1095 Ngay Toi Tim Lai Anh Sang
Các nghi lễ như rước dâu hay các tập tục truyền thống phải thực hiện trước khi cưới đã bắt đầu từ sáng sớm, hiển nhiên anh và cô phải dậy từ lúc gà chưa gáy để chuẩn bị. Lễ cưới tuy đã xong xuôi vào lúc 2 giờ chiều, nhưng vẫn còn nhiều người thân, đối tác ở lại trò chuyện hay bàn về công việc. Vậy nên, tới tầm chiều tối, đám cưới mới thật sự kết thúc. Hai người, đi đi lại lại, tiếp bao khách quý, hoạt động hết công suất trong thời gian dài. Đến khi về nhà, toàn thân cô đã mệt rã rời, chỉ muốn nhảy lên giường đánh một giấc thật ngon. Lê Hứa Vĩ: "Tắm đi đã cô nương."Thế là Quý Thanh Nhi bị anh dựng dậy đẩy vào nhà vệ sinh. Tắm xong, cô cũng tỉnh hơn phần nào, bao uể oải đã bay đi gần hết. Nhờ vậy, Thanh Nhi mới còn sức lực ngồi trước bàn trang điểm sấy khô tóc rồi chải đầu. Không lâu sau, anh cũng tắm xong. Anh cầm một chiếc khăn tắm để lau đầu, xong tiện tay quăng luôn vào sọt đồ dơ. Lê Hứa Vĩ tuỳ ý chọn một chiếc quần đùi đơn giản, phần trên anh không mặc gì, cứ thế bước ra chẳng ngại ngần. Tóc anh chưa khô hẳn, còn nhỏ giọt. Từng hạt rơi vào xương quai xanh rồi chạy dọc xuống phần ngực săn chắc, phập phồng. Quý Thanh Nhi nhìn chằm chằm người đàn ông phản chiếu trong gương, mắt cô đảo trên đảo dưới. Từ gương mặt điển trai như được điêu khắc đến bắp tay rắn rỏi, khoẻ khoắn và cơ bụng rõ ràng không tì vết.Bắt gặp được cặp mắt không yên phận kia đang dán lên cơ thể mình, Hứa Vĩ liền cảm thấy những ngày tháng bản thân toàn lực dồn cơ siết tạ quả thật không uổng phí.
Anh sải bước chân rộng tiến về phía cô. Thanh Nhi theo phản xạ quay đầu, ánh mắt lúng túng chẳng biết nên đặt vào đâu mới phải.Chốc chốc, Lê Hứa Vĩ đã lù lù đứng ngay phía sau, cúi đầu mỉm cười với cô trong gương. Hai tay anh vòng qua ôm lấy eo Thanh Nhi, rồi lại dụi dụi má của mình chạm vào má cô."Tóc anh dính vào mặt em hết rồi." - Cô dùng một chút sức muốn đẩy đầu anh ra, nhưng tiệt nhiên vẫn không chút xi nhê, mái tóc rũ rượi cọ qua cọ lại trên gương mặt.Máu điên nổi lên, cô gằn giọng, "Lê Hứa Vĩ, em bảo là đừng!""Anh có nghe kh..."Lời còn chưa dứt, cả cơ thể đã bị một lực nhấc bổng hẳn lên.
Anh một tay đỡ lấy nách, tay kia vòng qua bợ lấy bụng cô, tựa hồ đang xách một con mèo."Làm trò gì đấy?! Thả em xuống!" "Mau thả em xuống! Không đùa đâu!"Sức phản kháng bằng không. Quý Thanh Nhi chỉ còn biết quơ quào tay chân loạn xạ giữa thinh không.Đầu gối anh chống trước lên giường khiến chiếc giường lún sâu một khoảng. Sau đó anh đỡ cô nằm xuống; chiếc giường đàn hồi vài giây, bản thân anh cũng đã yên vị.Cô quay lưng về phía Hứa Vĩ, ngại ngùng. Song cũng hận không thể đấm chết anh ấy.Qua lớp vải áo phông, cô vẫn cảm nhận được cánh tay to và săn của anh đang ôm trọn lấy eo mình, những ngón tay còn bất giác ấn chặt như thể sợ rằng sẽ bị ai tước đi.Kì thực Thanh Nhi không dám mảy may cử động. Ngay cả nhịp thở cũng cố gắng điều tiết sao cho thật nhẹ, thật khẽ khàng, đến mức lồng ngực cũng chẳng nhấp nhô căng phồng.Chợt, anh dụi đầu vào hõm cổ cô, để lại một nụ hôn.Lúc ấy, cô vẫn chưa kịp cập nhật tình hình, chỉ có cảm giác nhồn nhột chớp nhoáng ở cổ, hoàn toàn không nhận thức về nụ hôn. Mãi sau khi ổn định lại tinh thần, Thanh Nhi mới thật sự ngộ ra hành động vừa rồi của anh.Theo đó, vành tai thành thật ửng đỏ, cả người nóng ran như có lửa tuần hoàn.Cô lấy hai tay che đi gương mặt đang bốc khói bừng bừng."Tên khốn nhà anh..." - Cô lí nhí."..."Tên "vô sỉ" kia không phản hồi.Thanh Nhi tò mò: "Anh ngủ chưa?" Đáp lại là khoảng im ắng. Rốt cuộc đinh ninh anh đã ngủ, cô chẳng hề mang theo chút phòng bị, trực tiếp xoay người lại kiểm tra."Sao thế?"Giọng anh thản nhiên, cặp mắt cong lên, không kiêng dè mà nhìn thẳng. Lê Hứa Vĩ biểu lộ niềm vui sướng tột cùng qua điệu cười ranh mãnh, dường như đã tiên đoán được từng đường đi nước bước của cô.Bị chơi một vố, Quý Thanh Nhi phát cáu đến nghiến răng nghiến lợi, theo phản xạ định giơ tay đẩy người anh ra, nhân tiện giáng xuống một cú đánh.Nhưng, đương nhiên rồi, cô làm sao chống trả cho đặng.
