TruyenFull.Me

1095 Ngay Toi Tim Lai Anh Sang

Khôi Nguyên đi cùng tôi xuống căn tin, tiện thể để cậu ấy làm quen với thực đơn của công ty.

Chúng tôi đi ăn trưa cùng nhau. Đã rất lâu rồi, tôi mới có cảm giác được đi ăn cùng đồng nghiệp. Hơn hết, Khôi Nguyên tuy lịch sự nhưng cũng khá cởi mở, hướng ngoại vừa đủ, không phải kiểu người e dè nhút nhát. Vì thế chúng tôi có cơ hội trò chuyện với nhau rất nhiều, cả buổi ăn trưa cũng không bị đè nặng bởi bầu không khí "ngượng ngùng".

Cậu ấy với lòng nhiệt thành của một người trẻ đang học cách bước vào đời, khiến tôi nhớ về dáng vẻ của chính mình trước đây khi cũng là một hậu bối thưở mới vào nghề.

Khôi Nguyên hỏi tôi chủ yếu về công việc. "Tiền bối, khi bắt đầu làm trợ lý, em cần lưu ý những điều gì trước tiên ạ?"

Tôi nhíu mắt suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

"Lưu ý điều gì sao...Thật ra tôi cũng không biết phải đưa ra đáp án cụ thể thế nào cho cậu. Nhưng có một điều, không hẳn là lưu ý,  chỉ là tôi nghĩ cậu nên lưu tâm."

"Là gì thế ạ?" Cậu ấy tò mò.

"Phải chuẩn bị một tinh thần thép. Vừa để chịu đựng nếu gặp phải cấp trên oái ăm, mà cũng vừa để nén nỗi sợ khi gặp phải "thế lực kì bí"."

"T, thế lực kì bí?" Nghe đến đây, cậu ấy ngờ ngợ ra điều gì đó. Đột nhiên trở nên lắp bắp, cà lăm.

Tôi dùng giọng điệu ma mị, có ý định trêu chọc cậu ấy một chút. Nhìn hậu bối thế này, tôi nghĩ cậu ấy sẽ ám ảnh "hơi lâu" với câu chuyện tôi sắp kể.

"Đúng...Chính là thế lực kì bí", tôi nói tiếp, "Tôi kể cho cậu nghe nhé?"
Khôi Nguyên nuốt ực một tiếng, buông đũa, tò mò nghe kỹ từng chữ tôi nói.

"Trước đây, lần đầu tiên đi thực tập cho một công ty lớn, tôi đã cật lực và hăng say làm việc đến nỗi ngủ quên tại chỗ làm. Lúc đó tôi áng chừng chắc đã hơn chín giờ, một số nhân viên cũng đã tan làm, chỉ còn lại lác đác vài bóng người tăng ca."

Càng kể, âm lượng tôi càng nhỏ, cố gắng "nắn chỉnh" cho giọng nói thêm khàn đặc, u ám.

"Rồi tôi đứng dậy, đi ra hành lang để đến nhà vệ sinh rửa mặt. Tôi nhớ rất rõ, hành lang không còn sáng trưng như thường mà xen kẽ chỉ vài khu còn sáng. Khi tôi vô tình tạo ra âm thanh thở dài, từ trong hư không, từ một nơi vô định nào đó, âm thanh ấy vọng lại." - Liếc mắt nhìn cậu ấy, dường như dọa sợ cậu ấy rồi. Tôi đành cố kìm nén để không bật cười.

"Rồi sau đó thì sao nữa tiền bối?"

"Cậu biết gì không? Tuy cũng là tiếng thở dài, nhưng đó thật ra không phải là âm thanh của tôi vang vọng, mà là tiếng thở của một "cá thể" khác. Tôi nghe rất rõ, dù xung quanh chẳng có ai. Một mình tôi đứng trong nhà vệ sinh rộng lớn yên tĩnh. Sau đó vài giây ngắn ngủi, tôi lại cảm nhận được hình như có luồng hơi ấm phà vào tai, vào gáy, rồi phà đến cổ. Da gà tôi nổi lên hết, thật đó. Tôi như bị chôn chân tại chỗ; đột ngột tiếng thở ấy lại vang vọng, quanh quẩn trong nhà vệ sinh mãi, lần này tôi nghe nó ở rất gần, có lẽ là ngay cạnh bên."

"Tiền bối! C, chờ một chút!"

"Haha. Cậu sợ rồi sao? Thế thì tôi không kể tiếp nữa." - Tôi nhún vai.

Khôi Nguyên dù sợ nhưng vẫn không thắng nổi bản tính tò mò, cậu nằng nặc đòi tôi kể tiếp phần kết.

"Được rồi, vậy tôi kể nốt cái kết đáng sợ cho cậu. Sau đó, tôi nhìn xuống khoảng hở giữa cánh cửa của buồng vệ sinh thứ hai với mặt đất, một gương mặt trắng bệch, mắt trợn ngược, đang chổng đầu xuống để nhìn tôi từ bên trong buồng. Nó tiếp tục thở, nở nụ cười mỉm ghê rợn với đôi gò má cao, đỏ chót, tôi vô thế sẵn sàng bỏ chạy."

Tôi bỗng im lặng. Cậu ấy thấp thỏm, "Sau đó thì sao nữa chị? Kể tiếp cho em nghe với."

"Tông cửa bỏ chạy thôi. Tôi nhớ hôm đó, cánh cửa của công ty bị tôi mở mạnh đến mức rớt cả tay cầm. Đáng sợ nhỉ?"

Cậu ấy đến cuối vẫn còn ám ảnh, vuốt và lau mồ hôi bao lần không đếm xuể. Tôi kể hơi chi tiết quá rồi chăng?

"Tiền bối! Tiền bối còn chuyện gì nữa không kể cho em nữa đi ạ."

Lâu lắm tôi mới cảm nhận được niềm vui trong ngày, cũng đâu có gì mà phải từ chối chứ?

"Haha, cậu còn ở đây tận một tuần mà. Cứ giờ trưa tôi sẽ lại kể cho cậu nghe. Tiết lộ nhé, có lần tôi đã đi xem một bộ phim khiến tôi mất ngủ mấy ngày trời đấy."

Sau khi chúng tôi ăn sạch bách khay thức ăn, tôi dẫn cậu ấy đi tham quan công ty và chỉ cho cậu ấy vài kĩ năng nhỏ của một người trợ lý.

Là lần đầu tiên tôi đi chỉ dạy một người mới, tôi chẳng có bài bản gì. Chỉ là những kinh nghiệm của bản thân rồi san sẻ lại thôi. Hơn nữa Khôi Nguyên rất dễ gần, năng nổ. 

Vậy là tôi sẽ có 7 ngày nhộn nhịp cùng nhân viên mới rồi đây.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me