chỉ như một người chồng quan tâm vợ mình, không hề có ý cười nhạo cậu. Úc Ngôn chớp chớp mắt, cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Thỉnh thoảng có... nhưng chưa bao giờ đau như hôm nay.""Là bị đói hay là do ốm nghén?"Úc Ngôn cụp mắt xuống, không biết nên trả lời thế nào, như thể đây là một chuyện rất khó mở miệng.Trịnh Đình Dương đưa tay xoa đầu cậu, trấn an: "Không sao đâu."Sau đó hắn đi ra ngoài nói chuyện riêng với bác sĩ, đồng thời lấy ra từ túi áo vest một viên kẹo sữa, đưa cho Úc Ngôn ngậm tạm. Trợ lý Lâm trước đó cũng đã đi ra ngoài mua đồ ăn.Sau khi đắp chăn kín cho Úc Ngôn, Trịnh Đình Dương mới rời khỏi phòng.Úc Ngôn khẽ chạm vào bụng mình, rồi lại đặt tay lên tim. Trái tim và thần kinh đang căng chặt của cậu vì sự xuất hiện của Trịnh Đình Dương mà đã trở nên bình tĩnh lại.Cứ như thể... chỉ cần có hắn ở đây, cậu sẽ không còn thấy sợ nữa.Nhờ bác sĩ nhắc nhở, lúc này Úc Ngôn mới chợt nhớ ra nguyên nhân mình bị đau dạ dày. Thời điểm nhà họ Úc vừa phá sản, cậu sợ chủ nợ tìm đến, trốn trong nhà không dám mở cửa cũng không thể ra ngoài, cả người đói đến choáng váng. Sau này lại mấy lần bị chủ nợ áp bách, có lẽ căn bệnh dạ dày cũng bắt đầu từ khi đó.Úc Ngôn nhìn cái thân thể mới nhịn đói hai bữa đã muốn đình công này, không khỏi có chút bực mình, giận mình vô dụng. Cậu cũng không muốn bị bệnh, không muốn giống như con ruồi mất đầu hoảng loạn mà sợ hãi lo lắng cho đứa bé trong bụng, nhưng Omega vốn là như vậy, cũng chỉ có thể như vậy.Ngước mắt nhìn lên, cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Trịnh Đình Dương đang nói chuyện với bác sĩ. Bờ vai rộng lớn của hắn che mất phần lớn cửa kính, chỉ có thể lờ mờ trông thấy vẻ mặt khó xử của bác sĩ, cũng không biết hai người họ đang bàn bạc điều gì.*Bên ngoài hành lang."Trường hợp mà ngài nói cũng có khả năng xảy ra. Nhịn đói lâu ngày là nguyên nhân chính gây ra bệnh dạ dày. Trong thai kỳ, cơ thể omega sẽ yếu hơn một chút, nhưng chỉ cần chú ý khám thai định kỳ là sẽ ổn thôi. Thực đơn ba bữa trong ngày cũng rất quan trọng, cần phải nghiên cứu tỉ mỉ, bệnh dạ dày quan trọng nhất là phải kiên trì điều dưỡng."Trịnh Đình Dương gật đầu: "Được."Bác sĩ kê một đơn thuốc, bảo hắn xuống dưới lấy thuốc.Vì không có pheromone, trong thời gian cậu mang thai, hắn không thể xoa dịu bằng cách bổ sung pheromone như Alpha. Bởi vậy mà trong thuốc của Úc Ngôn có thêm nhiều thành phần hormone, dùng để làm dịu những khó chịu trong thai kỳ của cậu.Trịnh Đình Dương cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, sắc mặt trầm xuống.Từ phía xa, một bác sĩ mặc áo blouse trắng đang nói cười với mấy cô y tá ở quầy y tá liếc nhìn thấy hắn, dáng vẻ cà lơ phất phơ ngậm kẹo mút đi tới."Vch! Sao cậu lại tới đây?" Đôi mắt anh ta trừng lớn, đầy vẻ kinh ngạc.Anh ta liếc nhanh vào phòng bệnh, nhìn thấy Omega bên trong đang ngơ ngác nằm trên giường, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà:"Đệt... Cậu cmn không phải thật sự