Hơn nữa còn khiến cho bản tính trêu ghẹo vốn có của anh nổi lên. Bàn tay đang vòng qua eo cô càng siết chặt hơn, chỉ dùng ít sức đã dứt khoát kéo cả người cô áp sát, mặt đối mặt, môi kề môi. Thậm chí cảm nhận rất rõ hơi thở ấm nóng và nhịp tim dồn dập của đối phương.Ván cờ này anh triệt để chiến thắng.
Anh sải bước chân rộng tiến về phía cô. Thanh Nhi theo phản xạ quay đầu, ánh mắt lúng túng chẳng biết nên đặt vào đâu mới phải.Chốc chốc, Lê Hứa Vĩ đã lù lù đứng ngay phía sau, cúi đầu mỉm cười với cô trong gương. Hai tay anh vòng qua ôm lấy eo Thanh Nhi, rồi lại dụi dụi má của mình chạm vào má cô."Tóc anh dính vào mặt em hết rồi." - Cô dùng một chút sức muốn đẩy đầu anh ra, nhưng tiệt nhiên vẫn không chút xi nhê, mái tóc rũ rượi cọ qua cọ lại trên gương mặt.Máu điên nổi lên, cô gằn giọng, "Lê Hứa Vĩ, em bảo là đừng!""Anh có nghe kh..."Lời còn chưa dứt, cả cơ thể đã bị một lực nhấc bổng hẳn lên.
Anh một tay đỡ lấy nách, tay kia vòng qua bợ lấy bụng cô, tựa hồ đang xách một con mèo."Làm trò gì đấy?! Thả em xuống!" "Mau thả em xuống! Không đùa đâu!"Sức phản kháng bằng không. Quý Thanh Nhi chỉ còn biết quơ quào tay chân loạn xạ giữa thinh không.Đầu gối anh chống trước lên giường khiến chiếc giường lún sâu một khoảng. Sau đó anh đỡ cô nằm xuống; chiếc giường đàn hồi vài giây, bản thân anh cũng đã yên vị.Cô quay lưng về phía Hứa Vĩ, ngại ngùng. Song cũng hận không thể đấm chết anh ấy.Qua lớp vải áo phông, cô vẫn cảm nhận được cánh tay to và săn của anh đang ôm trọn lấy eo mình, những ngón tay còn bất giác ấn chặt như thể sợ rằng sẽ bị ai tước đi.Kì thực Thanh Nhi không dám mảy may cử động. Ngay cả nhịp thở cũng cố gắng điều tiết sao cho thật nhẹ, thật khẽ khàng, đến mức lồng ngực cũng chẳng nhấp nhô căng phồng.Chợt, anh dụi đầu vào hõm cổ cô, để lại một nụ hôn.Lúc ấy, cô vẫn chưa kịp cập nhật tình hình, chỉ có cảm giác nhồn nhột chớp nhoáng ở cổ, hoàn toàn không nhận thức về nụ hôn. Mãi sau khi ổn định lại tinh thần, Thanh Nhi mới thật sự ngộ ra hành động vừa rồi của anh.Theo đó, vành tai thành thật ửng đỏ, cả người nóng ran như có lửa tuần hoàn.Cô lấy hai tay che đi gương mặt đang bốc khói bừng bừng."Tên khốn nhà anh..." - Cô lí nhí."..."Tên "vô sỉ" kia không phản hồi.Thanh Nhi tò mò: "Anh ngủ chưa?" Đáp lại là khoảng im ắng. Rốt cuộc đinh ninh anh đã ngủ, cô chẳng hề mang theo chút phòng bị, trực tiếp xoay người lại kiểm tra."Sao thế?"Giọng anh thản nhiên, cặp mắt cong lên, không kiêng dè mà nhìn thẳng. Lê Hứa Vĩ biểu lộ niềm vui sướng tột cùng qua điệu cười ranh mãnh, dường như đã tiên đoán được từng đường đi nước bước của cô.Bị chơi một vố, Quý Thanh Nhi phát cáu đến nghiến răng nghiến lợi, theo phản xạ định giơ tay đẩy người anh ra, nhân tiện giáng xuống một cú đánh.Nhưng, đương nhiên rồi, cô làm sao chống trả cho đặng.
Hơn nữa còn khiến cho bản tính trêu ghẹo vốn có của anh nổi lên. Bàn tay đang vòng qua eo cô càng siết chặt hơn, chỉ dùng ít sức đã dứt khoát kéo cả người cô áp sát, mặt đối mặt, môi kề môi. Thậm chí cảm nhận rất rõ hơi thở ấm nóng và nhịp tim dồn dập của đối phương.Ván cờ này anh triệt để chiến thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me