ép người ta lên giường đấy chứ?!""Trịnh Đình Dương, cậu phát điên cũng phải nhìn xem thời điểm chứ! Cậu ta đang mang thai đấy! Đứa bé trong bụng không phải là con của cậu sao? Cậu thật sự cưỡng ép cậu ta?? Sao lại lăn lộn đến mức phải vào bệnh viện, bị thương ở đâu? Đứa bé không sao chứ?"Trịnh Đình Dương túm lấy cổ áo hắn kéo sang một bên: "Đừng làm em ấy sợ."Người đàn ông bị hắn vặn cổ tay, lưng đập mạnh vào tường "bịch" một tiếng, đau đến nhe răng trợn mắt: "Mẹ nó... nhẹ tay chút đi..."Trên túi áo blouse trắng của anh ta có kẹp bảng tên: Trưởng khoa Tâm thần và Tâm lý học - Cảnh Thần.Trịnh Đình Dương xoa xoa mi tâm: "Em ấy không biết cậu, sợ người lạ. Tôi cảnh cáo cậu, đừng nói chuyện với em ấy."Cảnh Thần làm bộ ôm ngực: " Ai u, sợ quá đi~ Nếu tôi lỡ nói chuyện với cậu ta, cậu sẽ ném tôi xuống biển cho cá mập ăn thịt hả~"Trịnh Đình Dương liếc anh ta một cái đầy ý cảnh cáo. Cảnh Thần lập tức giơ tay đầu hàng, anh biết quá rõ con người này khi phát điên sẽ đáng sợ thế nào, không muốn đắc tội với kẻ điên."Rốt cuộc là có chuyện gì? Mặt ủ mày ê thế kia, sao kết hôn rồi mà liều lượng thuốc còn tăng lên nữa? Cưới được người thầm yêu mười mấy năm mà không vui sao?"Đôi mày của Trịnh Đình Dương giãn ra đôi chút: "Vui.""Chỉ sợ vui mừng quá sớm lại không tốt."Hắn bực bội xoa thái dương, không ngờ rằng lăn lộn ở bến cảng bao nhiêu năm, giờ lại bị một đứa nhóc chưa ra đời làm cho tâm phiền ý loạn.Một đứa bé sao lại có thể khiến người ta đau đầu như thế này?Cảnh Thần nghiêng đầu dò xét, ghé mắt nhìn trộm Omega bên trong phòng bệnh qua cửa kính: "Trông ngoan thật, bảo sao cậu lại thích.""Đổi lại là tôi, tôi cũng thích." Vừa dứt lời, Cảnh Thần liền cảm nhận được sát khí sau lưng, vội vàng xin tha.Cảnh Thần biết rất rõ, người này vừa điên vừa tàn nhẫn, nếu không đã chẳng thể trong vòng 5 năm ngắn ngủi từ một công nhân không một xu dính túi từng bước leo lên vị trí Tổng Giám đốc điều hành Tập đoàn Trường Hành như hiện tại.Tin tức hôm nay anh ta cũng đã xem, nội bộ tập đoàn Quảng Mậu bây giờ chắc hẳn đang loạn thành một tổ ong vò vẽ. Trịnh Đình Dương nhậm chức tân Tổng Giám đốc điều hành, tâm tư sâu sắc, thâm sâu khó đoán lại giỏi ẩn nhẫn, thoạt nhìn như không gì có thể cản nổi hắn. Có ai ngờ rằng một người đàn ông như vậy lại có thể vào 5 năm trước gõ cửa phòng khám tâm lý của anh ta, da thịt sau gáy bị chính mình cắt ra máu chảy đầm đìa, điên cuồng hỏi anh rốt cuộc phải cắt bỏ cơ quan gì, cấy ghép cơ quan gì mới có thể biến thành Alpha.Con người khi 16 tuổi sẽ trải qua quá trình phân hóa lần hai. Tuyến thể là cơ quan được hình thành sau đó, gắn liền vào cơ thể. Alpha và Omega bình thường nếu cắt bỏ tuyến thể đều phải đối mặt với nguy cơ bị liệt nửa người rất cao. Còn Beta... cả đời cũng không thể trở thành bất cứ giới tính nào khác.Giống như trong cơ thể con người không thể cùng lúc tồn tại ba quả thận vậy.Beta mãi mãi chỉ có thể là Beta.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me